Huyện Thanh Son thái bình đã lâu rồi.
Vụ án Vương gia bị diệt môn có ảnh hướng quá lớn.
Trong mấy tháng này, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận chuyện này.
Chính là nhờ chuyện này mà Trần Mộc được mọi người biết tới.
Biết được hắn có một kỹ năng hội họa tinh diệu, vẽ chân dung giống y như người thật, cho nên mới bị tặc nhân lợi dụng để cố lộng huyền hư, ngụy trang thành tà ma làm loạn.
Tiếp đó thì chả hiểu tại sao mà hắn làm ăn khá khẩm hơn rồi.
Giống như là bọn họ đã thương lượng với nhau hết rồi, cứ cách mấy ngày là có người tìm tới để hắn đi vẽ tranh.
Ừm, vẽ di ảnh...
Trần Mộc đau nhưng cũng sướng.
Lúc đầu thì hắn muốn vẽ chân dung cho những nàng ca cơ xinh đẹp. Nhưng bây giờ thì... không phải là lão già thì cũng là bà lão.
Còn cầu xin hắn vẽ đẹp một chút nữa chứ, hắn chỉ có thể che giấu lương tâm mà sử dụng ra tà thuật photoshop ở thời cổ đại.
Chuyện làm ăn cũng càng ngày càng tốt, khoảng cách cái mục tiêu những nàng ca cơ xinh đẹp cũng ngày càng gần.
Đếm được hơn một trăm lượng bạch ngân trong cái hũ sành, Trần Mộc vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối.
Mặc dù không xinh đẹp, nhưng mấy ông lão bà lão kia thật sự rất giàu có. Ra tay thì xa xỉ, không có người nào trả thấp hơn mười lượng bạc.
Chẳng trách Nghiêm lão đầu muốn chèn ép mình, hội họa sư cao cấp kiếm tiền rất nhanh a.
“Tới lúc tìm địa phương học võ rồi.”
Từ đầu tới giờ Trần Mộc chưa từng quên cái vụ một bước 5-6m của Lục bộ đầu. Dù rằng không có vụ án diệt môn Vương gia, bất kể là vì hứng thú hay là vì bảo vệ an toàn cho bản thân thì học võ là chuyện bắt buộc.
...
Trước tiên hắn đi tìm hiểu những võ quán ở hai thành phố đông tây rồi cuối cùng cho ra kết luận nửa buồn nửa vui.
Võ quán thật sự có dạy tập võ, học khoảng 2 3 năm thì ba năm người không tới gần được.
Nhưng loại công phu này chắc chắn không đối phó được với Lục bộ đầu.
Nói một cách cụ thể thì thứ mà những võ quán này dạy giống như việc rèn luyện cơ bắp phối hợp tán đả trong mấy phòng tập thể thao ở kiếp trước thôi.
Cái mà Lục bộ đầu luyện mới giống nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể đi tới đi lui.
“Xem ra phải đi tìm Lục bộ đầu hỏi một chút mới được.” Trần Mộc suy nghĩ.
Trong số những người mà hắn đã vẽ chân dung thì phụ thân của tri huyện huyện Thanh Sơn là người có địa vị cao nhất. Hắn còn đáp ứng là hai ngày nữa sẽ đi vẽ một bức chân dung cho một vị trưởng bối của huyện úy.
Những mối quan hệ này tuy nhỏ nhưng lại có thể đề cao khả năng Lục bộ đầu nói thật cho hắn biết.
Hắn cũng không định học võ công gia truyền của Lục bộ đầu, mà chỉ muốn đối phương chỉ cho hắn một con đường sáng.
Chọn dùm hắn một vị lão sư đáng tin cậy trong số võ quán ở huyện Thanh Sơn này, để hắn có thể học được võ công chân chính.
...
“Trần công tử muốn học võ?” Lục bộ đầu kinh ngạc nhìn Trần Mộc.
Y cũng biết chuyện họa tác của Trần Mộc đã vang dội trong vòng tròn của những lão đầu lão thái thái kia. Có nghề nghiệp tốt như vậy rồi thì tại sao lại đi chịu khổ học võ a.
“Chủ yếu là vì phòng thân.” Trần Mộc nói thật.
Lục bộ đầu hiểu, y đã nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên y mới Trần Mộc tới huyện nha.
Nếu không phải y ra tay thì Trần Mộc đã bị hai tên luu manh đi dọa dẫm cướp đoạt một cách trắng trợn rồi.
“Ở hai thành đông tây đều có võ quán, Trần công tử tìm một nhà có danh tiếng rồi học nửa năm một năm là đủ để phòng thân rồi.” Lục bộ đầu đề nghị.
Trần Mộc cười hắc hắc nói: “Ta muốn học võ công chân chính.”
Lục bộ đầu hiểu: “Xem ra Trần công tử muốn học Luyện Hình Thuật.”
Luyện Hình Thuật? Đó là thứ gì? Mặc kệ là cái gì, chỉ cần gật đầu là được rồi.
Lục bộ đầu chần chờ trong chốc lát rồi nói: “Quán chủ của võ quán cũng biết Luyện Hình Thuật, chẳng qua không phải dòng chính đều sẽ không truyền thụ, nếu Trần công tử muốn học Luyện Hình Thuật thì đi võ quán cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Trần Mộc hung hăng gật đầu.
Cho nên hắn mới nghĩ đi tìm Lục bộ đầu, chỉ vì muốn chọn một con đường tắt để học được công phu chân chính.
“Thật ra ta có một cách, nhưng mà phải tốn chút tiền.” Lục bộ đầu suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chỉ cần là đồ thật thì ta không ngại dùng tiền.” Trần Mộc sốt ruột nói.
“Vậy thì đi theo ta.” Lục bộ đầu hiểu rõ gật đầu. Y mang theo Trần Mộc rời khỏi huyện nha.
Phường Thắng Nghiệp ở thành tây.
Trần Mộc đi theo Lục bộ đầu rẻ trái ngoặt phải mới tới được bên ngoài của một nhà dân.
“Người này họ Thịnh tên Hồng, vốn là một nha dịch khoái ban trong nha môn, bởi vì tuổi già nên về hưu.”
“Người này không con không cái, không quan tâm đến việc công phu của bản thân bị truyền ra ngoài, chỉ cần đưa tiền thì y sẽ dạy.”
“Những đại gia tộc trong thành đều đã từng dùng tiền mời y hỗ trợ huấn luyện hộ viện.”
Trần Mộc lập tức yên tâm.
...