Chương 2: Mạo Hiểm

Chữ thì viết được rồi, nhưng mà chỉ cần nhìn qua liền thấy chúng kém hơn thư pháp kém hơn tiền thân rất nhiều.

Những người hơi hiểu biết chỉ cần nhìn vào liền sẽ nhận ra sự khác biệt.

Chữ viết thay đổi, hành vi khả nghi, mượn xác đoạt hồn...

Sao nghe quen quen vậy nhỉ?

Nếu mọi người nghĩ hắn thật sự bị tà ma chiếm lấy cơ thể, vậy thì lần này toang thật rồi.

Trần Mộc không khỏi nhìn về phía cổ tay phải.

“Hay là từ nay mình liền trở thành một người tàn tật?”

Nghĩ đến hình ảnh bị thiêu chết của những người bị tà ma chiếm lấy cơ thể, Trần Mộc run lên cầm cập.

“Ta không muốn bị thiêu chết a.”

“Chỉ cần ngã sấp xuống theo môt góc độ thích hợp thì bàn tay sẽ chống xuống đất, xương cổ tay khá mềm nên rất dễ dàng bị tổn thương.”

“Cổ tay bị thương thì chữ viết thay đổi là chuyện không thể tránh được.” Trần Mộc âm thầm cân nhắc.

“Để cho an toàn hơn, có lẽ mình nên trực tiếp làm gãy nguyên cả cái cánh tay luôn.” Trần Mộc cắn răng nghĩ ngợi.

Ngay lúc hắn chuẩn bị đứng dậy đi ra bên ngoài tìm một chỗ thích hợp để trình diễn màn té ngã thì đột nhiên trước mắt hắn thoáng hiện lên một tấm vách tường trong suốt màu xám.

Trần Mộc theo bản năng vươn tay ra đẩy thì đột nhiên hay tay hắn liền dễ dàng xuyên qua vách tường này.

Cái quái gì?

Một lúc sau Trần Mộc mới phản ứng lại.

Vách tường màu xám sừng sững trước mặt không phải là một thực thể, mà là một màn hình được chiếu trên võng mạc của chính mình.

Đây chẳng phải là bàn tay vàng cơ bản của người xuyên không hay sao?

Khi hắn quan sát một cách tỉ mỉ thì quả nhiên thấy được một hàng chữ viết ở bên trên màn hình.

Hàng chữ này nhô lên một cách rất dứt khoát từ trên màn hình, nhìn vào thì có cảm giác chúng rất cổ xưa.

-----

Thư pháp: 7136/10000 (Nhất giai)

-----

Bàn tay vàng?

Thật tốt a!

...

Trần Mộc rất nhanh liền có thể tiếp nhận sự tồn tại của tấm màn hình màu xám này.

Xuyên thì cũng đã xuyên rồi, xuất hiện thêm một cái bàn tay vàng không phải là chuyện rất bình thường sao?

Còn về phần những chuyện này có kẻ nào ở phía sau thao túng hay không thì Trần Mộc chả thèm quan tâm.

Kiếp trước hắn chỉ là một tên trạch nam bình thường.

Bây giờ đã xuyên không rồi, còn được một cái bàn tay vàng nữa.

Nếu đã cho hắn thêm một cơ hội, hắn liền không hề cố kỵ, thẳng tiến không lùi để đi xông xáo một thế giới hoàn toàn, cho dù là âm mưu quỷ kế, Trần Mộc cũng vui lòng tiếp nhận.

Đây là một chuyến phiêu lưu mạo hiểm vĩ đại!

Bàn tay vàng này cũng rất dễ hiểu, giống như là một cái bảng hiển thị độ thuần thục trong các trò chơi của thế giới trước.

Chỉ cần nghĩ ở trong đầu thì tấm màn hình màu xám sẽ xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.

Màn hình màu xám này cũng có độ trong suốt nhất định, giống như là một mắt kính vậy, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn.

Trần Mộc nghĩ một hồi rồi sau đó nhấc bút lông lên, tiện tay viết ra thêm ba chữ.

Chữ số trên vách tường màu xám không hề thay đổi.

Trần Mộc giống như đã nghĩ ra điều gì, lại tiếp tục cầm bút lên viết.

Lần này hắn viết một cách chăm chú, nhất bút nhất họa, vừa viết vừa suy nghĩ kết cấu của con chữ, không ngừng so sánh với thể chữ trong ký ức của tiền thân rồi tự mình cải tiến.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Từng chút cảm ngộ hiện lên giúp hắn có thể nhận ra được sự khác biệt về chữ viết của tiền thân, để hắn hiểu được nên cải tiến chữ viết như thế nào giúp giống, thậm chí là siêu việt chữ viết của hắn ngày trước.

“Chăm chỉ tập luyện liền có thể tăng thêm độ thuần thục, độ thuần thục lại mang đến những cảm ngộ chân thực, giúp đề cao năng lực chân chính.”

Trần Mộc không nhịn được liền nhếch miệng cười to.

Có tấm màn hình này rồi thì hắn còn sợ thứ gì nữa.

Chữ viết thay đổi khiến bản thân bị phát hiện?

Không tồn tại.

Không phải chỉ là phải cày thôi sao?

Trần Mộc mở cuốn đạo kinh ra rồi tìm bản kinh văn mà tiền thân đã từng viết để sao chép.

Thu dọn giấy trắng bút lông rồi lấy một cây bút lông mới ra, bắt đầu chấm nước luyện chữ.

Hắn không biết là phải cày bao lâu mới có thể đạt tới trình độ của tiền thân.

Nếu mà dùng bút mực giấy trắng để viết thì sẽ lãng phí rất nhiều giấy, hơn nữa còn sẽ lưu lại chứng cứ của việc luyện viết chữ.

Chấm nước viết chữ thì tốt hơn nhiều, viết xong lau một cái là chữ nào cũng không còn.