Chương 15: Hiềm Nghi

“Trần công tử.” Lục bộ đầu bình tĩnh nhìn Trần Mộc.

“Là ta.” Trần Mộc từ dưới đất bò dậy rồi chắp tay nói cảm ơn: “Đa tạ Lục bộ đầu đã cứu giúp.”

“Tiện tay mà thôi.” Lục bộ đầu nhàn nhạt liếc qua hai người đang nằm trên mặt đất.

Hai gã đàn ông đang nằm trên mặt đất lẩm bẩm gì đó khi chú ý tới ánh mắt của Lục bộ đầu liền run cầm cập, âm thanh nói chuyện chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.

Dường như hai tên đó rất sợ vị bộ đầu họ Lục này.

“Có thể mời Trần công tử dời bước tới huyện nha một chuyến được không, có một số việc muốn Trần công tử hiệp trợ.” Lục bộ đầu khách khí nói.

“Không thành vấn đề.” Trần Mộc không chút do dự đáp ứng.

“Mời.” Lục bộ đầu nắm đao bằng tay phải, nghiêng người tránh đường rồi nói.

Trần Mộc vỗ vỗ bụi đất trên người, dẫn đầu ra khỏi con ngõ.

Lúc đi ngang qua gã lùn kia thì chân phải của hắn đạp mạnh lên bàn tay trái của đối phương.

“A...”

Gã lùn không kịp chuẩn bị nên lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị thọt tiết.

Lục bộ đầu thì sắc mặt cổ quái.

Trần Mộc chú ý tới ánh mắt của Lục bộ đầu bèn xấu hổ cười cười. Sau đó chân phải lại dùng sức, hung hăng nghiền qua nghiền lại vài lần.

Khóe miệng Lục bộ đầu giật giật.

Ra khỏi con hẻm, hai người sóng vai mà đi.

Trần Mộc đột nhiên mở miệng nói: “Lục bộ đầu có biết thân phận của hai người này không?”

“Không biết.” Lục bộ đầu trả lời một cách vô thức.

Rồi y bỗng kinh ngạc nhìn xem Trần Mộc, hửm, hắn còn muốn báo thù sao?

“Tự nhiên bị chặn đường mà không biết mình đã đắc tội với vị thần tiên nào?” Trần Mộc thở dài một hơi rồi nói: “Chủ yếu là vì sự an toàn sau này, đắc tội không nổi thì tránh cũng được mà.”

“Ta thật sự không biết hai người kia.” Lục bộ đầu chần chờ trong chốt lát rồi nói: “Nhưng mà nhìn quần áo của hai người họ thì giống như là người của Diệu Họa Phường ở khu chợ phía đông.”

Khu chợ phía đông, Diệu Họa Phường?

Nghiêm họa sư sao?

Ta chẳng qua chỉ bán bức họa mà thôi, vậy mà lại tìm người tới đánh gãy tay ta.

Hắn rất muốn trực tiếp báo thù.

Nhưng bản thân hắn chỉ là một gã thư sinh nghèo, phải dựa là bán họa để kiếm sống.

Đối phương lại là người chiếm cứ phường An Nhạc quanh năm suốt tháng, lại còn có thể điều động lưu manh vô lại, nếu như mình chạy tới trả thù thì không phải là đang lấy trứng chọi đá sao?

Trần Mộc không cam lòng nói: “Sau này không thể đi khu chợ phía đông nữa rồi.”

Lục bộ đầu nhìn Trần Mộc rồi muốn nói lại thôi.

Hai người không thân cũng chẳng quen, y cũng không biết chi tiết vụ việc nên không tốt hỗ trợ trực tiếp được, chỉ đành trầm mặc không nói, mang Trần Mộc đi đến huyện nha.

...

Huyện nha của huyện Thanh Sơn.

Một mình Trần Mộc đứng trong đại sảnh của huyện nha.

Đại đường rộng lớn, hai bên trừng bày hai hàng giá gỗ, trên giá gỗ có mộc trượng, đồng la, bảo dù, nghi trượng binh khí vv.... được sắp xếp chỉnh tề.

Chỗ sâu có trưng bày đầy đủ án thư, văn thư, ký giản, giá bút, chu nghiễn.

Một góc án thư còn bày ra một cái gương đồng lớn cỡ chừng bàn tay.

“Huyện nha thời cổ đại không đáng tin cậy như vậy sao? Gọi ta tới rồi để một mình ta đứng ở đây à?” Trần Mộc nói thầm.

Kể từ khi đi vào huyện nha thì hắn đã bị bỏ lại ở trong cái hành lang không có một bóng người này.

Sau khi Lục bộ đầu đi vào hậu đường liền biến mất, cũng không biết là khi nào mới quay lại.

“Trong trí nhớ của tiền thân cũng không có bất cứ ghi chép phạm tội nào. Ta cũng không làm chuyện ác nào cả, khả năng cao là không có chuyện gì đâu.” Trần Mộc bình tĩnh suy nghĩ.

“Chỉ tiếc là vừa mới cày được kỹ năng hội họa lên nhị giai, bây giờ chắc là khó mà sử dụng rồi.” Trước mắt cũng không có chuyện gì nên Trần Mộc đang yên lặng suy nghĩ xem mình phải đối xử với Nghiệm họa sư như thế nào.

Nguyên nhân mà đối phương muốn đối phó với hắn cũng không khó đoán, không gì khác ngoài đả kích đồng hành, bảo vệ bát cơm của lão ta mà thôi.

Thủ đoạn đơn giản nhưng lại vô cùng thực dụng.

“Trước khi mình nghĩ ra được biện pháp phá cục thì không thể tiếp tục đi phường An Nhạc được nữa.” Trần Mộc tiếc nuối nghĩ.

Vừa mới tìm được một con đường để kiếm tiền, không ngờ khai trương được một ngày thì bị ép buộc đóng cửa.

“May mắn là kiếm được 10 lượng bạc từ chỗ của Vương gia, tạm thời không cần phải lo chuyện ăn uống.”

Nhưng mà muốn dựa vào 10 lượng bạc để học võ, để đi quan sát những phong cảnh kì lạ của thế giới này thì chắc chắn là không đủ.

...