Trần Bình Nhật cũng như bao người dân bình thường làm công ăn lương ở Việt Nam như bao người dân bình thường khác.
Nhưng sau một tiếng thông báo xuyên giới toa của hệ thống [ Đạt đủ nguyên điểm khởi động xuyên giới toa]
Nên giờ đây hắn đang được trải nghiệm cảm giác rơi tự do lần đầu tiên từ độ cao 4000 feet mà không có dù
"Cmn! Thật sự 4000 Feet đó hệ thống!!"
[Chẳng lẽ lại là giả, túc chủ gió lùa vào mặt chưa đủ mát sao?]
....
....
Giờ chúng ta sẽ đi vào hồi tưởng nào. Tối hôm qua sau khi Trần Bình Nhật đi liên hoan mừng người bạn ở chỗ làm của mình thoát kiếp một bàn tay. Trên đường về nhà, đi ngang qua cầu hắn thấy một cô gái xinh đẹp mặt tươi cười đứng trên lan can.
Cùng mặt trăng tròn toả sáng chiếu lên khuôn mặt trái xoan căng bóng mịn của cô. Với từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làn tóc cô làm cho chúng trông như nô đùa cùng gió. Làm cho cô đã đẹp càng thêm đẹp hơn.
Nhưng không ngờ đến lời nói và hành động lại khác nhau vậy.
Cô gái nói: "Đến lúc về nhà rồi."
Và chưa kịp hết lời cô nhảy xuống dòng sông kia.
"Ấy cô kia, cô làm gì thế vậy!"
Trần Bình Nhật chưa kịp định hình xem chuyện gì đã xảy ra trước mắt. Hắn đã vội vàng tháo đôi giày của mình ra nhảy xuống sông cứu người.
Dù dòng nước chảy cực siết nhưng Trần Bình Nhật vẫn dốc hết sực sải tay, vẫy chân thật nhanh để có thể bơi tới nơi cô chìm xuống. Đến đúng vị trị cô chìm xuống, hắn lấy một hơi thật sâu lặn xuống túm mãi mới với đến được mỗi tóc cô. Nhưng vì dưới nước tóc cô trở nên quá trơn trượt như rong biển dù Trần Bình Nhật cố nắm lấy tóc cô bao lần thì tay hắn cũng chỉ tuột qua.
Dẫu vậy Trần Bình Nhật vẫn không bỏ cuộc, hắn quyết định lặn sâu hơn để vòng ra sau khoác eo cô. Nhưng Bình Nhật càng xuống sâu hơn bao nhiêu cùng với đó hơi của hắn càng mất bấy nhiêu.
Trần Bình Nhật nghĩ lúc đấy mình sẽ chết đuối thì tiếp theo vòng cổ bảo hộ từ đời ông cố hắn để lại phát sáng.
Trần Bình Nhật nghe thấy một giọng máy nóc nói vang lên trong đầu mình. Mặc dù bây giờ hắn đang ở dưới nước âm thanh lại rất rõ ràng.
[Phát hiện túc chủ gặp nguy hiểm, khởi động hệ thống kéo điểm thù hận mạnh nhất tam giới.]
[Cộng 150 điểm thù hận từ người cá xấu xí.]
[Phương án hiện có 1 dịch chuyển 350 điểm, 2 đánh bom cùng chết 100 điểm, bay 300 điểm.]
[Túc chủ hãy lựa chọn nhanh.]
[Hệ thống khuyến khích túc chủ hãy lựa chọn phương án 2 đánh bom cùng chết, đằng nào túc chủ cũng là chó cô độc, không còn gì để hối tiếc.]
"Hệ thống khốn kiếp ta còn độc thân vì giữ cho mình 1 thân tiểu đồng không nhiễm hạt bụi nào."
"Còn cô gái này thì sao?"
[Bổn hệ thống yêu cầu túc chủ dùng thuốc nhỏ mắt khai nhãn quang chỉ với 50 điểm có tác dụng nhìn thấu vạn vật trong 15 phút, mạnh hơn cả hoả nhãn kim tinh của Đại Thánh.]
"Ta không cần, mắt ta nhìn thấy, sao ta lại không tin được."
Trần Bình Nhật nghĩ hệ thống này có vấn đề, ngoài mình cùng cô gái kia thì làm gì con ai nữa. Phút chốc hắn còn đang mừng rỡ vì tưởng mình trúng mánh mở ra bàn tay vàng.
"Cmn! Chỉ có thế nói mình vận khí đen như thế lại ra bán thuốc nhỏ mắt"
Trần Bình Nhật hối tiếc cúi đầu xuống hối hận nhìn kĩ một lần nữa về cô gái hắn không cứu được. "Xin lỗi là do tôi quá yếu" Bình Nhật mím chặt môi, không còn có thể làm được gì khác ngoài tự suy trách bản thân mình.
["Ting!" Do túc chủ không lựa chọn hệ thống đã tối ưu lựa chọn thuốc nhỏ mắt.]
Nhưng sau tiếng thông báo của hệ thống những gì hắn đang nhìn thấy bây giờ chỉ là vẩy cá cùng với khuôn mặt đáng sợ.
[Phát hiện cảm xúc tiêu cực từ túc chủ cộng 350 điểm.]
[Điểm đã đạt yêu cầu phương án tối ưu nhất kích hoạt dịch chuyển trừ 350 điểm.]
[Túc chủ còn 150 điểm.]
Tiếp theo cùng thông báo kích hoạt dịch chuyển của hệ thống. Chỉ trong nháy mắt Trần Bình Nhật đã xuất hiện ở trên bờ đối diện sông, áo trắng cùng quần tây của hắn đã ướt nhẹp. Trần Bình Nhật ho sặc sụa, vì đã để một ít nước chui qua khí quản tràn vào phổi.
Trần Bình Nhật cảm thấy thật kì diệu cứ thế mà hắn vẫn còn sống. Hắn cứ nghĩ bản thân sắp chết lên tất cả mọi thứ suốt hiện nãy giờ là hoang tưởng cuối cùng của mình. Nhưng nhờ những cơn đau lồng ngực hiện giờ nên hắn xác nhận lại những gì đang diễn ra bây giờ là sự thật.
Trần Bình Nhật biết chắc mình còn sống là nhờ cái hệ thống này. Hắn nghĩ cái hệ thống này hơi đáng ghét nhưng nếu không nhờ nó thì đúng bản thân còn cái nịt. Lên một tiếng cám ơn vẫn phải có.
"Hệ thống cám..." Trần Bình Nhật thành khẩn mở lời cảm tạ chưa xong thì tiếng trêu chọc của hệ thống đã chặn ngang miệng hắn.
[Cảm nhận thân nhiệt túc chủ đang giảm, đề nghị túc chủ mua một viên ngậm hồi phục hiện trạng cơ thể chỉ với 20 điểm.]
[Không túc chủ chết thì ta biết đi đâu tìm người mới đây.]
[Cộng 100 điểm cảm xúc hận thù từ túc chủ.]