Chương 3: Chương 3: Lạc Đường

"Hây hô nhi xà hô hây nhi xô pha ơ hơ hơ, xi xi sồng pha, xá xá thơ lò" hắn lúc này đang ngồi dưới thác nước vào lúc tờ mờ sáng.

Sau một hồi thiền dưới nước xong thân thể của hắn nhanh nhẹn nhảy ra khỏi thác nước bắt đầu nấu bữa sáng của mình, thực đơn rất phong phú với hoa quả dại và thịt nướng.

"Ài lần đầu được trải nghiệm cuộc sống sinh tồn ở khu rừng già như thế này đấy, không khác gì mấy tựa game sinh tồn mình chơi đâu" hắn than thở nói.

Chuyện là thay vì chuyển hắn đến thành phố nào đó thì hệ thống ném hẳn hắn vô rừng, hắn cũng có tìm đường ra nhưng chả thấy được lối ra nên quyết định ở lại đây thử nghiệm cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã, may chưa gặp mấy anh gấu ka không thì toang rồi ông giáo ạ.

"Thịt có, nước có, trái cây có, balo có, gậy gỗ chắc vãi nhái có, ok đủ đồ rồi lên đường" hắn dọn đồ quyết định sẽ rời khỏi chỗ mặt lìn này.

Ở mãi trong cái rừng này riếc hắn thành người tiền sử mất.

××××× At moment later ×××××

"Ôi thôi xong tôi rồi, đậu phộng đâu ra một con hổ thế này, hẹp mi" hắn vừa chạy vừa bị một con hổ to vãi lúa dí phía sau.

"À phải rồi" đang chạy thì một bóng đèn xuất hiện trên đầu hắn.

Hắn ta nắm chắc thời cơ trèo lên một cái cây khá cao, vì hắn tra mạng hổ leo tốt nhưng trừ khi đói quá thì chắc nó chừa mình ra.

"Mày ngon mày lên đây xem nào" hắn nhìn con hổ đang lang thang ở gốc cây không nhịn nổi lên tiếng trêu chọc.

Grừ....bộp...bộp..

"Ơ đệt, leo thật hả fen" hắn nhìn con hổ đang leo lên mà cạn lời.

"Thôi bái bai, mày tuổi lòi anh mày biết khinh công nhé" hắn nhìn con hổ mà tội nghiệp liền thể hiện trình độ đu dây như spider man cho con hổ xem.

Tay xoay xoay ném dây, sau đó đu và lại lặp đi lặp lại qua từng cành cây, chuyện mà một người bình thường chắc chắn là chưa chắc làm được, sao hắn không hạ con hổ á, động vật quý hiếm đó fen ơi.

"Ài tìm lối ra khỏi rừng cũng khó, có lẽ nào zổ nhập ta rồi chăng" hắn vừa đu dây vừa than vãn.

Uỳnh uỵch.....ầm...

Hắn chợt nghe thấy đằng xa có tiếng động liền đến hóng xem có chuyện gì mà động tĩnh có vẻ lớn thế, biết đâu gặp trúng bọn lâm tặc thì nhờ xe bọn này cũng không phải chuyện tồi.

"Hây a..hự" một thiếu niên hét lên một tiếng rồi bị văng ra xa.

"Gràooooo" đứng trước thiếu niên là một con gấu to chà bá lửa.

Hắn nhìn sơ qua có vẻ là một kèo đấu khá cân sức khi người thiếu niên ăn hành không bầm dập mấy còn con gấu rất phát điên và xung sức.

"Không những có thể đánh ngang gấu mà còn chọc điên nó để nó vả cho phát, hảo hán, được hảo hán" lúc hắn để ý xa hơn cũng có xác của một bầy sói khoảng tám con có vẻ như con gấu đang đến ăn hôi thì phải.

Thiếu niên này lại tiếp tục đứng dậy ánh mắt tỏa ra sát khí ngào ngạt, thiếu niên hét lên một tiếng lải nhải cái gì mà "bốn chiêu liên hoàn" rồi xông lên cách đánh của thiếu niên này khá lạ, sử dụng các ngón tay đánh vào con gấu khiến người nó thủng lỗ chỗ. Chỉ sau vài đòn con gấu liền đổ gục xuống nhưng điều lắm hắn khá bất ngờ ở đây là thiếu niên này vẫn không ngừng chọc vào con gấu mặc dù nó đã chết rồi.

"A a a a a...." thiếu niên điên cuồng tấn công con gấu, máu văng tung tóe lên mặt người thiếu niên.

Bỗng thiếu niên này liền dừng lại, nhìn về chỗ hắn đang đứng, trừng mắt nhìn hắn.

"Mầy nhìn cái chóa gì ???" hắn thầm nói khi thấy hắn ta đá ánh mắt giết người qua chỗ mình.

"Ngươi là ai...." thiếu niên liền lên tiếng trước.

Hắn nhảy từ cây xuống tiến lại gần tên thiếu niên, trời sẩm tối lại từng hạt mưa rơi xuống như thêm quang cảnh cho một cuộc chiến đẫm máu.

"Ta chỉ là một kẻ bị lạc đường thôi, không phiền thì vị huynh đài này có thể dẫn ta ra khỏi đây được không" hắn mỉm cười đáp lại với quả giọng cực hongkong.

Thiếu niên trước mặt hắn có thể tả là bận một bồ trắng đã nhuốm máu sát người lộ ra cơ bắp hoàn hảo của mình, ánh mắt vẫn chăm chăm sát khí nhìn hắn.

Hắn liền dùng skill [Quan sát] của hệ thống cho.

Ogata Isshinsai Lv 39

Tên: Ogata Isshinshai

Tuổi: 23

Hp: 2180/2180 (Hp regeneration: 21.8/s)

Mp: 540/540 (Mp regeneration: 5.7/s)

Lv 39

STR: 141

AGI: 97

VIT: 109

WIS: 30

INT: 27

LUK: 20

"Wtf cái djt........" hắn nhìn xong thông tin mà lòng như chết lặng.

Cái chỉ số củ l gì thế kia, sợ hắn mới đầu game 1 đấm thì thừa nửa đấm thì thiếu à. Nhưng có vẻ hắn đã lo xa, thiếu niên liền lên tiếng.

"Ogata Isshinsai một võ sư đang luyện tập ở nơi được gọi là trái tim của Nhật Bản, thung lũng đen"

"Tôi là Thành rất hân hạnh gặp mặt, cho hỏi cậu biết đường ra khỏi đây không tôi bị lạc ở đây vài ngày rồi" hắn cũng hơi rén mà đáp lại

"Được thôi, tôi sẽ dẫn cậu ra chỗ tàu hỏa để rời khỏi nơi này, còn tìm được hay không tùy cậu đấy nhé" Ogata nói rồi rải bước đi.

"Được thôi" hắn cũng đồng ý, méo mó có còn hơn không.

Ào...ào.......trời có vẻ mưa to hơn nhưng sâu trong rừng vẫn có hai bóng người im lặng mà rải bước đi.

Một lát sau trước mặt hai người là một trạm tàu hỏa, tàu thì trông có vẻ như sắp khởi hành, hắn quay sang nói với Ogata

"Cảm ơn cậu nhiều nhá Ogata, nếu không có cậu chắc tôi chết trong khi rừng kia mất"

"Không có gì, nhưng nếu mà nói khu rừng này hạ gục được cậu, có vẻ rất khó đấy" Ogata nói đầy thâm ý rồi rải bước đi vào lại khu sân ga.

Hắn thấy hơi lạ với câu trả lời những vẫn chỉ chờ vậy, liền lăn trườn bò đi mua vé rồi lên tàu. Trên tàu cũng khá vắng vẻ vì hắn chọn toa cuối ngoài hắn thì còn có hai lão già và một cô bé tóc vàng nhìn khá dễ thương, hắn liền ngồi đối diện họ. Chẳng quan tâm gì hắn ngủ luôn vì có lẽ đường sẽ còn khá dài đây.