Chương 20: Chương 20: Nội Bộ

"Vậy là nó làm được sao, bất ngờ thật đấy, không ngờ điều càn nhiều thời gian của mình lại là hai ngày, ảo ma uchihahahahaha" hắn vừa cười vừa nói.

Lúc này thì tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên cực mạnh, hắn liền nhấc máy lên thì nó là của Satomi.

"Moshimoshi, là Thành sensei phải không ạ, là em Satomi đây" bên đầu dây bên kia nói.

"Là thầy đây, có chuyện gì sao Satomi" hắn đáp ở đầu dây còn lại nói.

"Là Enju em ấy mất tích rồi, sáng nay lên trường thì em ấy đã bị tên Kagetane tung ra bí mật em ấy là Initiator, em ấy hiện đã bị các học sinh ở trường học xa lánh và giờ không biết em ấy đang đi đâu rồi ạ, em cũng đang cố tìm ra em ấy, mong thầy giúp đỡ ạ" Satomi giọng cực kì hớt hải nói.

"Haizzzz, được rồi có tin gì thầy sẽ báo" hắn ta liền đáp và biết được cô bé ở đâu.

"Vâng ạ, em cảm ơn thầy" Satomi nói.

"Em về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện này để thầy lo" hắn đáp, rồi cũng cúp máy.

Cất đi các dụng cụ ở tầng hầm thí nghiệm, hắn liền ra ngoài văn phòng của hắn, đập vào mắt khi hắn vừa bước ra là Enju với bộ dạng ướt như chuột lột.

Hắn liền tiến tới thì thấy cô bé đang run như cầy sấy, không biết là do lạnh hay tuổi nhục, nhưng hắn có thể cảm nhận được một số tiếng thút thít phát ra từ cô bé.

Lại gần thì hắn liền bế Enju lên, còn Enju sau khi được hắn bế lên thì ôm hắn rất chặt, hắn cũng chỉ thở dài và đi về phòng nghỉ ngơi bên cạnh của hắn, phòng này thì ngon rồi, giường chiếu phòng tắm, vệ sinh đầy đủ cả.

"Dính mưa như thế dễ bị cảm lắm đấy, em có muốn tắm nước ấm cho thoải mái một chút không" hắn hỏi Enju và đáp lại là một cái gật đầu.

Một loạt các động tác thành thục được diễn ra, pha nước ấm, loại bỏ quần áo, gội đầu đều được một tay hắn làm cả. Việc này đối với hắn đã quá quen thuộc rồi, lý do thì nó rõ ràng ra đấy còn gì, đưa các bé từ khu ổ chuột về thì tắm rửa thôi một số nhóc quá bé thì hắn, Mina và Yumo sẽ tắm hộ luôn, bây giờ trường đông rồi quy mô thu đệ của các em ấy giỏi rồi, hắn cũng chả cần động chân động tay nữa, hầu như là các bé đời đầu mới được trực tiếp tay hắn chăm sóc mà thôi.

Khoảng chừng 10 phút thì hắn bế Enju với bộ giáng sạch sẽ, xinh đẹp 10/10 ra ngoài đừng hỏi tại sao phòng hắn lại có đồ của các bé gái, mà hỏi tại sao Yumo và Mina lại cứ đòi ở phòng hắn ấy, hắn thì 10 bộ như một chứ có thay đổi phong cách đâu.

"Sao thế vẫn còn buồn sao" hắn một bên đọc sách một bên xoa đầu Enju đang nằm trên đùi mình.

"Tại sao...." lúc này Enju lên tiếng.

"Tại sao..họ lại xa lánh con và ghét bỏ con, con có làm gì sai đâu, thậm chí con còn đang bảo vệ họ mà" Enju vừa nói vừa khóc.

"Con người họ luôn sợ những thứ họ mà họ chưa biết tới, thứ mạnh hơn và vượt qua quyền kiểm soát của họ" hắn bắt đầu bật chế độ tri thức.

"Ta chưa từng trải qua nổi đau bị gastrea tàn sát gia đình, phá hủy thành phố làng mạc, hay còn nhiều hơn thế, ta không hiểu được cảm giác của họ những người đã sống và trải qua nó"

"Thế nên việc ta làm bây giờ có thể sẽ thu về nhiều ánh mắt dị nghị, ghét bỏ nhưng ta vẫn sẽ làm. Thứ ta làm đơn giản là muốn những đứa trẻ như các con được sống vui vẻ như các bạn cùng trang lứa"

Enju trèo vào lòng hắn mặt đối mặt với hắn, nhìn nhau một hồi rồi hỏi.

"Vậy thầy không sợ một ngày nào đó bọn em sẽ bị gastrea hóa và sẽ ra tay với thầy sao hoặc chính thầy phải là người xuống tay với học trò mình sao, thầy không sợ sao, tại sao thầy không ghét bỏ bọn em, vì sao lại thu nhận bọn em. Vì thầy là một kẻ đến trẻ con còn không tha, hay chỉ lợi dụng bọn em để kiếm tiền sau đó sẽ bỏ rơi bọn em lần nữa.." cô bé vừa khóc vừa hỏi.

"Hahahaha" hắn cười rồi ôm lấy Enju.

"Thầy sợ chứ, sợ vãi cả chưởng luôn ấy, vì thầy sợ những điều đó xảy ra nên thầy mới không bao giờ dừng việc nghiên cứu thuốc giải và bảo vệ các em, cái đồng hồ ngoài việc thông báo cho ta an nguy các em còn giúp thầy biết tiến trình gastrea hóa của các em cơ, sớm thôi thầy sẽ giải thoái bọn em khỏi thứ đó"

"Tại sao ta lại phải ghét bỏ các em chứ, việc mà người thầy nên làm không phải là bảo ban, dạy dỗ các em sao, cười cùng các em khi vui nhất, an ủi các em khi em buồn, giang tay giúp đỡ khi các em gặp khó khăn, đó chẳng phải là người thầy sao"

"Đương nhiên các em có quyền nghi ngờ thầy, điều đó không sai, nhưng thầy sẽ cố hết mình để giúp các em"

Hắn nói xong cũng chỉ đang chờ phản hồi từ Enju, thì một tiếng kêu phá hỏng bầu không khí này.

"Ọt"

"Hahaha, được rồi cũng trưa rồi ta tới căn tin thôi" hắn liền bế Enju tới căn tin.

Tới căn tin thì mọi việc còn lạ hơn nữa, khi gần như các học sinh đều có mặt ở đó, hắn bước vào thì mọi ánh mắt đều tập trung vào người hắn, Enju cũng nhảy xuống tụ tập cùng mọi người. Hắn thấy bầu không khi chợt thấy hơi ngột ngạt một chút.

"Điều thầy nói là thật chứ sensei" Mina như đại diện mọi người nói lên.

Hắn gãi gãi đầu, chuyện khắp trường có camera thì hắn biết rồi, nhưng không ngờ là vụ vừa rồi mọi học sinh của hắn đều được chứng kiến.

"Mặt thầy uy tín thế này cơ mà, thầy sẽ là người đồng hành và giúp đỡ các em, thầy thề luôn" hắn liền nói, nhưng lời nói của hắn như giọt nước làm tràn ly.

Mọi học sinh bắt đầu nhao nhao tiến tới ôm hắn làm hắn cũng bất ngờ và phát ngộp, điểm hào cảm và tin tưởng cũng đã đạt mốc 100.