"Xì xụp, măm măm, ực ực, nhoàm nhoàm"
Trong một căn nhà hoang tàn nhỏ, ở giữ có một đám lửa chả cần vật dẫn gì vẫn cháy êm ái tỏa sáng xung quanh căn nhà đó. Quanh đám lửa đó có ba chiếc nệm êm ấm có ba người đang nghỉ ngơi ở đó, có vẻ là rất mệt mỏi rồi.
Đối diện với họ là một thanh niên đang ngồi trên chiếc võng đc mắc vào hai cọc sắt hai bên, miệng thì đang xử lí một tô mì lớn và có lon nước ngọt bên cạnh.
Sau một lúc thì hắn cũng xử lí xong bữa ăn của mình, chả cần phải dọn rửa đâu ném đại ở chỗ nào đó là được dù gì cũng chỉ còn cái tô với đôi đũa chứ mấy đồ hắn mua từ hệ thống mà 1 vàng là có một tô mì ngon vãi nồi như này rồi, cụ thể là trứng, xúc xích, thịt, rau.
Thở ra một hơi của sự no nê hắn nhận ra cô gái tóc trắng tên Mina thì phải đang co người lại mà khóc.
"Này không sao chứ" hắn lại gần nói nhỏ.
Ra chỉ là gặp ác mộng hay gì đó thôi, trong miệng chỉ gọi "mẹ" "đừng bỏ con",.... Hắn cũng từng xem anime này rồi mặc dù không nhớ nhiều nội dung nhưng hắn biết một đứa trẻ vừa được sinh ra đã bị cô lập, ruồng bỏ khỏi xã hội là cảm giác như thế nào, có lẽ người ta nói wibu đa sầu đa cảm là thật.
Hắn thở dài một hơi định quay về võng ngủ thì vạt áo của hắn liền bị giật lại, quay lại thì từ lúc nào cô nhóc đã nắm được vạt áo của hắn, não hắn bắt đầu dùng vận tốc ánh sáng để tính cách giải quyết.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô nhóc rồi ôm lấy, xoa nhẹ đầu cô bé, lúc này thì nước mắt đã thấm vào quả áo trắng tinh của hắn, nhưng có vẻ sự sợ hãi và căng thẳng của cô bé cũng đã được xoa dịu hơn chút.
Nào anh em đừng nhìn hắn như thằng ấm dâu chứ, hắn theo hệ tư tưởng Nhất Tự Wibu, Bán Tự Simp mu, gái gú phù du, waifu bất tử, ở thời kiếp trước là U30 hắn thích có một đứa con gái nuôi hơn là việc đi cưới vợ nhiều.
~~~~~~~~~~
Mặt trời cũng đã ló dạng, ba người kia cũng dần dần tỉnh lại từ cơn mê ngày hôm quá.
"Dậy rồi sao, mọi người thấy vết thương như nào rồi" hắn thì có ngủ đếch đâu, con gastrea nào mò vô thì chết dở.
"A...a.." cô bé tóc Mina được hắn ôm vào lòng từ hôm qua bắt đầu có dấu hiệu đỏ mặt và nói năng lắp bắp.
"À em không sao chứ, qua anh thấy em khóc dữ dội quá nên không biết làm cách nào để dỗ nên dùng cách này luôn, giống bậc cha mẹ an ủi các con nhỉ" hắn ta nhe răng cười nói.
"A... Vâng em cảm ơn ạ, em tên là Mina ạ" cô bé liền gật đầu xưng tên, nhìn vẻ kia có vẻ là chưa hết ngại nhưng cũng chả thèm rời khỏi lòng hắn.
"Tôi là Yosup Harama, một nhân viên nghiên cứu vũ khí của tập đoàn Shiba, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi" lão già cảm ơn nhìn hắn, hai tay vẫn ôm chặt vali.
"Em là Yumo, cảm ơn anh đã cứu bọn em" cô nhóc tóc đen tên là Yumo cũng xưng họ tên cảm ơn hắn.
"Xin chào mọi người tôi là Thành, một kẻ lang thang mà thôi" hắn ta liền giới thiệu mình luôn.
"Thứ đó chắc phải quan trọng với ông lắm nhỉ" hắn liền quay hỏi ông lão, vì hắn lúc đưa ông về ông ấy cũng giữ chặt nó không buông, có gỡ thế nào cũng không được.
"Nó là thành quả của chuyến hành trình của tổ đội của bọn tôi, mọi người đều vì nó mà thiệt mạng cả, nó sẽ giúp tôi báo thù cho gia đình, bạn bè, đồng đội của chúng tôi" lão ôm vali rưng rưng bồi hồi nói.
"Ra là vậy sao, tôi không muốn nhắc lại những thứ đau buồn cho mọi người đâu, ở chỗ này tôi còn một chút lương khô và nước uống mọi người hãy ăn chút gì đó đi, tôi sẽ hộ tống các vị lên đường"
Hắn đưa mấy thanh lương khô và nước uống cho họ, họ cũng không chê bai gì mà thưởng thức nó, vì bây giờ họ còn gì khác để ăn đâu mà.
Hắn thì đứng dậy bắt đầu một vài bài tập thư giãn cơ và hít thở vào buổi sáng như thói quen 5 năm ở thế giới Shijo Saikyo no Deshi Kenichi.
Một lúc sau mọi người có đã xử lí xong tất tần tật những việc cá nhân của mình, liền chuẩn bị đồ lên đường, hắn thì ném hết võng và nệm mình vào hành trang, họ thì cũng không thắc mắc gì vì tưởng hắn đã vất đi rồi, dù gì thủ thuật này cũng nên thực hiện ở chỗ vắng người.
"Không ổn rồi, đạn mình chả còn viên nào hết" Mina kiểm tra súng shotgun của mình rồi nói.
"Mình cũng thế, sạch bách không còn viên nào cả" Yumo cũng đáp lại khi kiểm tra hai khẩu súng lục của mình.
"Bây giờ phải làm gì đây, chúng ta sẽ không vượt qua được "nó" đâu, tấm thân già này....có chút không can tâm" lão Harama ôm chặt vali nói.
Hắn thấy ba người lo lắng vậy cũng chỉ biết nhe răng cười, có một chiến hạm như hắn đi theo thì họ cần đếch gì mấy thứ đấy chứ.
"Không cần lo đâu, tôi sẽ bảo vệ mọi người" hắn nói trước ánh mắt kinh ngạc của ba người.
"Thế vũ khí của anh đâu" Yumo tò mò hỏi.
À phải rồi ở cái thế giới này chỉ có vũ khí được chế tạo bằng Varanium mới có thể gây sát thương và tiêu diệt được gastrea bởi vì có một lượng từ trường có thể làm suy yếu và giảm khả năng hồi phục của chúng, nhưng từ cấp IV trở lên thì chưa chắc.
Hắn vỗ vỗ và chỉ vào nắm đấm của mình, khiến cả ba ngườ nhìn theo, sau đó ngả ngửa vì câu nói của hắn.
"Đấm vỡ alo nó là được mà"
"Cậu thật sự có biết mình đang nói gì không thế" lão Harama nói.
"Đi thôi, dù gì mấy người cũng đâu còn lựa chọn" hắn cũng lười giải thích mà phẩy tay kêu họ khỏi hành.
Đương nhiên rồi, dù ngày hôm quá có chút mơ hồ những họ cũng đang có một niềm tin với hắn và cũng là không còn sự lựa chọn nào khác, họ liền rải bước đi theo hắn.
Đi được nửa ngày thì một thiết bị từ trong túi của ông lão phát ra tín hiệu khiến cho cả ba người cực kì vui mừng khôn siết.
"Đây là cuộc gọi của Tổng cục An Ninh Nhân Sự gọi tiểu đội do thám - S257, nếu nhận được tín hiệu hãy mau trả lời" từ trong thiết bị đó có một giọng đàn ông vang lên.
"Là tôi Yosup Harama đây, tiểu đội chúng tôi chỉ còn hai Innitiator sống sót, mong hãy gửi tiếp viện đến" lão Harama liền lập tức trả lời.
"Đã nhận được, vui lòng chờ đợi tại chỗ, đội cứu hộ sẽ tới sớm nhất có thể, hãy giữ liên lạc" nói xong thì mọi thứ liền yên tĩnh trở lại.
"May quá chúng ta được cứu rồi Mina" Yumo ôm lấy Mina nói.
"Ừm" Mina liền cười tươi đáp.
Còn lão Harama thì liền thở phào nhẹ nhõm và đương nhiên vẫn ôm chặt lấy vali.
"Có chuyện gì sao anh Thành" Mina lại gần hắn hỏi.
Hắn hiện tại đang nhắm mắt lại, dép lào cũng đã cởi ra để bàn chân được quấn vải trắng được chạm vào đất.
"Ageuke Gyakutsuki"
Hắn liền mở mắt ra, một con Gastrea liền từ dưới đất bay lên định xiên hắn, nhìn sơ qua hắn thấy nói khá giống Rek'Sai của LoL, nhưng ai quan tâm gì nó là Gastrea, hắn đưa tay gạt cánh tay phải sắc nhọn của gastrea sắp chạm được đến hắn ra và tặng cho nó một đấm khiến nó bay ra xa.
Tên: Gastrea biến dị "Quái Thú III" (Khỉ Đột, Bọ Cạp, Chuột Chũi)
Lv 69
STR: 268
AGI: 231
VIT: 305
WIS: 31
INT: 26
LUK: 47
"Là nó...." ba người cùng thốt lên và ngồi bệt ra đất, mặt hoảng sợ cực độ.
Nhìn qua phản ứng của họ hắn cũng lờ mờ đoán ra đây chính là con gastrea đã tấn công và sát hại tiểu đoàn họ.
"Kinh nghiệm tới chơi bro" hắn thì ngược lại cười khà khà vì cục kinh nghiệm đang ở trước mặt.
Hắn nhấc mũ ra khỏi đầu, đội nó lên cho Mina, người hơi trùng xuống, rồi xung quanh bắt đầu xuất hiện những vệt lửa.
"Shoudo Sakusen Jikkou"
"T/g: vừa lệch Firefly buồn quá ae ới, thế nên cho tác xin một like ủng hộ vs, hơn nữa thì 1 cmt góp ý nha