Nói thì dông dài nhưng mọi chuyện trôi qua nhanh chóng , buổi phát từ thiện cũng đã xong , Trần Giang lại trở về cuộc sống của cậu bé ăn mày ; hắn lại lặng lẽ ngồi gần trụ đèn giao thông nhìn xem người qua đường , nếu có ai phát lòng từ bi bố thí thì hắn cuối đầu cảm ơn tặng cho đối phương chút vận may .
Đây là nhiệm vụ của hệ thống giao cho hắn ở thế giới này , đến không lưu dấu vết , đi không lưu luyến tình người ; Sống với thân phận hèn mọn lặng lẽ quan sát nhân sinh .
Một buổi sáng xin ăn , Trần Giang kiếm được mười nghìn đồng , đây cũng coi như thu hoạch được nhiều so với chủ nhân thân thể lúc trước .
Chú bé ăn mày trước đó cả ngày đi có gõ cữa từng nhà cũng chỉ bằng thu nhập buổi sáng này của hắn , đến tối về ổ phải giao lại hết tiền cho bọn lưu manh mới được ăn cơm ; chúng đặt ra chỉ tiêu cho thành tích mỗi ngày , nếu không đủ tiền chỉ có uống nước lót dạ chống cơn đói qua đêm .
Trần Giang lết cái thân xác ốm yếu đến quán cươm bình dân gần đó, hắn xem thử mua được món nào rẻ mà đủ no bụng , thức ăn đâu phải mãi miễn phí do đó phải bỏ tiền ra mua ; ngươi có thể xin được một hai lần, lâu dần người ta có khi buôn bán chẳng được sẽ đổ lỗi lên đầu ngươi .
Nếu ngươi hỏi tại sao Trần giang không dùng khôi lỗi giả mạo ai đó đem cơm cho hắn thì không dùng , chó hệ thống lại bảo không dược sử dụng đạo cụ cho bản thân , đay là lịch luyện hồng trần .
Trần Giang thấy mình còn đỡ khổ hơn chú bé ăn mày và bạn đồng cảnh ngộ , ít ra hắn còn được dùng tiền của mình mua được món ăn ; mấy bạn nhỏ phải nhịn đói cả ngày uống nước trừ no , tốt hơn một chút có người bố thí thức ăn , còn không thì đến mấy quán ăn mà xin đồ ăn thừa , nếu không cho thì chỉ len lén chờ khách ăn xong rời đi mà lén đổ đồ vào bị .
Ngươi hỏi tại sao bọn trẻ không bỏ chạy phản kháng lại bọn lưu manh , bởi vì đa số trước khi bị mua về chúng đều bị hội chứng stockholm , sau khi mua về chúng lại nhốt một thời gian ,thường xuyên đánh đập để tất cả nạn nhân phải mang loại bệnh tâm lí phụ thuộc này .
Trần Giang được chủ quán thương hại bán rẻ cho một hộp ăn chay , nhiều một chút cơm , đậu phụ .
Trần Giang kiếm một chỗ hẻo lánh bên đường để tránh quần áo dơ bẩn hôi hám làm phiền tâm trạng người khác ăn cơm , hắn lặng lẽ ngồi ăn và tiếp tục quan sát khí vận mọi người xung quanh .
Trần Giang đột nhiên nhìn thấy trên người mỗi người có dòng khí màu xanh từ cơ thể bốc lên đỉnh đầu ngưng tụ thành một chiếc lá cây , có người giống như chiếc lá non mới mọc xanh mơn mởn , có người chiếc lá chuyển màu vàng , có người chiếc lá bắt đầu héo úa chuyển nâu .
Lúc này lại trong đầu Trần Giang lại có tiếng vang :
“ Đinh, xét thấy túc chủ tâm tính bình ổn chăm chỉ làm nhiệm vụ , hệ thống ban thưởng túc chủ năng lực nhìn thấy sinh khí của mọi người xung quanh , mời túc chủ nhìn xem giao diện .”
Trần Giang mở màn hình giao diện và nhìn thấy bài viết về vấn đề này :
“ Sinh khí chính là sinh mệnh khí tức của con người ; nó do tinh, khí, thần của một người hòa chung thành một dòng chảy , sinh khí bốc lên đỉnh đầu ngưng tụ thành chiếc lá gọi là mệnh căn , sở dĩ mệnh căn không hiển thị là gốc rễ bởi vì thường gốc rễ ở dưới đất không thể nhìn thấy .”
Trần Giang quan sát có một ông chú da dẻ trắng trẻo , tóc tai vừa dày vừa đen trông có vẻ tràn đầy sức sống , nhưng trên đỉnh đầu chiếc lá trên đầu lại khô héo .
Trần Giang bấm xem xét thông tin người này , hóa ra chú ấy thường thức đêm dậy sớm làm việc ,lại hay dùng cà phê , rượu bia , từ đó dẫn đến có bệnh về mạch máu não nhưng lại cố gượng vì con cái đang học đại học , do đó cách ngày đột qụy không xa.
Trần Giang nhìn thấy cách đó không xa một bà cụ tóc đã bạc trắng nhưng da dẻ hồng hào , đi đứng vững vàng , tinh thần minh mẫn nói chuyện đâu vào đấy , trên đầu chiếc lá chỉ mới chuyển vàng không có dấu hiệu héo úa.
Trần Giang nhìn xem thông tin bà lão qua giao diện , thì ra bà cụ biết thức dậy lúc mặt trời lặn tập dưỡng sinh đều đặn , lại đi ngủ lúc trăng vừa lên ,hấp thu nhật nguyệt tinh hoa ăn uống điều độ , từ đó thân thể khỏe mạnh , sinh cơ không bị trôi đi .
Lại có thanh niên mới hai mươi mấy tuổi nhưng hai mắt thâm quầng , tóc tai bù xù , đi hơi còng lưng ,lúc nào cũng dí đầu vào màn hình điện thoại , trên đỉnh đầu chiếc lá đã khô héo .
Trần Giang xem thông tin người này thì thấy :
“ Thanh niên này ban ngày làm việc cật lực ở công trường , đêm đến thì cày game ,uống cà phê thay nước , ngậm thuốc lá không rời miệng , ăn mì gói lâu ngày thay cơm , để dành tiền nạp vô game ,thân mang nhiều bệnh ẩn , thế là cách ngày đột quỵ không xa
Trần Giang nghĩ sinh mệnh con người không thể nhìn tuổi tác mà phỏng đoán bừa , phải xem qúa trình sinh hoạt của họ như thế nào mới đưa ra kết luận chính xác được .