Chương 95: Quyển 1 Chương 82-3: Thế Lực Mạnh Đến Thăm 3

Ngồi ở vị trí trên cao khác là một nam nhân trung niên anh tuấn, chỉ thấy ông ta mặc một bộ y phục mỹ lệ xa hoa, đường nét lại có ba phần giống Cốc Mị Nhi, ngón tay gõ trên mặt bàn, nhăn mày, trong ánh mắt có lo lắng rõ rệt.

Nữ nhân trung niên ở bên cạnh có y phục xinh đẹp, y phục như Hoa Hồ Điệp, làm cho bà tăng thêm một phần hương vị dung tục. Khuôn mặt kia được trang điểm đậm và rực rỡ, chiếc cằm nhọn, đôi mắt tinh tế, khiêu ngạo giữa hai lông mày đều làm nổi bật lên đặc tính của nữ tử và đó chính là sự chanh chua.

"Nhị trưởng lão, công hội luyện dược kia, vì sao đột nhiên lại làm ra quyết định này?" Gia chủ Cốc gia Cốc Đạo, cũng chính là nam nhân trung niên nhíu chặt mày kia, dò hỏi.

Cốc Thanh thở dài, ông lắc đầu: "Ta cũng không biết, bỗng nhiên công hội luyện dược hạ quyết định này, để cho ta chuẩn bị một chút cũng đều không có."

"Hừ, khẳng định là do tiện nhân Cốc Mị Nhi kia." Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua tia hung ác, giọng nói sắc bén, nói ra từ đôi môi đỏ mọng kia: "Trước khi nàng không về nhà, thì vẫn đều tốt, bây giờ nàng mới trở về có vài năm, nhị trưởng lão đã bị công hội luyện dược phế đi vị trí trưởng lão, theo ta, đều là do sao chổi kia làm hại."

Ở trong mắt của Tần Tuyết, chuyện không tốt đều liên quan đến Cốc Mị Nhi, đây gọi là cái gì mà, nhìn ai khó chịu, thì tất nhiên sẽ đẩy hết việc sai lên trên đầu người đó sao?

"Được rồi." Đột nhiên, nhị trưởng lão như nhớ tới cái gì đó, khẽ nhíu mày, nói: "Mấy ngày trước, dường như Tâm Nhi nhờ ta giúp nàng đuổi đi một luyện dược sư, nhưng mấy ngày, lại xảy ra loại chuyện này, các ngươi nói có phải hay không..."

"Sao có khả năng?" Nghe vậy, giọng nói của Tần Tuyết sắc bén hơn: "Tâm Nhi nhà ta ngoan như vậy, thông minh như vậy, căn bản không thể dẫn kẻ địch đến cho gia tộc."

"Đúng vậy." Cốc Thanh gật đầu đồng ý, ông nhìn Cốc Tâm Nhi trưởng thành, tự nhiên không hy vọng việc này có liên quan đến nàng: "Gia chủ, Cốc Mị Nhi có nguyện ý giao đan dược ra hay không?"

Nghe thấy tên của Cốc Mị Nhi, sắc mặt Cốc Đạo hơi đổi, sau đó có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Nha đầu kia, bây giờ lá gan của nàng rất lớn, lúc trước nhìn trên thân phận nàng là đích nữ của ta, nên thực sự cho phép nàng trở lại Cốc gia, không ngờ nàng không biết cảm ơn, còn dám dấu giếm gì đó, đúng rồi nhị trưởng lão, đan dược kia rốt cuộc có hiệu quả thế nào?"

"Ha ha, hiệu quả sao?" Cốc Thanh đột nhiên nở nụ cười: "Các ngươi cũng nhìn thấy Cốc Mị Nhi dùng nó rồi đấy, trong thời gian ngắn đã đến Linh Sư lục cấp, nếu chúng ta có thể đạt được đan dược kia, chờ ta nghiên cứu ra phương thuốc của nó, trong khoảng thời gian ngắn, là có thể vượt qua hai gia tộc khác, thậm chí nhiều năm sau, cũng có thể ngang hàng với những môn phái có truyền thừa mấy nghìn năm kia."

Lời nói của Cốc Thanh làm cho hô hấp của mọi người ở đây đều không khỏi dồn dập.

Nếu một lời nói này để cho Hạ Như Phong nghe được, tuyệt đối sẽ cười khinh thường.

Nàng cũng sẽ không tự đại cho rằng, phương thuốc đan dược của mình không người nào có thể nghiên cứu chế tạo ra, dù sao trên đời này thiên tài vẫn có rất nhiều, luôn có người có được năng lực đó. Nhưng mà, ít nhất Cốc Thanh không có bản lãnh này. Hơn nữa, đan dược kia chỉ dưới Đại Linh Sư mới có tác dụng, vượt qua Đại Linh Sư, thì tác dụng rất là nhỏ.

Vì vậy, nếu muốn dựa vào đan dược này để chấn hưng gia tộc, vậy thì rất xin lỗi, Cốc gia cuối cùng chắc chắn sẽ phải thất vọng.

"Cốc ca, chẳng lẽ chàng còn nhớ đến chuyện phụ thân và nữ nhi sao? Chỉ cần giết chết tiện nhân kia, linh giới của nàng chính là vật vô chủ, đến lúc đó, chúng ta có thể lấy được đan dược kia rồi." Trong mắt của Tần Tuyết hiện lên tàn nhẫn, khóe miệng nở nụ cười máu lạnh.

Trượng phu của mình, chỉ có thể có một thê tử là mình, lúc trước tiện nhân kia tự nhiên quyến rũ trượng phu của bà, thậm chí ngầm kết thai nhi, sao bà có thể chịu được khẩu khí này?

Cẩu tạp chủng kia, căn bản không xứng sống ở trên đời này.

Thấy Cốc Đạo còn do dự, giọng nói của Tần Tuyết  lại trở nên sắc bén: "Cốc ca, ta không quan tâm, lần này tiện nhân Cốc Mị Nhi kia phải chết, chẳng lẽ Cốc ca không nghĩ để cho Cốc gia vượt qua hai gia tộc khác sao? Dù sao chàng còn có Tâm Nhi, Tâm Nhi có thể nghe lời hơn tiện nhân kia, loại tiện nhân này, để cho nàng đi tìm chết là tốt lắm rồi."

Hạ quyết tâm xuống, Cốc Đạo đang định gật đầu, đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ từ bên ngoài truyền vào.

Lúc này những người có mặt đều đứng lên toàn bộ, mà trong mắt của Cốc Đạo cũng nhiễm một chút lửa giận: "Là ai, dám đến Cốc gia ta quấy rối?"

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, trong đại viện sớm đứng đầy người, bởi vì hôm nay Cốc Tâm Nhi không đi học viện, vì vậy bóng dáng của nàng cũng xuất hiện ở trong đám người.

Ngoài cửa lớn, thiếu nữ đón gió mà đứng, áo bào bạc tung bay, trường côn trong tay không lưu tình đập ở trên cửa, cửa lớn bị đập thành phấn vụn, nàng sải bước vào giữa cửa, hai mắt lạnh lùng nhìn những người kia đang đứng ở bên trong.

Sự kiện ầm ĩ này dẫn tới rất nhiều người vây xem, bọn họ vây quanh Cốc gia đến nước chảy cũng không lọt, tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn, cũng hi vọng nhìn một cái, rốt cuộc là ai ngang ngược như thế, trực tiếp đập nát cửa lớn của Cốc gia.

"Là ai đánh Hạ Ngân Nguyệt, là ai nhốt Cốc Mị Nhi, tất cả lăn ra đây cho ta!"

Lời nói khí phách hiên ngang của thiếu nữ làm cho cả sân im lặng vài giây, sau đó nổi lên tiếng nghị luận lớn hơn.

"Là ngươi?" Cốc Tâm Nhi nhìn thấy gương mặt vô cùng hoàn mỹ kia của Hạ Như Phong, nên ghen tị suýt chút nữa cắn nát một cái răng, đi đến bên cạnh Cốc Đạo, nói: "Phụ thân, chính là kẻ nhà quê đến từ nông thôn này, lần trước đã đánh ta bị thương, còn không để Cốc gia chúng ta để vào mắt, nàng và Cốc Mị Nhi, còn có một người là Hạ Ngân Nguyệt kia đã dụ dỗ lục hoàng tử."

"Từ nông thôn đến?" Lúc đầu Cốc Đạo cho rằng, người có lá gan gây sự với Cốc gia thì nhất định là đệ tử của thế lực lớn nào đó, bây giờ nghe thấy lời của Cốc Tâm Nhi, thì trái tim thả xuống: "Hừ, thật là to gan, dám đến gây sự với Cốc gia, quả thật là muốn chết."

Cơ thể chợt lóe, mũi chân Cốc Đạo chạm ở trên mặt đất, tung người nhảy lên, giẫm lên đầu của người ở phía trước, đã đến trước mặt Hạ Như Phong.

"Ngươi là ai?" Ánh mắt nhìn về phía Cốc Đạo, môi mỏng của Hạ Như Phong khẽ mở, lạnh nhạt hỏi.

"Hừ, ta là gia chủ Cốc gia, nhưng mà hôm nay ngươi đã đến đây, cũng đừng muốn rời đi, nếu không Cốc gia ta, còn có uy nghiêm gì để đứng ở trên đời này nữa?"

"Ha ha, uy nghiêm đứng ở trên đời?" Hạ Như Phong nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Từ lúc ngươi bắt đầu vì lợi ích mà giam cầm chính nữ nhi của mình, thì ngươi đã không xứng đứng ở trên đời này nữa rồi."

Cốc Đạo biến sắc, nắm chặt hai tay, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta? Ngươi không cần phải cảm thấy quái lạ, làm sao đan dược lại đến tay của Cốc Mị Nhi? Ta nói cho ngươi biết, đan dược của Cốc Mị Nhi, đều là ta đưa cho nàng ấy."

"Cái gì?" Sững sờ một chút, ánh mắt Cốc Đạo khẽ chuyển, ngay sau đó giọng nói vang lên, vang to ở trong sân này: "Tốt! Thì ra chính là ngươi tên ăn trộm chết tiệt này, trộm đan dược của Cốc gia ta, người đâu, trói nàng lại cho ta."

Lời của ông cố ý tăng thêm âm lượng, vì vậy trong vòng phạm vi trăm dặm, đều nghe được những lời này. Những người đó không khỏi nổi lên bội phục với Hạ Như Phong, dám ăn trộm đan dược của Cốc gia, sau khi ăn cắp, thậm chí còn dám tìm đến cửa, bọn họ cũng không có gan lớn như nàng.

Khóe miệng nở nụ cười lạnh, Hạ Như Phong không ngờ Cốc Đạo lại có thể vô sỉ đến như vậy, vì bắt nàng mà bịa đặt lý do này...

"Dừng tay." Ngay ở lúc người Cốc gia đang muốn ra tay, thì một tiếng quát lạnh nhạt chợt truyền đến.

Ở chỗ không xa, nam tử dẫn theo một nhóm người chậm rãi đi đến, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn kia của hắn đầy lửa giận, nhìn thấy có người ăn hiếp Hạ Như Phong, lập tức bước nhanh đến, chắn ở trước mặt của nàng: "Hừ, ai dám ăn hiếp bằng hữu của Cổ Phi ta?"

Trông thấy Cổ Phi, nhớ đến hắn năm lần bảy lượt liều lĩnh giúp đỡ, trong lòng của Hạ Như Phong thấy ấm áp, cũng hạ quyết định, sẽ trả lại những ân tình đó cho hắn.

"Hừ, chuyện này là ân oán giữa chúng ta, không cần ngươi tới quản?"

Ba đại gia tộc vốn đã như nước với lửa, vì vậy khi nhìn thấy Cổ Phi, tất nhiên Cốc Đạo không có vẻ mặt tốt, chẳng qua là ông vẫn không dám động thủ với Cổ Phi, nếu không sẽ đưa đến sự trả thù của Cổ gia. Dù sao thực lực của hai gia tộc tương đương mà sống mái với nhau, thì hai bên đều không có chỗ tốt.

"Ai nói không quan hệ với Cổ gia ta? Như Phong là khách khanh trưởng lão của Cổ gia chúng ta."

"Cái gì?" Cốc Đạo biến sắc, thiếu nữ này là khách khanh trưởng lão của Cổ gia? Như vậy, chỉ sợ cũng có chút phiền phức.

Chỉ là nghĩ đến những đan dược kia, Cốc Đạo cắn chặt răng: "Ngươi nói nàng thì nhất định là nàng sao? Có chứng cớ gì không?"

Không nhìn Cốc Đạo một cái, Cổ Phi xoay người, mặt quay về phía Hạ Như Phong, ném một lệnh bài từ trong tay ra, đợi Hạ Như Phong đón được, hắn mới mở miệng: "Như Phong, ngươi có nguyện làm khách khanh trưởng lão của Cổ gia ta không?"

Cầm lệnh bài ném vào trong linh giới, khóe môi của nàng cong lên, lạnh nhạt nói: "Lệnh bài kia, ta đã nhận."

Nhìn thấy hành động của hắn, những người đi theo đến hai mặt nhìn nhau, nhưng đây là đặc quyền của Cổ Phi, bọn họ không có quyền can thiệp. Tuy không dám chất vấn Cổ Phi, nhưng ở trong lòng lại thầm mắng Hạ Như Phong một lần.

Thiếu gia chủ đến hỗ trợ, đó là cho nàng sĩ diện, không ngờ nữ nhân này lại không biết tốt xấu như thế, thật đúng là nhận lệnh bài của khách khanh trưởng lão? Phải biết rằng có thể trở thành khách khanh trưởng lão của Cổ gia, thì thấp nhất cũng là ở cấp bậc Linh Vương, nàng không phải là Linh Vương, lại còn làm lãng phí một cái danh ngạch thiếu gia chủ có thể sử dụng.

"Lần này, ta chắc là có tư cách chứ?" Cổ Phi xoay người lại, khác hẳn với nụ cười như ánh mặt trời khi đối mặt với Hạ Như Phong, giờ phút này trong ánh mắt của hắn tràn đầy lạnh lẽo.

"Cho dù nàng là khách khanh trưởng lão của Cổ gia ngươi thì như thế nào? Trộm đan dược trong gia tộc của ta, mặc kệ là ai, hôm nay đều phải giữ lại." Ngay ở lúc Cốc Đạo chần chừ không tiến lên, Cốc Thanh đi ra từ phía sau đám người, xem ra hôm nay ông ắt phải giữ thiếu nữ kia ở chỗ này.

Cốc Thanh tin tưởng, trên người thiếu nữ này nhất định còn có đan dược thần kỳ, vì không để cho Cổ gia lấy được đan dược kia, tuyệt đối không thể thả nàng rời khỏi đây.

Ngay tại lúc hai bên tranh giành nhau, một loạt tiếng bước chân đều đặn truyền đến, Cốc Thanh nhíu mày, đưa mắt nhìn lại, khi trông thấy mười lão giả đi đến rất nhanh, trong mắt ông xẹt qua tia khó hiểu, chỉ đành phải tạm thời buông xuống việc này, đi về phía một người quen trong đó.

"Ha ha, Ngô Thiên trưởng lão, sao hôm nay các vị rảnh rỗi đến thăm Cốc gia ta vậy?"

Ông nghi ngờ nhìn những lão giả đó, không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại dẫn những lão nhân trong học viện kia ra ngoài.

Nhưng mà, Ngô Thiên cũng không liếc nhìn ông một cái, đi thẳng đến trước người của Hạ Như Phong, giọng nói mang theo cung kính: "Đoàn trưởng lão số năm ba Ngô Thiên trưởng lão, dẫn chư vị trưởng lão đến hỗ trợ cho đại nhân."