Chương 92: Quyển 1 Chương 81-3: Không Biết Đã Đột Phá Như Thế Nào 3

"Hai vị muốn xen vào việc của người khác sao? Lưu Vân Tông ta cũng không phải dễ đối phó." Nam tử cắn chặt răng, lấy danh tiếng của Lưu Vân Tông ra, muốn hù dọa hai người này.

Lưu Vân Tông? Hạ Như Phong giật mình, dường như tên Tông phái này đã nghe qua ở đâu đó. Nàng nhíu mày suy nghĩ trong giây lát rồi mới nhớ đến, không phải Lưu Vân Tông từng vì Mị ảnh Tiên Tung mà diệt cả nhà Hạ gia, chỉ có một mình lão tổ tông là thoát khỏi Tông phái sao?

Ngay cả nàng không hề có tình cảm với Hạ gia nghìn năm trước, nhưng mình đã hứa với lão tổ tông, nhất định phải tiêu diệt Lưu Vân Tông, báo thù vì những oan hồn từng chết thảm ở Hạ gia.

Chỉ là, giờ phút này với thực lực của nàng thì không thể tiêu diệt Lưu Vân Tông, vì vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nại. Nàng còn trẻ, với thiên phú của nàng thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đạt được thực lực kia, đến lúc đó, nàng sẽ hoàn thành lời đã hứa với lão tổ tông.

"Lưu Vân Tông?" Hai tay đặt ở sau lưng, Băng Lão mặc áo bào xanh trên người dường như cũng nghe qua Lưu Vân Tông này, khuôn mặt già nua mang theo một chút do dự.

"Đúng vậy, ta là thiếu chủ của Lưu Vân Tông, nếu các ngươi rút lui thì chính là bằng hữu của Lưu Vân Tông, còn ngược lại, sẽ là kẻ thù của Tông phái ta." Vẻ do dự của Băng Lão được che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn là bị nam tử bắt được, hắn lộ ra một hàm răng trắng tinh, âm u nói.

Vốn là lão giả do dự khi nghe thấy nam tử trước mặt là thiếu chủ của Lưu Vân Tông, nhưng do dự kia lập tức biến thành kiên định, xoay người, đi về phía nữ tử áo vàng nói: "Đại tiểu thư, chúng ta vẫn là đừng động vào việc không liên quan đến mình này."

Nữ tử đón ánh nắng mặt trời đi tới, dưới y phục màu vàng mang đến cho bà một cảm giác cao quý.

Bước chân của bà ung dung, cũng không vì nghe được ba chữ Lưu Vân Tông này mà cảm thấy kinh sợ, có lẽ nguyên nhân là do khuôn mặt trẻ tuổi này làm cho người ta không rõ tuổi thật của bà. Mà trên gương mặt không hề có tỳ vết nào, lại nở nụ cười tao nhã, chỉ là không biết vì sao, đôi mắt của bà cũng u ám không sáng, nếu đôi mắt có thể sáng hơn một chút, nói không chừng có vẻ bà sẽ đẹp hơn.

Lần đầu nhìn thấy nữ nhân này, Hạ Như Phong đã cảm thấy thân thiết, loại cảm giác này, không rõ nguồn gốc. Để cho nàng đều bắt đầu hoài nghi, ký ức có sai lầm hay không, vì sao trước kia chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy, dung mạo của bà ấy dường như có chút quen thuộc...

"Băng Lão, đuổi bọn họ đi." Bước chân của nữ nhân áo vàng tao nhã, giọng nói dịu dàng dễ nghe, nhưng lại có một tia kiên quyết.

Băng Lão có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ngay cả khi biết việc bà quyết định, thì sẽ không thể thay đổi, nhưng lại vẫn tiến lên khuyên bảo một lần cuối cùng: "Đại tiểu thư, bây giờ địa vị của ngươi ở trong nhà đã rất khó xử rồi, nếu vì kẻ thù mà chọc phải gia tộc, chỉ sợ sau này sẽ khó ở hơn, hơn nữa, nói không chừng về sau gia chủ sẽ không cho ngươi xuất môn nữa."

Từ hơn 10 năm trước đại tiểu thư không nghe theo mệnh lệnh của gia chủ, dám gả cho một nam nhân có thực lực thấp kém, sau đó bị gia chủ cưỡng ép mang về, đoán chừng cũng sẽ không phải là thiên chi kiều nữ từ trong nhà, mà hôm nay ngay cả tồn tại như chi thứ cũng không bằng.

Băng Lão coi như là nhìn nàng từ nhỏ đến khi trưởng thành, đương nhiên không hy vọng địa vị của đại tiểu thư lại giảm xuống, cho nên mới khuyên một lần nữa.

"Băng gia gia, giúp ta đuổi bọn họ đi..."

Nhưng mà một tiếng gọi nhẹ băng gia gia kia, lại làm cho tâm của Băng Lão không khỏi mềm nhũn, vẻ mặt cũng dịu xuống, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, ai bảo ta vẫn xem nha đầu ngươi như cháu gái ruột chứ, ngươi đấy, nhất định là ăn điểm này của ta."

Than nhẹ một tiếng, ánh mắt Băng Lão mới nhìn về phía nhóm người nam tử, nói: "Các ngươi đi đi, ta không muốn động thủ đâu."

Vẻ mặt nam tử xanh mét, ánh mắt dữ tợn ở trên người bọn họ hiện lên, đột nhiên, hắn nở nụ cười: "Ta biết các ngươi, các ngươi là người Hoàng gia, việc này hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, Tằng Hiệp Liễu ta sớm muộn gì có một ngày sẽ tính sổ với các ngươi, chúng ta đi."

Tằng Hiệp Liễu? Hạ Như Phong chớp mắt, tên này rất thích hợp với hắn, thật hạ lưu...

Nam tử phất áo bào, xoay người dẫn một đám người hầu rời đi. Nghe thấy lời nói cuối cùng của hắn, Băng Lão biến sắc, mà nữ nhân áo vàng vẫn ung dung tự tại như trước, dường như không để ý lời nói hung ác của hắn.

"Ngươi không sao chứ?" Ánh mắt nữ nhân áo vàng nhìn về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhìn chằm chằm tướng mạo của Hạ Như Phong, trong mắt của bà hình như có chút hoài niệm: "Giống, khuôn mặt này, rất giống nàng..."

Hơi sửng sốt, Hạ Như Phong không hiểu nói: "Giống cái gì?"

"Không có gì, chỉ là giống một bằng hữu cũ của ta mà thôi." Lắc đầu, nữ tử áo vàng thu hồi hoài niệm trong mắt, hơi cười: "Đúng rồi, ta là người của Hoàng gia, nếu như ngươi có việc gì, có thể đi Hoàng gia tìm ta, tuy bây giờ ta không có địa vị gì, nhưng giúp ngươi một chút cũng không phải là chuyện to lớn gì."

"Hoàng gia?"

"Đúng vậy, ở hoàng thành quyền thế cao nhất là hoàng tộc, ngang hàng với hoàng tộc còn có học viện Linh Phong và công hội luyện dược, gần với ba quái vật lớn kia chính là ba đại gia tộc, thung lũng lúa gạo Cốc gia, mười của khẩu của Cổ gia, cuối cùng chính là Hoàng gia." Giọng nói nữ nhân mềm mại dịu dàng, nghe vào trong tai có cảm giác thoải mái.

Sau khi dứt lời, ngửa đầu lên nhìn trời, nữ tử ôn hòa cười: "Sắp không còn sớm, Băng Lão, chúng ta đi thôi!"

Băng Lão gật đầu, lo lắng đi theo phía sau nữ tử áo vàng, ông không phải là đại tiểu thư, từ hơn 10 năm trước bị cưỡng ép mang về, đại tiểu thư đã trở nên một bộ dáng chuyện gì cũng đều không quan tâm, chẳng sợ trêu chọc thiếu chủ Lưu Vân Tông, nên cũng chỉ cười.

Nhưng mà ông lại lo lắng, lo lắng Lưu Vân Tông sẽ làm khó Hoàng gia.

Ngay cả Hoàng gia thân là một trong ba đại gia tộc, nhưng Lưu Vân Tông cũng không phải dễ chọc, hai bên sống mái với nhau, cuối cùng chết thảm nhất định là Hoàng gia. Sao ông không thể không lo lắng.

"Ảnh Nhi, con đã trở lại?"

Trong phòng khách của Hoàng gia, lão giả áo bào xanh đen ngồi ở trên chỗ gia chủ, trong bàn tay dày rộng bưng một ly trà, cái nắp sứ nhẹ nhàng sát qua cái chén bên cạnh, dùng miệng thổi một hơi, giọng nói mang theo một tia uy nghiêm: "Nghe nói vừa rồi con trêu chọc Lưu Vân Tông?"

Bước chân của nữ tử áo vàng dừng lại, đứng tại chỗ, cúi đầu xuống, ánh sáng nhàn nhạt đầu ở trên y phục của bà càng tăng thêm một cảm giác cao quý.

"Phụ thân." Vì phải dùng sức ép chế tình cảm trong giọng nói, khiến cho âm thanh trong miệng phát ra một tia khàn khàn, hiển nhiên nàng rất có tình cảm với phụ thân này.

"Ầm." Chén trà sứ trong tay bị ném rơi vỡ, lão giả áo bào xanh đột nhiên đứng lên, đôi tay run rẩy chỉ về phía nữ tử cúi đầu kia, hung ác nói: "Ngươi còn coi ta là phụ thân sao? Ta không có nữ nhi như ngươi, ngươi chọc ai không chọc? Lại chọc phải thiếu chủ của Lưu Vân Tông, vừa rồi thiếu chủ của Lưu Vân Tông đã đến đây, hắn muốn ngươi tự mình lên Lưu Vân Tông xin lỗi hắn."

"Phụ thân." Cơ thể nhỏ bé run lên, Hoàng Ảnh ngẩng đầu, trong mắt của bà có khiếp sợ sâu sắc và không dám tin: "Vậy phụ thân có đồng ý không?"

Nhẹ thở dài một hơi, Hoàng Khánh ngồi xuống, tay để lên trên bàn, bất đắc dĩ nói: "Ảnh Nhi, đây là một cơ hội, tuy chúng ta là Hoàng gia, là một trong ba đại gia tộc, địa vị gần với hoàng tộc, công hội luyện dược và học viện Linh Phong, nhưng mà thực lực của chúng ta vẫn thấp hơn tông phái đó, có lẽ chỉ có ba quái vật lớn kia, mới có thể vượt qua Lưu Vân Tông."

"Phụ thân..." Dường như đoán trước được lời nói tiếp theo của Hoàng Khánh, cuối cùng Hoàng Ảnh cũng mất đi vẻ ung dung như trước, giọng nói đầy hoảng sợ.

"Ảnh Nhi, vì Hoàng gia, con phải đi lấy lòng thiếu chủ Lưu Vân Tông."

Vẻ mặt Hoàng Ảnh từ trắng đến xanh, sau đó từ xanh đến trắng, sau cùng, một tia ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt kia cũng đều biến mất, bộ dạng tuyệt vọng kia làm cho Băng Lão theo sát ở phía sau Hoàng Ảnh không khỏi nổi lên đau lòng.

"Phụ thân, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước." Giọng nói đứt đoạn của Hoàng Ảnh mang theo một chút nghẹn ngào, bước chân của bà lảo đảo chạy ra ngoài cửa.

"Hừ, chẳng lẽ con còn đang nghĩ đến tiểu tử họ Lý trong tiểu gia tộc kia sao? Loại người đấy, sao xứng với nữ nhi Hoàng gia ta?"

Lời nói của Hoàng khánh làm cho của bước chân của bà dừng lại, sau đó bước nhanh rời khỏi đây, nếu ở trong này nữa, bà không biết mình có thể làm ra chuyện gì.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng ngủ, Hoàng Ảnh đẩy cửa ra, gắt gao đóng lại, nhào lên trên giường, đầu chôn xuống dưới gối, khẽ khóc nức nở: "Quân Mạc, chàng ở đâu? Vì sao còn chưa đến tìm ta? Nếu chàng không đến, thì sẽ không còn được gặp lại ta nữa đâu."

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư mở cửa ra!" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi lo lắng của Băng Lão.

Hoàng Ảnh đang đau lòng, cũng không để ý đến, thật lâu sau, giọng nói ngoài cửa dần biến mất, đầu của bà mới rời khỏi gối, trong mắt xẹt qua một tia quyết liệt, cho dù bà chết, bà cũng sẽ không phản bội hắn đi lấy lòng nam tử khác...

Tiện tay cầm gương ở trên bàn lên, ngón tay nhẹ chạm lên trên khuôn mặt kia, đột nhiên, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, chỉ là nụ cười kia lại mang theo hương vị cay đắng.

"Ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ là bộ dạng trẻ mà thôi, nhưng mà phụ thân lại để cho ta đi lấy lòng một nam tử hơn hai mươi tuổi..."

Cười lạnh một tiếng, bà ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nỉ non: "Quân Mạc, mười mấy năm rồi, chúng ta đã mười mấy năm không gặp nhau, còn có Ly Nhi, Thiên Nhi, lúc trước ta bị bắt rời đi, Thiên Nhi mới ba tuổi, hắn mới ba tuổi! Chỉ là không biết, con có còn nhớ rõ mẫu thân ta hay không..."

"Với nơi này, ta đã vô cùng thất vọng, Quân Mạc, ta thật sự rất nhớ những ngày ở trong thành Hỏa Vân, từng ở bên cạnh ngươi!" Trong mắt của bà đầy tuyệt vọng, lòng đau đớn chợt đứng lên, phụ thân của mình, cũng chính là người thân duy nhất, nhưng lại vì cái gọi là lợi ích, mà muốn bán đứng nữ nhi của mình.

Trên đời còn có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này sao? Có lẽ là vì chuyện lần này, nên bà vô cùng tuyệt vọng với gia tộc này.

"Quân Mạc, nếu ta không thể tránh được kiếp nạn này, vậy ước định của chúng ta, kiếp sau gặp lại..."