Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra từ dược đỉnh, cả người Hạ Như Phong giật mình một cái, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, mồ hôi lạnh vô thức phủ đầy lòng bàn tay. Nàng tiến lên một bước mở nắp ra, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy đan dược màu đỏ tươi dưới đáy dược đỉnh, nàng hoàn hoàn toàn sững sờ.
"Thành công?" Lấy ra viên đan dược tròn xoe, ánh mắt Hạ Như Phong hiện lên vẻ kích động, nhưng ngửi thấy mùi máu tươi trên viên đan dược, nàng nhịn không được nhíu mày. "Không, không đúng, Tiểu Hoàn Đan không phải thế này, cái này..."
Đan dược trong lòng bàn tay như được nung đốt thành màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, xinh đẹp động lòng người, lộ ra một cảm giác quái dị. Hơn nữa lúc luyện dược từng bước đều không thể thất bại, tuy rằng nàng phạm phải sai lầm nhỏ cũng đủ dẫn đến luyện dược thất bại, vì sao...
Chẳng lẽ có liên quan tới máu của nàng sao?
Cả người không tự chủ được sợ run lên, nếu máu của nàng có thể tăng lên khả năng thành công khi luyện dược, như vậy chờ đợi nàng, chính là sự đuổi bắt của toàn bộ Luyện Dược Sư...
Đôi mắt âm u của nàng nhìn về phía Bạch Thụy, hy vọng hắn có thể cho mình một lời giải thích. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng, Bạch Thụy lắc đầu, giọng nói lạnh lùng lị không mất tao nhã chậm rãi truyền đến: "Ngươi không cần nhìn ta, ta cũng... không rõ ràng lắm."
Hạ Như Phong nắm đan dược trong tay, khóe miệng khe khẽ cong lên: "Mặc kệ thế nào, Tiểu Hoàn Đan đã luyện chế thành công rồi, nhưng mà là rất may mắn thành công, nếu không có ngụm máu tươi này, có lẽ lần cuối cùng này đã thất bại."
Nói xong, nàng liền để Bạch Thụy đưa mình ra ngoài.
Lúc này đã tối, ánh trăng phủ lên người nàng một lớp màu trắng ngà dịu nhẹ, bởi vì đang là mùa hè, tiếng ve trên cây từ trong viện truyền đến. Hạ Như Phong đi trên đường nhỏ trong viện, thỉnh thoảng có linh đánh thuê đi ngang qua chào hỏi với nàng. Bởi vì Dong Binh Đoàn Vân Ly đã hoàn toàn đắc tội với Dong Binh Đoàn Thủy Vực nên mấy ngày nay không có lính đánh thuê nào ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đây là một gian phòng ngủ đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ thông và một cái giường gỗ thônglớn, đầu giường đặt một thanh đại kiếm, cả thanh kiếm sáng bóng, phản xạ ánh sáng trong suốt, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của nam tử đang nằm trên giường.
Khuôn mặt thanh niên anh tuấn, làn da màu lúa mì đã hơi trắng bệch, vẻ mặt hắn đau đớn, đôi môi khêu gợi mím chặt, bàn tay vô thức nắm chặt cái chăn trên người.
Dường như hắn đang phải chịu đựng đau khổ rất lớn, làm cho trái tim của nam tử trung niên ngồi yên bên cạnh nhất thời co rút đau đớn theo.
"Ly Nhi, con yên tâm, cha nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì..."
Nam tử trung niên nhẹ nhàng nỉ non, bàn tay nắm chặt tới mức đầu ngón tay trắng bệch, móng tay đâm vào da thịt cũng không biết, xung quanh đốt ngón tay tràn ra tơ máu, vậy mà đôi mắt hổ phách chỉ lo lắng, đau lòng nhìn thanh niên nằm trên giường.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nam tử trung niên giật mình, nhanh chóng quay người lại, chiếu vào mắt là khuôn mặt thản nhiên còn vương nét trẻ con của thiếu nữ.
Thiếu nữ đứng ở cửa, mặc cho ánh trăng chiếu lên người nàng một tầng ánh sáng mỏng manh, nàng lẳng lặng đi vào, tới trước mặt Hạ Quân Mạc mới ngừng lại, đưa tay ra, một viên đan dược đỏ như máu xuất hiên trước mắt hắn, một mùi máu tươi truyền đến...
"Cữu cữu, cho biểu ca dùng viên đan dược này!"
"Đây... Chẳng lẽ là..." Nội tâm Hạ Quân Mạc run lên, ngửa đầu nhìn thiếu nữ đang mỉm cười, hầu kết di chuyển lên xuống, không nói hai lời cầm lấy đan dược. Hắn cũng hiểu được, mấy ngày nay Hạ Vân Ly kiên trì đúng là không dễ, nếu còn chậm chạp không chữa trị, hắn sẽ chết.
"Được...." Hạ Quân Mạc gật đầu, nâng đầu Hạ Vân Ly lên đút đan dược, lại nhận chén nước từ tay Hạ Như Phong đưa qua. Lúc đổ nước trà vào miệng Hạ Vân Ly, nước trà theo khóe miệng chảy xuống giường, làm ướt một mảng.
Thời gian yên lặng trôi qua, Hạ Vân Ly vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, đôi mắt hổ phách tràn đầy chờ mong của Hạ Quân Mạc dần dần hiện ra thất vọng, Hạ Như Phong cũng cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ máu của nàng làm tăng khả năng luyện dược thành công, cũng sửa lại đặc tính đan dược sao?
"Cữu cữu, cháu xin lỗi, có lẽ..." Nắm chặt bàn tay, lúc này nàng không biết phải nói gì.
"Không, Phong Nhi, cái này không thể trách ngươi." Hạ Quân Mạc lắc đầu, trong lúc đó, dường như hắn già đi rất nhiều, vẻ mặt cũng mang theo nét chán chường, than nhẹ một tiếng, ánh mắt từ thất vọng biến thành tuyệt vọng. "Có lẽ đây là số mệnh của Ly Nhi..."
Nhưng hắn vừa nói xong, trên thân thể Hạ Vân Ly liền phát ra ánh sáng mãnh liệt. Ánh sáng bao phủ thân thể Hạ Vân Ly, linh khí trời đất chậm rãi tụ tập phía trên, từng chút một đi vào thân thể. Biến hóa bất ngờ khiến hai người đều sững sờ, bởi vì bọn họ đều nhận ra, đây là dấu hiệu đột phá.
"Chuyện này... Sao Ly Nhi lại đột phá?" Hạ Quân Mạc không dám tin nhìn về phía Hạ Vân Ly, hắn ngơ ngác chớp mắt, bỗng chửi tục một câu: "Ta kháo, có lầm hay không? Sao Ly Nhi lại đột phá ?"
Máu, nhất định là máu... Trong lòng Hạ Như Phong lộp bộp một tiếng, nàng nhớ tới lúc đầu khế ước với Hỏa Nhi, sau đó thân thể Hỏa Nhi đã xảy ra biến hoá nhỏ, nhưng lúc ấy nàng không chú ý. Hiện tại nghĩ đến, máu của nàng có khả năng khác hẳn với người thường. Chỉ là vì sao lúc khế ước với Vật Nhỏ lại không có biểu hiện gì? Nhẹ nhàng nhíu mày, nàng phát hiện bản thân mình có rất nhiều bí ẩn...
"Phong Nhi, con khẳng định đây là đan dược trị thương?"
Trong lúc nàng suy tư vẫn chưa có kết quả, bên tai truyền đến tiếng Hạ Quân Mạc nổi điên.
Lúc này Hạ Quân Mạc cảm thấy rất tủi thân, vì sao lúc trước hắn thăng lên một cấp khó khăn như vậy, người khác chỉ ngủ thôi cũng có thể đột phá? Hắn biết nhất định là hiệu quả của viên đan dược Hạ Như Phong đưa. Hạ Vân Ly đột phá hắn đương nhiên rất vui mừng, hắn chỉ oán trách Hạ Như Phong chưa nói cho hắn biết, hại hắn không chuẩn bị mới bị dọa hoảng sợ.
Hạ Như Phong sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai: "Cữu cữu, người phải tin con, con thật sự cũng không biết, chắc là biểu ca may mắn, ngủ cũng đột phá."
Nàng không biết? May mắn, ngủ cũng đột phá? Lừa quỷ chắc! Hạ Quân Mạc oán trách trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, hắn khẳng định nha đầu này chính là cố ý dọa hắn.
Khí thế từ bát cấp đỉnh phong thăng lên cửu cấp vẫn không dừng lại, tới cửu cấp đỉnh phong mới chậm rãi lắng xuống. Hạ Vân Ly mặc dù ngủ say, giống như cảm nhận được tình trạng của chính mình, thấy sắp dừng lại, hắn nhíu mày, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến lên, rốt cục đột phá đến Đại Linh Sư.
Hạ Quân Mạc há to miệng, con trai hắn... từ bát cấp trực tiếp đến Đại Linh Sư, trời ạ, chuyện này cũng quá làm cho người ta vừa ghen tị vừa oán hận rồi, rốt cuộc là đan dược gì? Thế nhưng lại có công hiệu thần kỳ như thế.
Một lúc sau, Hạ Vân Ly mờ mịt mở hai mắt, đôi mắt hổ phách xinh đẹp mê mang, hắn xoa xoa đầu, vết sẹo màu da ở khóe mắt làm tăng thêm một tầng mỹ cảm cho hắn.
"Cha, con đây là làm sao vậy?" Hắn nhẹ nhăn mày, chỉ một cái nhíu mày cũng điển trai như vậy, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính. "Hình như con mơ một giấc mơ, con thấy mình trở thành đại linh sư."
"Phịch." Nắm đấm như sắt của Hạ Quân Mạc gõ lên đầu Hạ Vân Ly, hung tợn nói: "Tiểu tử, không phải nằm mơ, con có thể tự mình cảm nhận.”
"Hở? Đại Linh Sư?" Hạ Vân Ly sợ hết hồn, hắn đột phá Đại Linh Sư rồi hả? Làm sao có khả năng? Nhưng mà tình trạng của bản thân, hắn cũng cảm nhận được.
"Nhưng con nên cảm ơn Phong Nhi, nếu không có con bé, ngay cả mạng sống con cũng không giữ được."
"Phong Nhi?" Hạ Vân Ly lúc này mới trông thấy thiếu nữ đang đứng một bên, hắn nhất thời sửng sốt một chút, đôi môi khêu gợi chậm rãi cong lên. "Muội là Phong Nhi? Ba năm không gặp, Phong Nhi đã lớn rồi, đến, cho biểu ca nhìn xem muội nặng thêm mấy cân rồi..."
Vẻ mặt Hạ Như Phong tối sầm, nàng nhớ khi còn ở Nghiêm gia, do thiên phú không tốt, cuộc sống còn không bằng người hầu, bởi vậy gầy tới da bọc xương, sau khi đến Hạ gia ở, Hạ Vân Ly mỗi ngày đều phải ôm nàng một cái, xem thử nàng nặng bao nhiêu, còn quy định trong một tháng phải tăng bao nhiêu cân, làm hại Hạ Như Phong nhát gan khi thấy hắn liền xoay người trốn...
"Đúng rồi, Phong Nhi, sao muội lại ở đây?" Nhíu mày lần nữa, Hạ Vân Ly phủi vai Hạ Như Phong, hầu kết di chuyển cao thấp. "Phong Nhi, mặc kệ vì sao muội lại tới đây, ngày mai, huynh sẽ để phụ thân đưa muội trở về."
Giọng hắn mang theo kiên quyết, chân thật đáng tin.
"Không cần, biểu ca, muội không thể trở về." Hạ Như Phong lắc đầu, nhẹ nhàng cười. "Muội đồng ý với sư phụ sẽ đến Hoàng Thành tìm ông ấy."
"Sư phụ của muội?"
"Vâng, ông ấy là người của học viện Linh Phong, nhất định muốn thu muội làm đồ đệ, lúc ấy muội có việc nên không đi cùng. Muội hứa sau khi xử lý việc riêng xong sẽ đi tìm ông ấy, còn có, sư phụ của muội là một Luyện Dược Sư, đan dược trị thương cho biểu ca vừa nãy là ông ấy giao cho muội luyện chế."
Hạ Như Phong rất vô sỉ lấy danh hiệu của lão sư ra che chắn, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới không đưa nàng về thành Hỏa Vân.
"Người của học viện Linh Phong?" Hai cha con Hạ Quân Mạc nhìn nhau, nhìn vào trong mắt bọn họ có thể thấy được sự vui sướng. Nếu nói đại lục có thế lực nào sánh ngang được với hoàng tộc, vậy chỉ có học viện Linh Phong và Công hội Luyện Dược, nàng có lão sư là cường giả của học viện Linh Phong, con đường phía trước chính là thênh thang.
Nhưng càng làm cho người kinh ngạc là đan dược khiến cho Hạ Vân Ly đột phá, dĩ nhiên do nàng tự mình luyện chế. Tuy rằng Hạ Quân Mạc sớm đoán nàng có người chống lưng, lại chưa từng nghĩ tới, nàng tự mình luyện dược. Mười lăm tuổi là Luyện Dược Sư tam phẩm... Quá yêu nghiệt rồi!
Cuối cùng, hai người gật đầu, rốt cuộc không nói tới việc đưa nàng về thành Hỏa Vân nữa.
"Chỉ là, con có việc muốn cữu cữu giúp đỡ." Hạ Như Phong một cuộn giấy từ trong lòng ra, nói: "Đây là tên các đan dược, phiền cữu cữu giúp con thu thập một chút."
Trên giấy là tên các dược liệu cần thiết để luyện chế Thượng Linh Tác, Phục Linh Tán, Chỉ Huyết Tán, Phá Tương Đan, trong khoảng thời gian kế tiếp, nàng nhất định phải chuẩn bị giúp Dong Binh Đoàn. Nếu những kẻ phản bội kia đã tràn đầy tự tin rời đi, nàng nhất định sẽ khiến chúng phải hối hận.
Sử dụng Thượng Linh Tán sẽ giúp Linh Sư có thể đột phá một cấp, vì đối phó Dong Binh Đoàn Thủy Vực, phải tăng thực lực của toàn bộ lính đánh thuê lên.
"Được." Hạ Vân Ly không hỏi gì liền đáp ứng.
Hạ Như Phong lười biếng ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt, hôm nay sử dụng tinh thần lực quá nhiều, nàng cũng có chút mệt nhọc. Vì thế sau khi tạm biệt cha con Hạ Quân Mạc, nàng lập tức rời đi...