"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, nhưng hình như lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly có rắc rối rồi."
Âm thanh giận dữ truyền khắp nơi, nháy mắt ngoài cửa tập trung một đám đông, ai cũng mang vẻ mặt khó hiểu. Thủy Đằng hoàn toàn làm ngơ, vẻ mặt u ám nhìn cửa lớn Dong Binh Đoàn Vân Ly. Không cần đợi lâu, đoàn người xuất hiện trong tầm mắt hắn, dẫn đầu là Hạ Quân Mạc với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng kẻ địch lớn nhất không chiếm được sự chú ý của hắn. Lúc này, ánh mắt Thủy Đằng gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Mộc bị người ta xách trên tay. Cho dù Thủy Đằng là kẻ ác độc nhưng cũng thật sự yêu thương đứa con trai duy nhất này. Nhìn con trai bị tra tấn như thế, sao hắn có thể không tức giận?
"Là ai? Là ai làm con ta bị thương, lăn ra đây cho ta!"
Không có người trả lời, lúc này, Trương Sấu Tử tìm được cơ hội nhanh chóng tiến lên, đầu tiên là cung kính ôm quyền với Thủy Đằng, sau đó xoay người giận dữ chỉ vào Hạ Như Phong, nếu ai không biết còn tưởng Hạ Như Phong là kẻ thù giết cha hắn: "Đội trưởng, chính là nữ nhân kia, là nàng đả thương thiếu chủ."
Tầm mắt Thủy Đằng chậm rãi quay sang phía Hạ Như Phong, hai mắt che kín tơ máu tuôn ra sát khí, mang theo tức giận không có điểm dừng: "Là ngươi làm con ta bị thương? Hừ, ta cho ngươi một cơ hội, tự đả thương mình trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây."
Hắn cho rằng, chính mình hiếm khi nổi thiện tâm một lần, thiếu nữ này nhất định sẽ ngàn ân vạn tạ tự sát, chỉ là hắn không ngờ, Hạ Như Phong vẫn thản nhiên tươi cười, khinh thường trong mắt chợt lóe rồi lập tức biến mất: "Thật có lỗi, dù là thần tiên cũng không thể khiến ta tự làm mình bị thương, huống chi là ngươi?"
Sắc mặt Thủy Đằng đột nhiên thay đổi, hơi thở của Đại Linh Sư phát ra, uy áp mãnh liệt ngay cả đám đông bên ngoài cũng cảm nhận được, hơn nữa là bên trong Dong Binh Đoàn?
Đáng tiếc, hơi thở của hắn đối với Hạ Như Phong có được tinh thần lực cấp sáu và Nghịch Thiên Quyết chỉ là gió nhẹ thổi qua, dù là cảm giác cũng chưa từng lưu lại. Đừng nói Thủy Đằng chỉ là Đại Linh Sư, dù là viện trưởng học viện Linh Phong nàng thuận tay nhận làm lão sư cũng không đảm bảo nhất định có thể áp chế nàng.
Nhưng những lính đánh thuê cấp Linh Sư khác không thoải mái như vậy, Hạ Quân Mạc cũng sẽ không để mặc Thủy Đằng bắt nạt người của mình ở địa bàn của bản thân, bèn tiến lên một bước, uy áp tỏa ra, mạnh mẽ va vào uy áp của Thủy Đằng.
"Ầm."
Uy áp chạm vào nhau, một tiếng vang lớn vọng vào tai mọi người, chờ khi nhìn lại thì hai người đều lui về mấy bước, lần đầu tiên giao chiến đã không phan thắng bại.
"Chờ chút." Trước khi hai người tiếp tục, âm thanh nhẹ như gió vụt qua, bay vào tai mọi người. Chỉ thấy Hạ Như Phong lấy một cây đao trong tay lính đánh thuê bên cạnh, đặt trên cổ Thủy Mộc. "Nếu muốn mạng con trai ngươi, dùng một vật quý giá đến đổi, nếu như..." Đôi mắt nhíu lại, giờ phút này nụ cười của nàng tràn ngập sát ý lạnh lẽo. "Ta mà không vui, trượt tay một cái, mạng nhỏ con trai ngươi sẽ không còn."
"Dừng tay!" Nhìn thanh đao đặt trên cổ Thủy Mộc, trái tim Thủy Đằng chợt co rụt lại, hung tợn cắn răng, ánh mắt ác độc hận không băm thiếu nữ xinh đẹp trước mặt ra thành ngàn mảnh. "Ngươi muốn đồ, ta cho ngươi, nhưng ngươi trăm ngàn lần đừng hối hận."
Trong tay không biết khi nào nhiều hơn một quyển trục, ném về phía Hạ Như Phong, Hạ Như Phong cũng không sợ hắn giở trò đùa giỡn, dù sao Thủy Mộc đang ở trong tay nàng, vì thế một phát bắt được quyển trục màu vàng. Lúc nhìn đến ghi chép trên quyển trục, nàng nhíu chặt mày: "Phương thuốc tam phẩm?"
Nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt Hạ Như Phong thoáng qua bất đắc dĩ. Đối với nàng, cho dù là một gốc cây dược liệu tam giai cũng quý giá hơn phương thuốc này nhiều. Do đó nàng không thèm để ý ném cho Hạ Quân Mạc, Hạ Quân Mạc vội vàng nhận, nhìn thoáng qua liền ngớ ngẩn.
"Tam... Phương thuốc tam phẩm cao cấp..."
"Ừm, hẳn là thật sự, phương thuốc này chắc có thể bán được rất nhiều tiền." Hạ Như Phong sờ sờ mũi, giọng điệu thờ ơ, thật giống như trên tay Hạ Quân Mạc không phải phương thuốc cao cấp mà chỉ là một cây cỏ dại.
Nàng thật sự không thèm để ý, nhưng trong mắt mọi người lại thành kẻ ngu ngốc.
Giống như không thấy khinh thường trong mắt người khác, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thản nhiên: "Thật có lỗi, vật trao đổi của ngươi khiến ta rất không hài lòng, vì thế ta quyết định, tạm thời sẽ không trả con trai cho ngươi."
Sắc mặt Thủy Đằng lại mạnh mẽ biến đổi, ánh mắt như rắn độc quấn chặt lấy Hạ Như Phong, hai tay nắm chặt không khỏi phát run, sau khi bình ổn lửa giận trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"A, để ta suy nghĩ đã." Hạ Như Phong đưa ngón tay tinh tế thon dài vuốt ve cằm, ánh mặt trời khiến khuôn mặt động lòng người còn chút ngây thơ sáng bóng, lông mày khẽ nhăn lại, chỉ một động tác nhỏ cũng vô cùng động lòng người. "Không bằng, mười ngày sau hai Dong Binh Đoàn chúng ta sống mái với nhau một lần đi! Sống chết do ý trời."
Nàng tự tin, không có nghĩa là kiêu ngạo, nếu được nàng cũng muốn đánh chết hắn không chút do dự, nhưng nàng hiểu rõ lúc này Dong Binh Đoàn Vân Ly không đủ khả năng chống lại Dong Binh Đoàn Thủy Vực. Nhưng có sự giúp đỡ của nàng, lại thêm thời gian, nàng tin Dong Binh Đoàn Vân Ly sẽ vượt qua Thủy Vực, thậm chí còn đi xa hơn...
"Tiểu Phong Nhi, con đây là?" Đừng nói những người khác, dù là Hạ Quân Mạc cũng là khiếp sợ. Không chờ hắn ngăn cản, thiếu nữ quay đầu lại, lúc này, Hạ Quân Mạc nhìn thấy khuôn mặt nàng tràn ngập tự tin, ngay cả hắn cũng bị sự tự tin ấy cuốn hút.
"Cữu cữu, người có tin con không?"
Giọng nói thiếu nữ lạnh nhạt như mây bay, cộng thêm trên mặt nàng lóe ra ánh sáng mang tên tự tin, bỗng nhiên Hạ Quân Mạc cảm giác được, Hạ Như Phong yếu đuối ba năm trước đã thật sự biến mất. Hiện tại nàng có một loại năng lực làm cho người ta tin phục, giống như không có việc gì nàng không làm được.
"Tiểu Phong Nhi của ta trưởng thành rồi..." Bàn tay Hạ Quân Mạc thô dày lại ấm áp, xoa đầu Hạ Như Phong, trong cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp kia tràn đầy ôn nhu. "Cữu cữu nguyện ý tin tưởng con, dù thất bại cũng chỉ là chết, có gì ghê gớm sao?"
Trong lòng Hạ Như Phong ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn nam nhân trước mắt, trên mặt nở rộ tươi cười ấm áp, hoàn toàn trái ngược nụ cười lạnh với người khác, nụ cười này phát ra từ nội tâm. Có lẽ lúc đầu ra tay là vì Hạ Quân Mạc là con ông ngoại, cha của Hạ Thiên, nhưng hiện tại vứt bỏ nguyên nhân kia, nàng vẫn sẵn lòng giúp đỡ.
Tại sao lại tin tưởng, giao tính mạng mình vào tay người khác? Có lẽ chỉ có những người thật sự thân thiết mới có thể đưa ra lựa chọn khó khăn một cách dứt khoát như vậy.
Hạ Quân Mạc thu tay về, ánh mắt ấm áp đảo qua những người vẫn luôn đứng sau. Vì ngay từ đầu bọn họ chọn ở lại, giọng nói của hắn cũng vô cùng ôn hòa: "Cảm ơn các ngươi vừa rồi không rời khỏi, nhưng ta không muốn liên lụy tính mạng người vô tội, nếu các ngươi còn muốn rời đi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội."
Phía sau, hơn năm mươi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ra chung một quyết định, chẳng sợ quyết định này sẽ khiến bọn họ mất mạng, vẫn dứt khoát như cũ.
"Đội trưởng, ta nhớ rõ một lần làm nhiệm vụ bị trúng độc trong máu độc xà, ngài không chỉ dùng tiền công mua dược tán mà còn suýt tiêu hết tiền để dành, đại ân đại đức của đội trưởng ta không thể trả hết, nhưng từ ngày ấy, mạng của ta là của đội trưởng!" Đứng ra đầu tiên là Triệu Nhiên hết lòng ủng hộ Hạ Quân Mạc, lặng lẽ đứng cạnh hắn để thể hiện quyết tâm.
"Nhớ rõ lần đó, lúc chúng ta làm nhiệm vụ gặp phải Ma Hổ, lấy thực lực của đội trưởng hoàn toàn có thể chạy trốn, mang theo thiếu chủ cũng sẽ không có nguy hiểm, nhưng ngài không rời đi mà lại cùng chúng ta đấu với Ma Hổ, suýt chút nữa mất mạng. Cho dù ta rời khỏi đây chỉ sợ cũng không gặp được ai coi ta như huynh đệ thật sự giống đội trưởng, như vậy thà ở lại đây, nói không chừng còn có một tia hy vọng." Một tên lính đánh thuê trung niên mập mạp tay cầm hai lưỡi búa đứng ra, vẻ mặt lộ ra kiên quyết.
"Ha ha, chuyện phản bội, ta làm không nổi." Đại Hùng xoa đầu, lý do của hắn đơn giản nhất, tính cách hắn chính là vĩnh viễn không phản bội.
Tất cả những người khác cũng phát biểu ý kiến, những ai lúc đầu chọn ở lại vẫn giữ nguyên quyết định. Mà nhìn đến một màn này, dù là Thủy Đằng cũng không khỏi thở dài ghen tị, hắn không biết Hạ Quân Mạc gặp vận cứt chó gì mà lại có một đám đồng đội sống chết không bỏ như vậy.
"Hừ, nhớ rõ lời ngươi nói, mười ngày sau ta hy vọng ngươi không đổi ý."
Cuối cùng, Thủy Đằng căm thù trừng mắt nhìn Hạ Như Phong một cái, vung trường bào mang theo Trương Sấu Tử và các lính đánh thuê phản bội xoay người rời đi.