Chương 348: Quyển 3 Chương 113: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nắng sớm tươi đẹp, ánh nắng ban mai chiếu vào trong sương phòng, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng tuyệt sắc từ trong cửa bước ra.

Mặt quay về phía ánh sáng mặt trời, Hạ Như Phong lười biếng duỗi thắt lưng, hai mắt híp lại, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy Lôi Nặc đi đến từ phía trước, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, quanh người lộ ra một hơi thở lạnh nhạt xa cách.

"Như Phong." Lôi Nặc dừng chân lại, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười như ánh sáng mặt trời, vỗ bả vai của Hạ Như Phong, nói: "Hôm nay chính là thi đấu lôi đài, nghe nói mấy trưởng lão Vân tông đều xuất hiện làm trọng tài, hôm qua ta đã đi nhờ phụ thân giúp ngươi báo danh, bây giờ có thể đi trước."

Hạ Như Phong khẽ gật đầu, hơi thở lạnh nhạt xa cách, từ lời nói của Lôi Nặc mà từ từ biến mất.

Có lẽ lúc đầu Lôi Nặc mời nàng là có mục đích, mà nàng đáp ứng lời mời cũng là vì hỏi thăm tin tức, vốn sau khi nghe được tin tức, nàng sẽ định rời đi, lại vì Hắc Thánh Quả mà ở lại, nhưng là không gì đáng trách, Lôi Nặc không có ác ý với nàng, cũng giúp nàng lớn như vậy, như vậy nàng cũng sẽ không quá mức lạnh nhạt xa cách.

"Cảm ơn ngươi." Hạ Như Phong ôm quyền, thật lòng thành ý cười: "Nếu không phải hỗ trợ của ngươi, chỉ sợ ta không dễ dàng có thể báo danh như vậy."

"Ha ha, cái này là chút việc nhỏ mà thôi, Như Phong, ta lớn tuổi hơn ngươi, nếu ngươi không ngại, thì gọi ta một tiếng Lôi đại ca đi." Lôi Nặc ôm lấy cổ của Hạ Như Phong, cao giọng cười lớn nói.

Như lời hắn nói, chuyện này mà nói quả thật là việc nhỏ với Lôi gia, nhưng nếu không có Lôi gia, đã không dễ dàng báo tên Hạ Như Phong từng đắc tội với đại tiểu thư Triệu gia như vậy, mà Hắc Thánh Quả kia, nàng cũng là phải giành đến tay.

"Được, Lôi đại ca." Hạ Như Phong xoa mũi, khóe miệng cong lên, cong lên một độ cong nhợt nhạt.

Giờ phút này Lôi Nặc nhìn nụ cười của nàng, bất giác ngây dại, thấy ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn lại, vội vàng dời ánh mắt đi, khuôn mặt anh tuấn lặng yên nhiễm một chút ửng hồng, như cảm giác được có chút xấu hổ, hắn vươn nắm đấm, ho khan hai tiếng: "Như Phong, chúng ta đi thôi!"

Không khí sáng sớm đặc biệt mát mẻ, xung quanh lôi đài đã sớm đầy người ngồi vào, có thể đi vào đây, đều là mấy thế lực có uy vọng trong Lôi thành.

Nhưng mà ngồi ở vị trí quan trọng nhất, cũng không phải là Lôi gia cường đại nhất Lôi thành, ngược lại là Triệu gia có quan hệ nhất định với đại trưởng lão Vân tông, cũng vì phân quan hệ này, Triệu gia thành vạn chúng chú ý, bên cạnh không thiếu người tranh phong thúc ngựa.

Ngược lại với Vân gia, vốn ánh mắt nhìn Lôi gia nhiều nhất, nhưng thật ra trước nay chưa từng yên tĩnh

"Lôi bá phụ, vì sao Lôi đại ca còn chưa đến?" Ánh mắt sốt ruột của Triệu Vân tìm tòi ở trong đám người, dù thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng anh tuấn màu tím kia, không khỏi chu môi, ánh mắt nhìn về phía Lôi Vân: "Lôi đại ca hắn không đến sao?"

Nàng đúng là bỏ lại người Triệu gia đến Lôi gia, chính là vì hắn, nếu như hắn không ở đây, vậy lôi đài tỷ thí này cũng không có nhiều ý nghĩa.

Lôi Vân lạnh nhạt cười, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt lộ ra hơi thở lạnh lùng: "Nặc Nhi sẽ đến, chỉ là một tiếng bá phụ của Triệu đại tiểu thư này ta nhận không nổi, sao ta có thể có quan hệ với Triệu đại tiểu thư chứ?"

Có lẽ người khác chỉ biết Triệu Lăng Triệu gia thiên phú trác tuyệt, mới được đại trưởng lão Vân tông thu làm đệ tử. Nhưng mà ông lại biết, Triệu Lăng đạt được ưu ái của tông chủ Vân Hinh của Vân tông, thuận thế trèo lên giường của bà ta, bởi vì không đủ tiêu chuẩn để trở thành đệ tử của Vân Hinh, nên mới trở thành đệ tử của đại trưởng lão.

Vì thế, vốn là Lôi Vân không nhiều cảm tình lắm với Triệu gia, càng thêm khinh thường Triệu gia dùng loại phương pháp này để đề cao thân phận địa vị, nhưng thực lực của Vân tông mạnh hơn Lôi gia, cho dù ông xem thường thì cũng phải bận tâm địa vị của Triệu gia ở Vân tông.

"Lôi bá phụ, không có vấn đề gì, ta không ngại." Triệu Vân không nghe ra trào phúng trong lời nói của Lôi Vân =, còn cho rằng Lôi Vân là thật sự không dám bám quan hệ với nàng, lúc này mỉm cười ngọt ngào, rõ ràng đối lập với hình tượng từng nối giáo cho giặc ở ngoài cửa thành.

Lôi Vân nhướng mày, vẻ mặt càng thêm không kiên nhẫn, ngay vào lúc này, hắn nhìn thấy Triệu Vân bên cạnh thay đổi sắc mặt, không khỏi tù ánh mắt của nàng nhìn lại, vì thế hai bóng dáng đang đi đến đập vào mắt đen.

Dưới nắng sớm, khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử tỏa ra ánh sáng nhạt nhạt, y phục đỏ như lửa như tô thêm phần khí chất độc đáo của nàng ra, tóc đen theo gió khẽ bay, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng đều không thể miêu tả ra kinh diễm nàng mang đến cho người ta.

Nhất là nữ tử này còn đi chung với thiếu chủ Lôi gia, muốn không hấp dẫn ánh mắt của người khác cũng cảm thấy khó khăn.

Phía trên bả vai của nữ tử có một mèo con tuyết trắng đáng yêu nằm úp sấp, cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến từ mọi người xung quanh, mèo con nâng đầu nhỏ lên, mắt mèo cảnh giác đảo qua mọi người xung quanh, trong mắt hiện ra khinh bỉ thâm trầm.

Những tên vô lẽ này dám dùng ánh mắt này nhìn mỹ nhân tỷ tỷ, nếu như Tà lão đại ở đây thấy các ngươi còn dám nữa hay không.

Tuy Tiểu Bạch rất ghi hận Dạ Thiên Tà không cho nó nằm ở trong lòng Hạ Như Phong, chỉ là trên đời này, có thể xứng sóng vai mà đứng với mỹ nhân tỷ tỷ của nó, chỉ có một mình Dạ Thiên Tà. Cũng chỉ có nam tử hoàn mỹ cường đại, tà mị phúc hắc, với người khác thì tâm ngoan thủ lạt, lại đưa tát cả ôn nhu tặng cho nàng như vậy, mới xứng trở thành vị hôn phu của nàng.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, chừng nào thì ngươi và Tà lão đại sinh một tiểu phúc hắc?" Tiểu Bạch chớp đôi mắt, nước nước lưng tròng trong mắt to hiện ra tia trêu tức, thơ hỏi. Nháy mắt Hạ mặt của Như Phong đen đi, không nói gì nhìn chỗ Tiểu Bạch ghé vào bả vai.

Quả nhiên Tiểu Bạch và Dạ Thiên Tà ở chung một chỗ lâu, cũng bị hắn đồng hóa rồi...

"Như Phong, ngươi đã xuất giá sao?" Ánh mắt kinh ngạc của Lôi Nặc nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong, mày kiếm khẽ nhíu, như thế ngoài dự kiến của hắn, không ngờ nàng đã xuất giá.

"Nhanh thôi!" Hạ Như Phong lạnh nhạt nở nụ cười, hôn kỳ của bọn họ quả thật nhanh, chỉ là trước đó còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa xong phải đi hoàn thành.

Vuốt cằm, Lôi Nặc thu ánh mắt của mình lại, với tính cách lạnh nhạt hờ hững này của nữ tử, không biết người nào may mắn đạt được ưu ái của nàng như vậy, nói vậy tất nhiên nam tử kia cũng không đơn giản.

"Nặc Nhi." Ánh mắt của Lôi Vân nhìn về phía Lôi Nặc, nhìn Hạ Như Phong đứng ở bên cạnh Lôi Nặc, khẽ cau mày: "Nặc nhi, Hạ cô nương, các ngươi ngồi đi! Tỷ thí sẽ bắt đầu sau đó, Hạ cô nương, ta đã giúp ngươi báo tên, trước tiên ngươi chuẩn bị sẵn sang đi."

"Làm phiền rồi Lôi gia chủ." Hạ Như Phong ôm quyền, khẽ cười, sau đó lên ghế ngồi với Lôi Nặc. Lôi Nặc nhìn bóng dáng Hạ Như Phong trầm tư trong giây lát, thu ánh mắt lại, lúc này Triệu Vân đã rời đi, ông quay đầu qua nhìn về phía lão giả bên cạnh, cố ý đè thấp giọng nói: "Đã điều tra rõ thân phận nữ tử này chưa? Nàng là người của thế lực nào."

Lão giả cung kính cúi đầu, đứng thẳng ở dưới ánh nắng, nghe đến câu hỏi của Lôi Vân, mới ôm quyền nói: "Bẩm báo gia chủ, ta đã đi địa phương khác điều tra qua, tên Hạ Như Phong này, ở địa phương khác cũng không phải bí mật, chỉ là không biết có phải nói nàng hay không."

Nhướng mày, lão giả như không dám xác định, nhưng khiến cho ông không xác định như vậy, chẳng lẽ nữ tử này là người nổi danh gì ở đại lục?

"Nói đi!" Lôi Vân nhíu chặt mày, khẽ gõ mặt bàn, trầm giọng hỏi.

Nhìn Lôi Vân một cái, lão giả lại cúi đầu: "Phó viện trưởng viện Linh Sư của Đông vực, tên là Hạ Như Phong..."

"Phó viện trưởng viện Linh Sư?" Lôi Vân đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, giọng nói đầy khẳng định: "Phó viện trưởng viện Linh Sư, nhất định là một lão lớn tuổi, dù thế nào cũng đều không có khả năng là một nữ tử hai năm tuổi, chuyện này không cần lo lắng, chỉ biết không phải là nàng."

Từ sau khi năm thế lực lớn tụ hội, tên của Hạ Như Phong đã khuếch tán đi ra, nhưng mà Tây Vực có tính chất bất đồng với ba vực khác, tự nhiên không thể lan truyền đến đây.

"Nhưng mà gia chủ, vấn đề là, phó viện trưởng kia, tuổi trùng hợp cũng là hai lăm, nàng không chỉ là phó viện trưởng viện Linh Sư, lại là luyện dược sư cửu phẩm trung cấp duy nhất ở đại lục, tuyên bố vượt qua vị luyện dược sư cửu phẩm cấp thấp của viện Dược Sư kia, hơn nữa, nàng lại là vị hôn thê của thiếu công tử Tử Minh phủ..."

"Bốp!"

Lôi Vân vừa nhận tách trà nha hoàn bưng tới, nghe thấy lời nói của lão giả, bàn tay dùng lực một chút, chén trà sứ bị nát thành mảnh nhỏ, nước trà nóng bỏng rơi ở trên tay ông lại không hề hay biết.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc đến từ xung quanh, ông vội vàng thu lại cảm xúc, ho khan hai tiếng, mặt cười dạ khóc nói: "Chắc là trùng hợp đi!"

Đúng vậy, là trùng hợp, nữ tử này thấy thế nào cũng không giống như là loại người có được thực lực kia. Hơn nữa là phó viện trưởng viện Linh Sư, sao ra ngoài lại không có người đi theo? Chủ yếu là, nếu nàng thật sự là phó viện trưởng viện Linh Sư, Triệu gia trêu chọc của, khẳng định đã sớm không tồn tại.

Cho nên, đây nhất định là trùng hợp...

Nghĩ đến đây, tâm tình Lôi Vân bình tĩnh trở lại, về phần giá trị của nữ tử này, đợi cho tỷ thí bắt đầu thì lại đánh giá sau.

Hạ Như Phong bỗng nhiên cảm giác được một sát ý từ phía trước truyền đến, nàng nhíu mày, phóng ánh mắt nhìn lại, khi nhìn thấy nữ tử y phục bạc kia, khẽ cong khóe môi, đôi mắt đen chứa ý trào phúng dày đặc: "Triệu gia sao? Muốn giết người của ta, cho đến bây giờ đều đã chết sớm hơn ta."

Đây đã là lần thứ hai, nếu đối phương muốn giết nàng, như vậy nàng cũng sẽ không lưu tình.

"Hừ." Triệu Vân phát ra một tiếng hừ lạnh, khiêu khích nhìn Hạ Như Phong, ánh mắt nhìn về phía nam tử tuấn mỹ âm nhu bên cạnh, nói: "Vừa rồi nữ nhân này trêu chọc ta, cho nên tỷ thí sau đó, ta