Chương 338: Quyển 3 Chương 103: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Khụ khụ..."

Trên quảng trường Ồn ào, một tiếng ho khan vang lên ở trong không khí náo nhiệt này, tiếng ho này chấm dứt, khắp quảng trường như kỳ tích khôi phục lại yên tĩnh.

Chỉ thấy ở trung tâm quảng trường, dáng người lão giả đóng gió mà đứng, áo bào trắng theo gió khẽ bay, một tay đặt ở sau lưng, ngón tay vuốt mấy chòm râu ít ỏi, đôi mắt uy nghiêm nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói già nua từ trong miệng phát ra: "Ta rất vinh hạnh, lần tụ hội này là do viện dược sư ta làm chủ trì, mỗi lần trước khi bắt đầu tụ hội, mấy thế lực lớn đều phái ra đại biểu tiến hành luận bàn võ nghệ, đây cũng là chính các đệ tử thiên tài của thế lực lớn tán thành, bây giờ, năm thế lực lớn có thể phái ra mấy người chiến đấu, mà tụ hội tiếp theo, sẽ do thế lực chiến thắng tổ chức."

Đây không chỉ là luận bàn giữa mỗi đệ tử, hơn nữa còn là các thế lực lớn đánh giá và so tài, cho nên mỗi thế lực lớn đều vô cùng coi trọng với lần tỷ thí này.

"Như Phong nha đầu, Phong Nhi, Cuồng Phong, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Mắt đẹp nhìn ba người bên cạnh, trong mắt Doãn Nhân ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, quyến rũ cong khóe môi lên: "Ta tin tưởng, với thực lực của ba người các con, tất nhiên có thể làm cho viện Linh Sư ta vẻ vang, nhất là Như Phong nha đầu."

"Sư phụ, yên tâm đi!" Lam Phong ôn nhu cười, xem như thay Hạ Như Phong trả lời lời của bà.

Doãn Nhân như còn muốn nói gì, thiên tài các thế lực lớn đã lên sân khấu, bà chỉ đành phải thu lời nói trong miệng lại, đôi mắt đen nhìn mọi người đi lên trên đài.

Bởi vì Ma Ngạo Thiên là cung chủ Ma Cung, cũng không tính là đệ tử, vì vậy hắn không cần lên đài luận bàn, nhưng hắn đã sớm phân phó xuống, nhìn thấy người Lý gia, giết không tha. Cho dù là hắn tự mình động thủ, hay là để cho người khác đi làm chuyện này, kết quả đều giống nhau.

Những người Lý gia kia, tuyệt đối không có kết quả tốt.

Địch lại với viện Dược Sư thì thế nào? Ma Ngạo Thiên hắn cũng không e ngại viện Dược Sư, chỉ cần là kẻ thù của nàng, vậy hắn sẽ vì nàng mà giết sạch kẻ thù, không giữ một ai.

"Vẫn là quy định lúc trước, áp dụng hỗn chiến, ai ở lại trên đài cuối cùng, người đó chính là người chiến thắng cuối cùng." Dược Tình lạnh nhạt nói một câu, ngay ở dưới chú ý của mọi người, dần rời khỏi trung tâm, để lại mảnh đất kia cho đệ tử thiên tài của các thế lực lớn.

"Ha ha, cô nương, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, chiến đáu chung trên một đài." Lý Nhược Nhiên ra vẻ tao nhã phe phẩy quạt giấy, đôi mắt thường thường nhìn lên người Hạ Như Phong, yết hầu lên xuống lăn lộn một phen, nuốt nước miếng, nói: "Yên tâm, lập tức ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi."

Hắn không thể ngờ rằng, nữ tử này lại đại biểu cho viện Linh Sư xuất chiến, chẳng lẽ nàng không phải là người của Tử Minh phủ, mà là viện Linh Sư sao? Huống chi, thực lực của nàng hẳn là không mạnh, viện Linh Sư phái nàng xuất chiến, không phải là làm mất mặt của mình sao?

"Hừ, khẩu vị của Lý công tử thật sự là độc đáo." Giọng nói hận nghiến răng nghiến lợi từ bên cạnh truyền đến, Bách Linh đi đến trước mặt Hạ Như Phong, kiêu căng liếc nàng một cái, trong mắt đẹp không che dấu oán hận chút nào: "Lại thích nữ nhân như vậy."

Mà lời nói của Bách Linh khiến tính khí nóng nảy của Chiến Cuồng Phong bị kích phát ra, khoanh hai tay, khinh thường đem giá Bách Linh cao thấp một phen: "Tuy tiểu tử này không có tư cách thích Như Phong, nhưng Như Phong vĩ đại gấp trăm lần hơn loại nữ nhân không dung mạo không đức, lỗ mũi hếch lên trời như ngươi, loại người như ngươi và Phiêu Miểu Tiên là cái quái gì."

"Ngươi nói cái gì!" Bách Linh lặng yên chợt biến đổi, đôi mắt lạnh xuống, nắm chặt hai tay, nói: "Có gan ngươi nói lại lời ngươi vừa mới ở cho ta một lần nữa!"

Hỗn đản này, lập tức tỷ thí bắt đầu, đầu tiên nàng muốn xử lý chính là ba người viện Linh Sư này.

Không giết bọn họ, sao có thể giải trừ tức giận trong lòng nàng? Cho dù nữ nhân này là luyện dược sư cửu phẩm, nhưng ở trong tỷ thí này cũng không phải luyện dược, mà là thực lực, cho nên nàng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân chết tiệt này.

"Ta nói mấy lần đều là giống nhau, nữ tử như ngươi, có thể so với nàng sao, so như thế nào? Ngươi còn kém hơn một cái tóc gáy của nàng, còn không nhanh chạy trở về Phiêu Miểu Tiên của ngươi đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ, ta đều cảm thấy xấu hổ cho ngươi." Chiến Cuồng Phong lắc đầu thở dài một tiếng, như thật sự vì hành vi của nàng mà cảm thấy xấu hổ.

Lam Phong sắc mặt lạnh như băng, khi nghe thấy lời nói của Chiến Cuồng Phong, nhịn không được nở nụ cười, bụng đầy tức giận cũng dần bình ổn lại.

"Ha ha, Bách Linh tiên tử, Chiến công tử, các ngươi..."

Lý Nhược Nhiên tao nhã phe phẩy quạt, bờ môi nở một nụ cười tự nhận là anh tuấn, hắn cố ý muốn ở trước mặt Hạ Như Phong biểu hiện một phen, như muốn bằng vào lời nói hóa giải trận tranh đấu này, nhưng mà hắn còn chưa nói xong, Bách Linh và Chiến Cuồng Phong