Chương 280: Quyển 3 Chương 45: Yêu Nghiệt Lam Phong

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ngươi con mẹ nó thúi lắm!" Nhìn thấy có người ăn hiếp Hạ Như Phong, Lâm Bản Khanh trong lòng giận dữ, nhảy dựng lên, hung tợn lườm Lâm Gia La: "Muốn để cho ta lão đại chặt bỏ cánh tay của mình, ngươi nằm mơ, cũng không nhìn xem ngươi xứng sao? Đệ tử hạch tâm thì giỏi lắm sao, có thể ở đây tùy ý ăn hiếp người sao?"

"Lâm Bản Khanh, ngươi lui ra trước đi." Hạ Như Phong nhíu mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về nam nhân kiêu căng lạnh lùng trước mặt: "Cho ta xem thực lực của ngươi đi! Để cho ta xem xem, ngươi có tư cách gì lấy tính mạng của ta."

"Hừ, thật sự là buồn cười!" Sắc mặt của Lâm Gia La lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn biện ra một chút tức giận: "Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta như vậy, ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."

Nói xong, Lâm Gia La giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm sắc nhọn tỏa ra lạnh lẽo chỉ vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

"Từ đã..." Ngay lúc này, phía sau đám người truyền đến một giọng nói êm tai đến cực điểm.

Không xa chỗ này, Hỏa trưởng lão nghe thấy giọng nói kia, khóe miệng cong lên cười yếu ớt: "Rốt cuộc vị đệ tử kia cũng đến đây, có hắn ra tay, chúng ta sẽ không có chuyện gì."

Tuy giọng nói này rất ôn hòa, nhưng dường như đệ tử viện Linh Sư vạn phần quen thuộc với giọng nói này, vì vậy, khuôn mặt của Lâm Gia La chợt biến sắc, đồng thời nhìn về phía trước với người khác.

Nam tử đón ánh sáng mặt trời đi đến, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt như ngôi sao phía chân trời, tỏa ra sáng ngời sáng bóng, ngũ quan nam tử tinh xảo hoàn mỹ, như mỹ ngọc nguyên vẹn thượng đẳng, một chiều áo bào trắng theo gió mà bay, ngón tay thon dài nắm kiếm trong tay, khóe miệng khẽ cong, nụ cười của hắn như là một suối nước nóng, từ từ chảy qua trái tim.

Chỉ là liếc mắt một cái, nam tử ôn nhu như vậy, khiến cho nhân sinh không sinh ra lòng chán ghét.

Người này là ai? Vì sao muốn lên tiếng ngăn cản chiến đấu?

Ánh mắt của Hạ Như Phong không hiểu nhìn qua, khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, khí chất ôn nhu, nhưng cũng không nhập vào được mắt của nàng.

"Lam Phong sư huynh." Lâm Gia La phục hồi tinh thần lại, thu kiếm trong tay, dùng ánh mắt hơi tôn kính nhìn vào nam tử: "Không biết sư huynh đến đây, có gì chỉ giáo?"

Ánh mắt của Lam Phong quét mắt mọi người Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Gia La, nói: "Cũng không có gì, chỉ là ngươi thân là đệ tử hạch tâm, vì sao phải ăn hiếp người mới trong viện Linh Sư? Đệ tử nội môn tỷ thí, vẫn nên để cho chính bọn họ đi giải quyết, thân là đệ tử hạch tâm, sao lại quản chuyện đó?"

Cơ thể của Lâm Gia La run lên, tuy giọng nói của Lam Phong vẫn ôn nhu như trước, nhưng mà Lâm Gia La từ trong nghe ra một cỗ áp bức. Sao Tạ Tranh trưởng lão không nói qua với mình, nữ tử này và Lam Phong có liên quan? Nếu không vì sao Lam Phong phải che chở cho nàng?

"Lam Phong sư huynh." Lâm Gia La nắm chặt nắm đấm, nhớ đến Tạ Tranh trưởng lão từng đồng ý, trong lòng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra kiên định: "Lam Phong sư huynh, nữ tử này trêu chọc ta, ta không thẻ buông tha cho nàng, trong viện Linh Sư có quy định, giữa đệ tử có thể tỷ thí với nhau, cũng không có chỉ rõ chỉ cho phép đệ tử nội môn mới có thể tỷ thí với đệ tử nội môn, vẫn xin Lam Phong sư huynh đừng động vào chuyện này, bằng không, ta phải đi xem Chấp Sự Điện, mười bọn họ đến chủ trì công đạo!"

Lâm Gia La không ngại nhìn Lam Phong, kiên định nói ra lời nói này.

Lam Phong sửng sốt một chút, hắn không ngờ, Lâm Gia La lại kiên quyết như vậy.

Quả thật sư phụ của hắn có thân phận địa vị cao hơn trưởng lão bình thường, nhưng Chấp Sự Điện là chấp pháp điện cao nhất viện Linh Sư, bọn họ sẽ không bán sĩ diện cho lão sư.

"Nhưng nếu đối phương không tiếp nhận, như vậy ta có quyền quản chuyện này." Lam Phong cong lên cười, quay ánh mắt qua, đôi mắt khóa chặt Hạ Như Phong, giọng nói ôn nhu như nước, lại ở dưới bầu trời sau giờ ngọ vang lên: "Ngươi nhận khiêu chiến của hắn sao?"

Lâm Gia La hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nâng đầu lên, ánh mắt khinh thường đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

Ánh mắt của Hạ Như Phong cũng nhìn về phía Lâm Gia La, đôi mắt đen tỏa ra một chút lãnh ý: "Ngươi đã muốn chiến, như vậy ta sẽ phụng bồi đến cùng!"

Câu này của nàng, tương đương là đã tiếp nhận khiêu chiến của Lâm Gia La rồi, nhất thời tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong.

Lam Phong nhíu mày, định mở miệng như muốn tiến hành khuyên bảo, nhưng không biết vì sao lại vẫn không mở miệng.

Hỏa trưởng lão cũng từng nói qua chuyện của nữ tử này với hắn, hắn không thể không thừa nhận, nàng rất thiên tài, chỉ là khí thịnh còn rất trẻ, không hiểu nhượng bộ, có lẽ để cho nàng trải qua một ít đả kích, với nàng mà nói cũng không phải chuyện xấu gì, có mình ở đây, Lâm Gia La vẫn không thể giết được nàng.

"Lão đại..."

"Như Phong..."

Lam Đồng và Lâm Bản Khanh đều dùng đôi mắt lo lắng nhìn về phía nàng, mà lấy tính cách của Liễu Vân Phi, vẫn không nói cái gì, nhưng trong mắt cũng lộ ra lo lắng.

Nếu như vì chuyện của mình mà liên lụy đến nàng, vậy hắn chính là chết muôn lần, cũng khó chối tội này.

"Yên tâm đi, ta có chừng mực..." Hạ Như Phong quay đầu lại, mặt hơi cười với mấy người Lam Đồng, khuôn mặt của nàng toả tia sáng tự tin.

Không tự chủ được, mấy người thả lỏng tâm trạng xuống, có lẽ Hạ Như Phong chính là một người có được sức quyến rũ như vậy, khiến cho người ta không khỏi đi tin tưởng tất cả lời của nàng.

Nghĩ đến những năm gần đây Hạ Như Phong trải qua, khóe môi Lam Đồng cong lên tươi cười, bởi vì nàng biết rõ, Hạ Như Phong làm việc không bao giờ không hề nắm chắc.

"Tiểu gia hỏa này, quá mức khinh cuồng." Ngải trưởng lão vuốt chòm râu, khẽ thở dài, ông và Hỏa trưởng lão là một đường, tự nhiên cũng nổi lên lo lắng với an nguy của nàng.

Hỏa trưởng lão đảo cặp mắt trắng dã, khinh bỉ nhìn Ngải trưởng lão một cái: "Ngươi đã quên, trận đấu khi đó đã xảy ra những việc gì sao? Dù sao nàng cũng có thể ngoài dự đoán mọi người như vậy."

"Nhưng dù nàng lợi hại thế nào đi nữa, ba năm này, đều không có khả năng tiến bộ quá lớn, phải biết rằng, địch nhân nàng đối mặt, là một gã Linh Tôn tứ cấp..." Nghe thấy Ngải trưởng lão nói như thế, Hỏa trưởng lão cũng không nhịn được lo lắng, chỉ là khi nhìn thấy bóng dáng của Lam Phong, lo lắng cũng hạ xuống. . .

Lam Phong cố ý kéo nàng đến một phái của hắn, hẳn là sẽ không nhìn nàng gặp nạn!

"Hừ." Lâm Gia La ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn phát ra mũi tên ngầm, lại giơ cao kiếm trong tay lên, vẻ mặt kiêu căng nói: "Như vậy, ta sẽ để cho ngươi nhớ kỹ đại chiến hôm nay, để ngươi rõ ràng, Linh Quân chỉ có thể là Linh Quân, vĩnh viễn không thể so với Linh Tôn."

Hai mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Gia La, Hạ Như Phong vươn ngón tay một cái, giơ lên ở trước mặt hắn: "Ngươi có tin hay không, đối phó với ngươi, ta chỉ cần một chiêu!"

"Cuồng vọng!" Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Gia La đại biến, đôi mắt híp lại, trên người tỏa ra một cỗ uy áp: "Đôi khi, người càng cuồng vọng, chết càng nhanh!"

"Câu này của ngươi, ta cũng đồng ý." Hạ Như Phong vuốt cằm, lạnh nhạt cười: "Quả thật, càng cuồng vọng, sẽ chết càng nhanh."

Bởi vì hai phương thực lực so sánh với nhau, người cuồng vọng, rõ ràng chính là Lâm Gia La.

Nhưng mà, mọi người cũng không biết thực lực chân thật của Hạ Như Phong, bọn họ cũng bị lời nói cuồng vọng của nàng dọa sợ. Nàng lại còn nói nàng đối phó với một Linh Tôn tứ cấp chỉ cần một chiêu? Nàng còn dám cuồng vọng hơn một chút nữa hay không? Vì vậy đến khi nàng chết, đều không biết mình chết như thế nào.

"Muốn chết!"

Bị nhục nhã như vậy, cao ngạo như Lâm Gia La sao chịu được? Dưới sự Phẫn nộ, giơ kiếm lên, đâm về phía Hạ Như Phong.

Chỉ là Hạ Như Phong ở dưới áp bách của kiếm phong, vẫn không có động tác gì, mặt không chút thay đổi nhìn kiếm đâng đâm đến.

"Chẳng lẽ nàng bị dọa đến choáng váng?"

"Hẳn là vậy đi, nàng không thể là đối thủ của Lâm Gia La."

Mọi người đều không tin, Hạ Như Phong có thể tránh thoát chiêu này, dường như bọn họ nhìn thấy bộ dáng máu tươi của nữ tử, không đành lòng nhắm hai mắt lại.

Mọi người đơn giản cho rằng Hạ Như Phong sẽ không còn mạng sống, Hạ Như Phong đứng bất động ở tại chỗ, rốt cuộc cũng có động tác... Nàng chỉ vươn hai ngón tay, nhắm ngay vào cổ trường kiếm, vì thế tất cả mọi người lại há hốc mồm, chẳng lẽ nàng tính dùng hai ngón tay, tiếp được một kích toàn lực dưới phẫn nộ của Lâm Gia La?

Nhưng, một màn mọi người hoàn toàn há hốc mồm, còn ở đằng sau.

"Ầm ầm!"

Kiếm phong thổi đến, cuồn cuộn nổi lên áo bào đỏ kia, Hạ Như Phong đứng ở trong gió, từ đầu tới cuối vẫn chưa di chuyển bước chân, chân của nàng như là mọc rễ chặt chẽ, đâm vào trong mặt đất.

Chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh của nàng vươn ra phía trước, hai ngón tay kẹp chặt lấy trường kiếm đâm đến, mũi kiếm nhắm ngay vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, nhưng vẫn không có cách gì di chuyển thêm về phía trước một khoảng cách.

Trên trán Lâm Gia La đầy mồ hôi lạnh, nhưng cho dù hắn dùng lực như thế nào, cũng đều không có chút tiến triển, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ nữ tử gần đấy.

Điều này sao có thể, sao nàng có thể tiếp được công kích của mình... Mọi người cũng ngây ngẩn cả người, đều không thể tin được một màn đôi mắt của mình đã thấy này.

"Liễu Vân Phi, ngươi đánh ta một cái, nhìn xem có phải ta đang nằm mơ hay không?" Lâm Bản Khanh vỗ hai má, dại ra nói với Liễu Vân Phi bên cạnh.

Liễu Vân Phi lạnh nhạt gật đầu, nâng nắm đấm lên, đánh thật mạnh về phía đôi mắt của Lâm Bản Khanh.

"A!" Lâm Bản Khanh nhất thời ăn đau phát ra một tiếng hét to, sau đó cả người đánh cái giật mình, sững sờ trừng mắt nhìn: "Ta không phải đang nằm mơ sao?"

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Bản Khanh nổi lên mừng như điên, lão đại lại có thể đối kháng với một gã Linh Tôn, vậy xem về sau còn có ai dám đến ăn hiếp bọn họ.

"Bốp!"

Hai ngón tay của Hạ Như Phong nhẹ nhàng kẹp một cái, phát ra một tiếng thanh thúy, kiếm cứng cáp bị cắt thành hai đoạn, một đoạn khác được Hạ Như Phong cầm ở trong tay.

Nâng chân lên, dùng sức đạp về phía Lâm Gia La, trong nháy mắt, Lâm Gia La hiện ra đường vòng cung, bị đá bay ra ngoài, mà mọi người nhìn thấy Lâm Gia La từ trên trời rơi xuống đều tránh ra một con đường, nơi sân không còn nguyên vẹn.

"Ầm!"

Lâm Gia La ngã sấp xuống mặt đất, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay ở lúc hắn ngã ra ngoài, đoạn kiếm ở trong tay hắn kia cũng đồng thời bay ra, Lâm Gia La xứng đáng bị đen đủi, đoạn kiếm vừa khéo đâm vào trong ngực của hắn, thế cho nên hắn còn chưa kịp đứng lên, đã tự giết chính mình.

Hắn đây là tương đương chết ở trong tay của mình, cũng giảm đi một phần khí lực cho Hạ Như Phong.

"Ai, là ai giết người của ta?" Trong giây lát, một bóng dáng bay vọt đến, rơi đến bên cạnh Lâm Gia La, hai mắt hung tàn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

Đôi mắt Hạ Như Phong híp lại, sát ý từ con ngươi đen hiện lên, nói từng chữ một: "Tạ Tranh!"

Dĩ nhiên là nàng, chuyện lúc trước, sớm muộn gì cũng có một ngày phải thanh toán với nàng!

"Là ngươi giết hắn?" Tạ Tranh nắm chặt nắm đấm, quanh người bộc phát ra khí thế cường đại, cuồng phong thổi lên tóc bạc, thời khắc đó khuôn mặt của ông ta đầy vẻ dữ tợn: "Được lắm, ngươi đầu tiên là giết thiên tài Tạ gia ta, lại giết người trong phe phái ta, hôm nay, ta muốn ngươi chôn cùng với bọn họ!"

Nhìn con ngươi đầy sát khí của Tạ Tranh, Hạ Như Phong nhún vai, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng: "Thật xin lỗi, hắn là chết ở trong tay hắn, ngươi muốn báo thù, vậy tự mình đi minh giới tìm hắn đi."

"Hừ, thật sự là buồn cười, chẳng lẽ Lâm Gia La hắn chán sống sao? Tự mình giết mình? Lý do này rất buồn cười! Ha ha!" Tạ Tranh ngửa đầu cười lớn hai tiếng, sau đó thu tiếng cười lại, hạ mắt, sát khí trong đôi mắt đen bắn ra bốn phía: "Ngươi, phải chết!"

"Từ đã." Ngay vào lúc này, Lam Phong trầm mặc thật lâu sau đó bỗng nhiên lên tiếng, giọng của hắn nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.

Lam Phong khẽ cười, ánh mắt nhìn Tạ Tranh, khẽ mở miệng: "Ta có thể làm chứng, vừa rồi nàng chỉ là đánh bay Lâm Gia La mà thôi, về phần Lâm Gia La chết, chỉ là vì Lâm Gia La không có nắm chặt kiếm trong tay của mình, bị chính hắn giết, không chỉ ta có thể làm chứng, mọi người ở đây cũng có thể làm chứng." Tạ Tranh nhìn Lam Phong, hơi thu liễm sát ý, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập hận ý lại nhìn về phía Hạ Như Phong.

"Hôm nay, nể mặt Lam Phong, ta không so đo với ngươi, nhưng ngươi trăm ngàn lần không cần gặp phải ta nữa, nếu không..." Ánh mắt chứa tia uy hiếp nhìn Hạ Như Phong, Tạ Tranh xoay người, nâng thi thể của Lâm Gia La lên, rồi thả người bay về phía xa.

Cho đến khi bóng dáng của Tạ Tranh hoàn toàn biến mất, Lam Phong mới thu ánh mắt lại, khẽ cười, nói: "Nếu các ngươi có việc, có thể đi tìm ta, nếu đã đến từ cùng mảnh địa phương, chúng ta cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau."

Lời nói của Lam Phong làm cho mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, nơi đó hàm chứa ánh mắt hâm mộ hoặc là ghen tị.

Chung mảnh địa phương? Hắn cũng là người của Tây Huyễn đại lục?

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Lam Phong, nhưng vẫn gật đầu.

"Cuộc sống của viện Linh Sư, so với trong tưởng tượng của các ngươi còn phấn khích rất nhiều, hy vọng các ngươi có thể thích nơi này." Lam Phong mỉm cười, con ngươi đảo qua mọi người Hạ Như Phong, nói: "Ta cũng phải đi tu luyện đây, tạm biệt!"

Sau khi nói xong câu này, Lam Phong xoay người rời đi, dần biến mất ở trong mắt mọi người.

Sau khi Lam Phong rời đi, người còn lại đều tán đi, mà Hạ Như Phong theo mọi người Lam Đồng đến Tây Uyển.

"Lão đại, ta có thể hỏi một câu, ngươi là Linh Tôn sao?"

Sau khi trở lại Tây Uyển, Lâm Bản Khanh nhìn Hạ Như Phong, nhu nhược hỏi một câu.

"Ừ!" Ở dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, Hạ Như Phong hơi cười, gật đầu.

"Ta cmn, ngươi thật đúng là Linh Tôn, thì ra vừa rồi ngươi nói với ta, ngươi sớm không phải Linh quân chính là ý tứ này."

Tuy vừa rồi đã đoán đến đáp án này, nhưng sau khi từ trong miệng Hạ Như Phong biết được, cả người Lâm Bản Khanh vẫn bị kinh sợ.

"Lâm Bản Khanh, sao ngươi không nói sớm? Làm hại chúng ta lo lắng ngay từ đầu như vậy." Lam Đồng trừng mắt nhìn Lâm Bản Khanh, có chút bất mãn chỉ trích nói.

Vẻ mặt của Lâm Bản Khanh quẫn bách, nhu nhược nói: "Không phải vừa rồi ta không nghĩ ra sao?"

Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ôn nhu: "Cái kia, ta là Tần Chiêu Tuyết, ta đến tìm Liễu Vân Phi một chút, xin hỏi hắn ở đây không?"