Chương 246: Quyển 3 Chương 11: Tung Tích Của Tà

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bắc vực, nơi đại lộ phía bắc, có lẽ thực lực và phồn hoa không bằng Đông vực, thiên tài địa bảo không nhiều bằng Nam vực, chiến tranh huyết tinh không thể so với Tây vực, nhưng lại là mảnh đất buôn bán phát đạt nhất.

Trong đại lục, nổi danh nhất có thương hội Lạc Kim và phòng đấu giá Đấu Linh là đã đứng lâu như thế.

Ở toàn bộ Bắc vực, thực lực cường hãn nhất không phải Liên Minh Bắc Vực thì còn ai, trừ cái đó ra, thì thực lực của Thánh Cung, gia tộc Bắc Ảnh, phòng đấu giá Đấu Linh, thương hội Lạc Kim, gia tộc Thượng Quang là thượng đẳng.

Mấy thế lực này đều đóng quân ở Bắc vực vùng đất hưng thịnh nhất —— Bắc Thành.

Lúc này, sơn cốc ngoài thành Bắc, gió Bắc gào thét qua, mấy bóng dáng rất nhanh chạy trên mặt đất, phía sau nhóm người kia là một sư tử hung mãnh gắt gao đuổi theo.

"Thiếu gia, ngay lập tức sẽ đến Bắc thành, chúng ta chặn ở phía sau, ngươi đi mau, sau khi tiến vào bắc thành là có thể đủ an toàn rồi." Người áo bào vàng đột nhiên quay lại, vung kiếm chặn sư tử phía sau đang xông về phía thanh niên lên tiếng rống to.

Thiếu niên ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên bi thống, cắn răng, cuối cùng nhìn mắt người áo bào vàng, rất nhanh chạy về phía trước cửa thành.

Những người còn lại cũng ngăn cản sư tử, để thiếu niên đủ thời gian rời khỏi.

"Rống, một đám con kiến cũng dám ngăn cản bổn vương, muốn chết!" Sư tử ngửa đầu ra rống một tiếng to, hai mắt màu đỏ bắn ra tia hung ác: "Các ngươi tiến vào lãnh địa của bổn vương rồi nghĩ dễ dàng rời khỏi sao? Hôm nay, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây, tất cả sẽ trở thành thức ăn trong miệng bổn vương."

Sư tử vươn móng vuốt, bàn tay vung lên, mọi người cản nó ở phía trước, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Sư tử tự nhiên rõ ràng, thiếu niên là chủ tử của nhóm người này, cho nên nó mở mồm to như bồn máu ra, nhào về phía thiếu niên tuấn tú.

Nhìn thấy sư tử đến gần, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại...

"Mỹ nhân tỷ tỷ, phía trước có người gặp nguy hiểm, chúng ta có cần ra tay giúp đỡ không?"

Ngay ở trước khi sư tử đánh tới, một giọng nói non nớt đáng yêu bỗng nhiên truyền đến, đưa ánh mắt nhìn lại đã thấy hai người sóng vai đi đến.

Trong đó thiếu nữ y phục đỏ có khuôn mặt tuyệt sắc, vẻ mặt lạnh nhạt, một thân khí chất như nữ thần không khỏi khiến lòng người đập thình thịch, thiếu nữ như thế thật là thế gian hiếm thấy.

Thiếu niên bạch y bên cạnh thiếu nữ khuôn mặt non nớt, bên hông cài một thanh kiếm, đôi mắt chớp chớp trong veo như nước nhìn thiếu nữ, bên trong lóe ra tia sáng.

"Không cần phải xen vào chuyện vớ vẩn của người khác." Hạ Như Phong lắc đầu, lạnh nhạt nhìn một cái, ngay lập tức thu ánh mắt lại.

Mặt của người áo bào vàng xám như tro tàn, vẻ mặt bi thương, mà bọn họ cơ bản đều đánh mất sức chiến đấu, thiếu nữ trước mặt là hy vọng duy nhất của bọn họ, mặc kệ thế nào đều phải thử một lần.

"Cô nương, xin ngươi cứu thiếu gia chúng ta, gia tộc Bắc Ảnh chúng ta sẽ không quên đại ân đại đức của cô nương."

Tuy hắn không thể nhìn thấu cấp bậc của thiếu nữ, nhưng hắn cảm nhận được thiếu niên bạch y bên cạnh thiếu nữ cũng không đơn giản.

Nếu như hắn có thể ra tay, nói không chừng thiếu gia sẽ được cứu rồi.

"Gia tộc Bắc Ảnh?" Bước chân của Hạ Như Phong trong giây lát dừng lại, nàng từ từ xoay người, con ngươi đen nhìn về phía người áo bào vàng, nói: "Bắc Ảnh Lạc Sa là gì trong gia tộc?"

Người áo bào vàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu: "Bắc Ảnh Lạc Sa chính là đại tiểu thư của gia tộc bọn ta."

Hạ Như Phong không nói nữa, nàng quay người lại, rút trường côn sau lưng ra, tung người nhảy lên, giơ trường côn lên cao, hung hăng đập vào đầu sư tử.

"Ầm!"

Thanh niên tuyệt vọng chờ chết, không khỏi cảm thấy chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt mình.

Cơ thể hơi run lên, thanh niên mở hai mắt ra, trong nháy mắt, bóng dáng phong hoa tuyệt đại của thiếu nữ khắc sâu vào đầu của hắn, trọn đời khó quên.

Hạ Như Phong ngồi xổm xuống cạnh sư tử, lấy chủy thủ ra đào thú tinh trong cơ thể sư tử, ném vào trong linh giới, nâng mắt lên, trong đôi mắt đen đầy lạnh nhạt.

Tất cả mọi người ngây dại, phải biết rằng, cấp bậc của Phong Sư hệ Phong kia là ở lục giai ngũ cấp, nhưng không thể địch lại một chiêu của nàng, đây... Thiếu nữ này cũng thật là quá mức biến thái...

Ngay cả Bắc Ảnh Băng thiên tài của Bắc Ảnh gia tộc bọn họ, đều không có khả năng một chiêu đánh bại Phong Sư này.

"Cô nương, hôm nay đa tạ ngươi cứu giúp, không biết tính danh của cô nương là gì? Ngày sau ổn thỏa sẽ báo đáp ân cứu giúp của cô nương." Nhìn thấy nguy cơ đã được trừ, người áo bào vàng nhẹ nhàng thở ra, mắt lộ tia cảm kích nói.

Hạ Như Phong lạnh nhạt lắc đầu, cầm trường côn trên tay treo vào sau lưng: "Ngươi không cần cảm ơn ta, ta là bằng hữu của Bắc Ảnh Lạc Sa, nàng từng giúp ta, người Bắc Ảnh gia tộc gặp nạn, ta tự nhiên không thể ngồi xem không quan tâm."

Chả trách, thái độ lúc đầu lạnh nhạt với bọn họ như vậy, vậy mà sau khi tự mình báo gia tộc thì lại ra tay.

Thì ra nàng có quen tiểu thư nhà mình, bằng không chỉ sợ hôm nay bọn họ ở đây đều không thể chạy thoát.

"Cô nương, ngươi đã biết đại tỷ ta, như vậy có thể đến Bắc Ảnh gia tộc ta làm khách không? Ta nghĩ, nhìn thấy ngươi đại tỷ nhất định sẽ rất vui vẻ." Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, ánh mắt của thiếu niên sáng lên, hơi cười.

Chính mình mờ mịt không mục đích tìm kiếm, còn không biết khi nào có thể tìm được Tà, một khi đã như vậy, không bằng đi Bắc Ảnh gia tộc, nói không chừng lấy năng lực của Lạc Sa có thể mang đến trợ giúp một chút.

Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong gật đầu: "Được rồi!"

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của thiếu niên càng thêm sáng rực.

Thông qua trên đường hiểu rõ, Hạ Như Phong biết vị thiếu niên này tên là Bắc ảnh Phong, là đệ đệ ruột của Bắc Ảnh Lạc Sa, lần này vụng trộm rời khỏi nhà du ngoạn, không ngờ khi trở về đụng phải nguy hiểm, may mắn gặp phải Hạ Như Phong, bằng không tính mạng của hắn sẽ bàn giao đến đây thôi.

Sau đó, Bắc ảnh Phong có chút may mắn, nếu lần sau ra ngoài, hắn sẽ không chỉ dẫn mấy người như vậy.

Mà người áo bào vàng kia tên là Lâm Thanh, thực lực ở Linh Quân nhị cấp, là một hộ vệ của Bắc Ảnh gia tộc, hắn coi như là người chân thành bảo vệ chủ.

Không bao lâu, mấy người đã tiến vào Bắc thành, sớm có bóng dáng gia nhân ở trong thành nghênh đón, người nọ nhìn thấy Bắc Ảnh Phong xuất hiện, lập tức chạy đến, vẻ mặt ưu sầu nói: "Thiếu gia của ta, rốt cuộc ngày đó người đã đi đâu? Gia chủ, đại tiểu thư và nhị thiếu gia đều vội muốn chết, người không trở lại nữa, phỏng chừng Bắc vực đều ồn ào đến ngất trời rồi."

Nói xong, hắn lau mồ hôi trên mặt rồi mới chú ý đến Hạ Như Phong và Tiểu Bạch.

"Không biết vị cô nương và tiểu công tử này..."

"A, Lâm bá bá, vị này là Như Phong cô nương, là bằng hữu của tỷ tỷ ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta, mà tiểu công tử bên cạnh nàng tên là Tiểu Bạch."

Trong mắt Lâm Nhiên chợt lóe kinh ngạc, tiểu thư giao thiệp với anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, nói là bằng hữu của tiểu thư ngược lại cũng không quá đáng, chỉ là ân nhân cứu mạng là có chuyện gì xảy ra?

"Thiếu gia, chúng ta mau trở về đi thôi." Thu lại nghi vấn đầy trong lòng, Lâm Nhiên nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh: "Còn có ngươi xú tiểu tử này, thiếu gia tuổi nhỏ không biết ngươi cũng đi theo không hiểu biết sao? Xem gia chủ lập tức xử phạt ngươi như thế nào, lại dám rời nhà trốn đi với thiếu gia."

Cơ thể của Lâm Thanh run lên, không dám mở miệng nói chuyện, cho dù thế nào, vị trước mặt này đều là phụ thân của mình.

Lão tử giáo huấn nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, cho hắn mười lá gan cũng không dám ở trước mặt ông giải thích.

Đại sảnh Bắc Ảnh gia tộc bị một khí tức nghiêm túc bao phủ, Bắc Ảnh Phong quỳ ở trên mặt đất, thật cẩn thận liếc nhìn nam tử trung niên uy nghiêm ngồi trên cao, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ áy náy.

Nam tử trung niên vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng mà già hơn mấy tháng trước mấy phần, hai bên tóc mai trắng bạc, hai bên tóc bạc kia khiến cho hai mắt của hắn đau đớn.

"Phụ thân, thật xin lỗi." Bắc Ảnh Phong cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Hừ, con còn biết trở về?" Bắc Ảnh Xuyên Lạc hừ lạnh một tiếng, bàn tay đập thật mạnh lên trên bàn: "Con không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm sao? Đi ra ngoài chỉ dẫn vài người như vậy, con cho rằng có thể lang thang ở đại lục này sao?"

"Con..." Bắc Ảnh Phong cắn chặt môi, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên: "Con rời nhà cũng không phải vì đi chơi, là do con không muốn liên hôn với Thượng Quan gia."

Giờ phút này, vẻ mặt của hắn đầy vẻ bi ai.

"Con biết sinh ở gia tộc như thế, trừ phi có được thiên phú nổi bật, nếu không sẽ vì gia tộc mà liên hôn, thiên phú của đại tỷ và nhị ca bọn họ xuất chúng, không cần hy sinh vì gia tộc, cho nên nhiệm vụ này lại rơi đến trên người của con, chỉ là phụ thân, con cũng không muốn liên hôn, nhất là với nữ nhân Thượng Quan Yên Thần đó."

Khuôn mặt thanh tú chứa vẻ kiên định, rốt cuộc Bắc Ảnh Phong cũng nói hết lời trong lòng muốn nói ra.

Dựa vào cái gì muốn hắn thành thân với loại nữ nhân như Thượng Quan Yên Thần kia? Cuộc đời này, trừ phi là nữ tử hắn thích, nếu không hắn sẽ không qua cả đời với một nữ tử hắn không yêu.

"Haiz." Thở dài thật mạnh, bàn tay của Bắc Ảnh Xuyên Lạc nâng lên mới từ từ hạ xuống: "Nếu con không muốn thông gia, con nói ra là được, con cũng là hài tử của ta, sao ta có thể không đau lòng con? Ta từng nhìn con và Thượng Quan Yên Thần đi chung một chỗ, ta còn cho rằng con sẽ vui khi thông gia."

"Phụ thân..." Trong lòng Bắc Ảnh Phong vừa động, trong con ngươi đen đầy cảm động.

"Được rồi, chuyện này qua như vậy, đoạn thời gian trước, Thượng Quan gia đã tự mình đến giải trừ thông gia."

"Thượng Quan gia? Vì sao?" Bắc Ảnh Phong sửng sốt một chút, chẳng lẽ nói Thượng Quan Yên Thần còn không hết hy vọng với nhị ca của mình?

Hắn sẽ không quên, lúc nhỏ Thượng Quan Yên Thần thích dán chặt vào nhị ca, mình vì thay nhị ca thoát khỏi buồn phiền, mới dời lực chú ý của Thượng Quan Yên Thần đi, ai ngờ để cho phụ thân hiểu lầm, suýt chút nữa cả đời của mình bị hủy.

"Ngay từ đầu ta cũng không hiểu, sau đó đi tìm hiểu một chút, nghe nói đoạn thời gian trước Thượng Quan Yên Thần xuất môn du ngoạn, gặp một nam tử có thiên phú xuất chúng, thậm chí đến trình độ không phải hắn không gả, Thượng Quan gia cũng xem thiên tài tuyệt thế kia làm nữ tế, cho nên mới đến từ hôn."

"Thiên tài tuyệt thế? Chẳng lẽ còn thiên tài hơn nhị ca?" Bắc Ảnh Phong bĩu môi, có chút không chấp nhận, ở trong lòng hắn, không ai có thể vượt qua nhị ca của mình.

Đương nhiên, Hạ Như Phong là ngoại lệ, thiên phú của nàng đã không thể dùng từ thiên tài để gọi.

"Thiên tài kia, Băng Nhi không có khả năng với hắn." Lắc đầu, Bắc Ảnh Xuyên Lạc thở dài một tiếng, ánh mắt lướt qua Hạ Như Phong và Tiểu Bạch, nhướng mày, hỏi: "Hai vị này là..."

"Phụ thân, con giới thiệu với người một chút, nàng tên là Hạ Như Phong." Bắc Ảnh Phong từ trên mặt đất đứng lên, giới thiệu Hạ Như Phong cho Bắc Ảnh Xuyên Lạc, sau khi nghe thấy Hạ Như Phong một giây giết chết Phong Sư lục giai ngũ cấp, cả người Bắc Ảnh Xuyên Lạc đều bị kinh sợ.

"Này, Phong nhi, con không nói nhầm chứ?"

Nhìn thiếu nữ này tuổi không lớn, không đầy hai mươi, sao có thể có thực lực giết Phong Sư kia? Huống chi lại là một giây giết chết?

"Phụ thân, con đương nhiên không nói sai cái gì, Lâm Thanh bọn họ cũng có thể làm chứng." Bắc Ảnh Phong vội vàng chỉ điểm, chỉ sợ Bắc Ảnh Xuyên Lạc không tin lời nói của hắn.

Hít sâu vào một hơi, ánh mắt của Bắc Ảnh Xuyên Lạc lộ ra một tia phức tạp: "Hôm nay cô nương cứu tính mạng của tiểu nhi, Bắc Ảnh Xuyên Lạc ta sẽ không quên ân đức của cô nương, không biết cô nương có chuyện gì muốn ta giúp đỡ không?"

"Phụ thân, như Phong cô nương là bằng hữu của đại tỷ, nàng đến đây chính là tìm đại tỷ."

"Bằng hữu của Sa Nhi?" Bắc Ảnh Xuyên Lạc hơi sửng sốt, trong mắt lại xẹt qua kinh ngạc: "Sa Nhi cũng nhanh trở lại rồi chứ?"

Vừa mới nói xong, đã thấy Bắc Ảnh Lạc Sa tư thế oai hùng hiên ngang từ ngoài cửa đi vào.

Chỉ thấy Nhuyễn Giáp màu vàng kia bó sát người bao lấy đường cong gợi cảm của nàng, một dây lưng màu xanh đậm buộc ở sau đầu, tay cầm một đại kiếm màu xanh đen, dưới thân chỉ đeo một chiến giày đến đầu gối, lộ ra đùi thon dài trắng nõn.

"Tam đệ, ta nghe nói đệ về nhà, ta vội vàng trở về gặp đệ, đệ..."

Bỗng nhiên Bắc Ảnh Lạ Sa trông thấy Hạ Như Phong ở phía trước, giọng nói ngạc nhiên thế mà dừng lại như gặp phải quỷ, trừng lớn hai mắt, ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng, ngay cả nói cũng đều không nói nổi.

"Ngươi, ngươi... Ngươi đến Đông Linh đại lục như thế nào?"

"Lạc Sa, đã lâu không gặp." Hạ Như Phong hơi cười, nhẹ giọng nói.

Giọng nói nhàn nhạt khiến cho Bắc Ảnh Lạc Sa phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy qua, nắm đấm dừng ở trên vai Hạ Như Phong, nở nụ cười hai tiếng: "Ha ha, Như Phong tiểu muội muội, không ngờ chúng ta gặp nhau nhanh như vậy, nói thật, lúc trước ta còn nghĩ đến ngươi gặp phải nguy hiểm gì đó, nên ở chỗ này tìm một đoạn thời gian, đáng tiếc kéo dài rất lâu nên phải về gia tộc, đúng rồi, lần này là vì sao ngươi đến đây?"

"Ta tìm đến người." Sờ mũi, Hạ Như Phong cong lên một chút nụ cười nhàn nhạt.

Tà hẳn là đến đây một đoạn thời gian rồi, cũng không biết hắn có an toàn hay không, phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được tung tích của hắn, đối mặt với Thánh Cung với hắn.

"Chuyện của Như Phong chính là chuyện của ta, yên tâm, ngươi muốn tìm người nào, ta có thể giúp ngươi." Bắc Ảnh Lạc Sa lời thề son sắt vỗ ngực, con ngươi nhìn về phía Bắc Ảnh Xuyên Lạc: "Phụ thân, Như Phong là người con từng gặp ở Minh Nguyệt thành, chỉ là con không đoán được là, nàng nhanh như vậy đã đến Đông Linh đại lục."

Nghe vậy, Bắc Ảnh Xuyên Lạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Hạ Như Phong bày ra thực lực khiến cho ông còn cho rằng nàng đến từ thế lực cường đại gì đó, không thể ngờ rằng nàng lại là người của Tây Huyễn đại lục.

Sao mảnh đại lục lại xuất hiện một biến thái như vậy? Nếu như nàng sinh ra ở Đông Linh đại lục, chỉ sợ sẽ càng thêm biến thái.

Lúc này, Bắc Ảnh Xuyên Lạc lập lại chuyện Bắc Ảnh Phong nói vừa rồi một lần nữa, sau khi nghe nói Hạ Như Phong một giây giết chết Phong Sư lục giai ngũ cấp, Bắc Ảnh Lạc Sa há to miệng, thật lâu không có cách gì hoàn hồn.

"Cái gì, Như Phong, bây giờ cấp bậc của ngươi là ở bao nhiêu?"

Vẻ mặt của Bắc Ảnh Lạc Sa sững sờ, nàng còn không quên, Hạ Như Phong có năng lực chiến đấu vượt qua mấy cấp.

"Linh Quân nhị cấp." Không đợi Hạ Như Phong mở miệng, Lâm Thanh giành nói trước.

Hắn cũng là Linh Quân nhị cấp, tự nhiên từ trong chiến đấu biết được thực lực của nàng.

"Mẹ nó, sao ngươi có thể biến thái như vậy? Lúc trước ngươi chỉ là Linh Vương tứ cấp mà thôi, bây giờ mới qua bao lâu chứ? Mới hai năm mà thôi, ngươi đã đột phá đến Linh Quân nhị cấp? Ngươi có còn để cho ta biến thái một chút nữa hay không?"

Bắc Ảnh Lạc Sa bụng đầy ủy khuất, nàng cũng là nhân vật thiên tài, cho dù không bằng Bắc Ảnh Băng, nhưng cũng là kiêu ngạo của Bắc Ảnh gia, nhưng bây giờ nàng còn dám xưng mình là thiên tài sao?

Người này quả thật chính là đang đả kích người, rất ăn hiếp người.

Thời gian hai năm, từ cấp thấp đột phá đến Linh Quân nhị cấp?

Mọi người trong phòng đều cứng lưỡi, con ngươi nhìn về phía Hạ Như Phong đầy kinh ngạc, nếu như dùng hai năm thời gian đột phá nhiều cấp bậc như vậy, nàng cũng thật là quá mức biến thái rồi.

Huống chi, lấy thực lực nhị cấp nàng còn một giây giết chết thú ngũ cấp lục giai.

Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, sờ mũi, nói: "Lạc Sa, ngươi giúp ta đi tìm tung tích của bằng hữu ta một chút!"

Nói xong lời này, nói với Bắc Ảnh Lạc Sa về hình dáng đặc thù của Dạ Thiên Tà.

Bắc Ảnh Xuyên Lạc trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu, con ngươi nhìn về phía Hạ Như Phong, hơi do dự mở miệng: "Như Phong cô nương, ngươi nói người nọ, dường như ta có tung tích của hắn."

"Cái gì?" Hạ Như Phong ngẩn ra, trong mắt tràn đầy vui sướng: "Thật sự?"

"Ta không xác định, nhưng người này cũng có một mắt tím, vừa rồi ta cũng đề cập qua hắn, người Thượng Quan Yên Thần nhìn trúng là hắn, hắn cũng là... Nữ tế của Thượng Quan gia."

Lúc nói đến một câu cuối cùng, giọng nói của ông rõ ràng có chút do dự.

"Thượng Quan gia kia muốn tìm chết!" Tiểu Bạch nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, phồng má thở phì: "Tà lão đại là bọn họ có thể nhìn trộm sao? Cũng không xem bọn họ xứng sao? Mỹ nhân tỷ tỷ, đi, chúng ta đi tìm Tà lão đại, để cho Thượng Quan Yên Thần gì kia nhìn một chút lợi hại, có mỹ nhân tỷ tỷ ở đây, trong mắt Tà lão đại không có nàng."

"Tiểu Bạch." Nhướng mày, Hạ Như Phong vươn tay ra kéo Tiểu Bạch lại, nói: "Nếu đã biết tung tích của Tà thì không cần phải sốt ruột, có chuyện gì, trước gặp qua Tà rồi lại nói sau."