Chương 228: Quyển 2 Chương 55: Băng Tuyết Quốc, Lâu Ngọc Thần

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Vâng, chủ nhân."

Nghe vậy, mắt của Đại Bằng sáng lên, hỗn đản chết tiệt này dám nhìn trộm nữ thần chủ nhân của mình, quả thật là tìm chết! Nếu không phải chủ nhân không có phân phó, nó sớm đã bầm thây vạn đoạn hỗn đản này.

Mà Lâm Phi Phàm vốn đầy tự tin, sau khi Đại Bằng mở miệng, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Những thủ hạ được hắn ra lệnh cũng run rẩy không dám tiến lên, để cho bọn họ đi chiến đấu với thú lục giai sao?

Việc đó và muốn chết thì có gì khác nhau?

Nhưng bọn họ không ra tay, Đại Bằng cũng không nguyện buông tha cho bọn họ.

Chỉ thấy Đại Bằng vỗ mạnh cánh, rất nhiều lông chim màu vàng từ trên thân thể rụng ra, như lưỡi dao sắc bén từ không trung xẹt qua, đâm thẳng vào cổ kẻ thù, chỉ khoảng nửa khắc, đoàn người ngã xuống mặt đất.

Chiến đấu nơi này khiến cho cường giả còn lại của Lâm gia đều từ trong phòng bay ra.

Người đầu lĩnh là nam tử trung niên bạch y, ánh mắt của ông ta sắc bén, ngũ quan có mấy phần tương tự với Lâm Phi Phàm, nhìn trong viện mọi người ngã xuống, khuôn mặt càng thêm âm trầm, lớn tiếng hỏi: "Không biết các hạ là ai? Vì sao phải gây khó dễ với Lâm gia ta?"

Mắt lạnh nhìn ông ta, Hạ Như Phong không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Trầm Nhiên và Đàm Tịch.

Đàm Tịch cắn răng nhìn nam tử trung niên, tiến đến bên tai Hạ Như Phong, nhỏ giọng nói: "Ông ta là phụ thân của Lâm Phi Phàm, gia chủ Lâm gia Lâm Sâm."

Nhíu mày, hai mắt chứa sát ý của Hạ Như Phong phóng lên trên người của ông ta, khóe miệng khẽ cong, một nụ cười lạnh treo trên bờ môi: "Ngươi còn không xứng biết ta là ai, ta đến đây cũng chỉ là vì báo thù cho bằng hữu mà thôi."

Lâm Sâm biến sắc, mới chú ý đến Đàm Tịch bên cạnh Hạ Như Phong, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lâm Phi Phàm: "Nhìn việc tốt mà ngươi làm đi, ta đã sớm nói chỉ là một nữ nhân mà thôi, cần gì phải nhiều công phu như vậy? Sau khi sự tình lập tức kết thúc, ngươi úp mặt vào tường mà suy nghĩ cho ta."

Miệng của Lâm Phi Phàm tràn ra vị chua sót, bây giờ hắn muốn đi úp mặt vào tường suy nghĩ biết bao, đáng tiếc, đã không còn cơ hội nữa rồi.

Phụ thân đi ra khá trễ, nên không nghe thấy Đại Bằng mở miệng, tự nhiên không biết thực lực của nó, một thú lục giai, sao Lâm gia có thể ngăn cản? Lần này Lâm gia nguy rồi... Nếu sớm biết như thế, vừa rồi ông sẽ không nói lời kia rồi.

Ai ngờ triệu hồi thú của thiếu nữ tuyệt sắc kia lại ở lục giai? Có lẽ là khuôn mặt của Hạ Như Phong rất trẻ, làm cho hắn không để trong mắt, cũng bởi vậy, hắn đã làm toàn bộ Lâm gia thành tội nhân, dù là chết cũng khó đối mặt với liệt tổ liệt tông Lâm gia.

"Phụ thân..." Lâm Phi Phàm âm trầm thở dài, mắt đầy áy náy: "Lâm gia chúng ta khó thoát khỏi kiếp nạn, chỉ bằng Đại Bằng kia, nó có thể nói tiếng người."

"Cái gì?" Lâm Sâm ngẩn ra, nhíu mày, tuy không muốn tin, nhưng nhi tử chưa bao giờ nói dối.

Nếu quả thật là thú lục giai, Lâm gia có thể đối địch lại sao?

Nghĩ đến đây, cả người ông chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi oán hận Lâm Phi Phàm, nếu không phải việc hắn làm, sao có thể chọc đến người cường đại như vậy?

Đại Bằng càng giết càng mạnh mẽ, máu đỏ nhiễm khắp sân, ở dưới công kích phi vũ của nó, Lâm gia đã không còn mấy người, có mấy người muốn bắt Hạ Như Phong, mượn việc này để uy hiếp Đại Bằng, chỉ là bọn họ còn chưa đến gần Hạ Như Phong, đã bị Đại Bằng phi vũ giết chết.

Có Đại Bằng ở đây, Hạ Như Phong cũng vui vẻ thoải mái, nhưng nếu nàng tự mình động thủ, những người đó xác định sẽ chết nhanh hơn.

Một tiểu gia tộc như vậy không cần tốn nhiều sức cũng có thể tiêu diệt, cuối cùng lão giả đi ra là gia gia của Lâm Phi Phàm, cũng không địch lại Kim Sí Đại Bằng, vì thế, cuối cùng Lâm gia không còn một người nào.

"Về sau, các ngươi tính toán đến đâu rồi?" Hạ Như Phong thản nhiên xoay người, nâng mắt nhìn vào hai người trước mặt, hỏi.

Đàm Tịch và Trầm Nhiên nhìn nhau, sau đó Trầm Nhiên cười khổ một tiếng: "Chúng ta còn có thể đi đâu? Đội trưởng bọn họ đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, nhưng cừu lớn đã báo, mọi người ở có linh cũng có thể yên nghỉ."

"Nếu không, các ngươi đi Thương Lang quốc tìm Nghiêm Phong Hành, nói là ta bảo các ngươi đi tìm hắn."

"Được." Trầm Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu đồng ý, với thực lực của bọn họ không thể một mình hoàn thành nhiệm vụ, việc cho đến bây giờ, cũng chỉ có một phương pháp như vậy.

Giải quyết xong việc của hai người, Hạ Như Phong bước lên Đại Bằng bay về phía hoàng cung... Trong hoàng cung, trên giường ngọc thạch trong suốt hiện ra ngọc thể trắng nõn được che lấp ở bên trong tấm màn màu trắng, loáng thoáng có thể thấy hai thân thể đang giao hợp kia.

Thật lâu sau, giường ngưng lắc lư, một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ trong màn truyền ra:

"Bệ hạ, người từng đáp ứng ta sẽ báo thù cho ta, không biết khi nào bắt đầu hành động?"

"Yên tâm đi, bổn hoàng đã đáp ứng chuyện của ngươi, tự nhiên sẽ làm được, đến lúc đó bổn hoàng không chỉ báo thù cho ngươi, càng sẽ trợ giúp ngươi xây dựng lại Huyết Quy Môn..."

Trong màn, nữ tử cong khóe môi lên, đầu gối lên trên thân thể màu đồng của nam tử bên cạnh, vươn ngón tay trắng nõn như ngọc khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của nam tử, ngẩng đầu lên, môi khẽ tiến đến bên tai nam tử, hô hấp cực nóng thổi vào lỗ tai của hắn, giọng nói chứa mệnh lệnh cao ngạo: "Nhưng trước đó, ngươi phải hầu hạ bổn hoàng thật tốt đã..."

Nếu như Hạ Như Phong ở đây lúc này, thì chắc chắn có thể nghe ra lời nói của nữ tử, người này chính là nhi tử của môn chủ Huyết Quy Môn Huyết Thiên Ly, vì lúc Nghiêm lão động thủ Huyết Thiên Ly không có ở Huyết Quy Môn, nên mới tránh được một kiếp.

Thấy Thương Lang quốc không thể ở lại được nữa, hắn trốn đến Băng Tuyết quốc, hơn nữa lấy khuôn mặt trác tuyệt nịnh bợ nữ hoàng háo sắc của Băng Tuyết quốc, muốn mượn việc này để cho nàng báo thù cho mình.

Nữ hoàng Băng Tuyết dừng ở trên ngũ quan cương nghị và khuôn mặt anh tuấn của Huyết Thiên Ly, bất chi bất giác trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân, hai lông mày của nàng nhíu lại, đẩy Huyết Thiên Ly ra, mặc y phục bước xuống giường.

"Bệ hạ, người đi đâu vậy?"

Nghe được tiếng gọi phía sau, nữ hoàng Băng Tuyết dừng chân lại, đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Chỉ một lần này, chỉ một lần này thôi, nếu không, ngươi chạy về Thương Lang quốc đi!"

Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.

Thân thể của Huyết Thiên Ly run lên, hắn sao lại quên, nữ hoàng chán ghét nhất người khác hỏi nơi nàng đi? Nếu hắn bị trục xuất trở về Thương Lang quốc, khẳng định sẽ rơi vào trong tay lão gia hỏa kia.

Ánh mắt hiện ra tia khát máu, hắn đấm thật mạnh ở trên giường, nếu không phải lão gia hỏa kia, sao mình lại bị bắt rời khỏi gia hương, còn phải phục tùng một nữ nhân?

Tuy nữ nhân đó rất xinh đẹp, nhưng việc này chính là một sỉ nhục với mình... Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trả lại tất cả sỉ nhục này cho bọn họ... Trên đỉnh Tuyết Sơn, nam tử nhắm mắt khoanh chân, gió lạnh thổi qua, tóc đen và áo bào trắng tranh nhau bay bay, nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa tao nhã, nếu như đi vào, sẽ phát hiện xung quanh hắn lay động vô số nguyên tố màu trắng.

Cảm nhận được có người đến gần, ông đột nhiên mở mắt, thời khắc đó, trên người đầy vô tận hàn ý, phần khí chất ôn hòa tao nhã kia đều bị ông thu vào trong người.

Ông không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng từ từ xuyên qua đỉnh Tuyết Sơn.

"Bệ hạ, không biết bệ hạ đến đây là có chuyện gì phân phó?"

Mùi thanh nhã xông vào mũi, nữ tử phía sau, giọng nói như một cơn gió mềm nhẹ: "Quốc sư, ngươi tu luyện lâu như vậy, vì sao không đi ra một chút? Qua đoạn thời gian nữa chính là ngày quốc hoa nở rộ của Băng Tuyết quốc, quốc sư có thể giúp ta đi ngắm hoa không? Hơn nữa, quốc hoa còn cần ân trạch của quốc sư."

Trong giọng nói của nữ tử lộ ra tình yêu nồng đậm, sao Lâu Ngọc Thần lại không cảm giác được? Lúc này, vẻ mặt của hắn âm trầm thêm mấy phần: "Bệ hạ, đừng quên, ta là quốc sư."

Đúng vậy, ông là quốc sư, không bỏ được thân phận này, nhất định cả đời không thể lập thể... Mặt cười của nữ tử biến sắc, hai đấm không khỏi nắm chặt, ngăn chặn tức giận trong lòng, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngươi là quốc sư, cho nên ta chưa bao giờ nghĩ nhiều với ngươi, ta chỉ muốn nhìn ngươi như vậy mà thôi, chẳng lẽ yêu cầu đơn giản như vậy cũng không cho được sao?"

Nói đến đây, trên mặt nàng nở một nụ cười khổ: "Quốc sư, ngươi biết không? Ở mười hai năm trước, ta theo mẫu hoàng đến dàn tế, lần đầu nhìn thấy quốc sư đã bị quốc sư hấp dẫn, nhiều năm qua như vậy, ta chỉ muốn có thể tùy thời khắc nhìn thấy quốc sư, không bao giờ cầu thứ khác, ở trước mặt quốc sư, ta không là nữ hoàng gì, chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi."

Lâu Ngọc Thần không nói chuyện, từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ cần ông có thể hoàn thành đột phá, như vậy không ai có thể đủ ngăn cản việc ông muốn làm.

Băng Tuyết quốc, có quan hệ gì với ông đâu? Dựa vào cái gì muốn ông vì nó mà hy sinh? Ông đã trông giữ Băng Tuyết quốc hơn ba trăm năm, bây giờ ông chỉ muốn đi tìm hạnh phúc của mình... Chi Nhược, chờ ta, chỉ cần một khi ta hoàn thành đột phá, ta sẽ đi tìm nàng.

Từ nay về sau, chân trời góc biển, cho dù chúng ta ngao du, ai cũng đừng nghĩ để cho ta rời khỏi nàng nữa... "Quốc sư." Nhìn thấy ông không tiếp mình, nữ hoàng Băng Tuyết cắn môi mọng, buông hàm sức ra, trên môi có in hai dấu răng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâu Ngọc Thần: "Ta biết, ngươi còn đang nghĩ đến nữ nhân đó, Trương Sơn chết tiệt kia lại không nghe mệnh lệnh của ta giết bà ta, vì để cho ngươi hồi tâm, ta sẽ đi giết nữ nhân đó."

Nghe vậy, Lâu Ngọc Thần đột nhiên mở mắt ra, trong cặp mắt kia hiện ra sát khí, giọng lạnh như băng nói: "Nếu như ngươi dám động đến nàng dù chỉ một đầu ngón tay, ta sẽ cho ngươi... Hối hận cả đời..."

lời nói của ông không khỏi khiến cho thân thể của nữ hoàng Băng Tuyết mềm mại run lên, nàng không dám tin nhìn về phía Lâu Ngọc Thần.

Ở trong lòng quốc dân Băng Tuyết quốc, quốc sư vĩnh viễn là ôn hòa tao nhã như vậy, cũng bởi vì một phần khí chất này của ông mới hấp dẫn nàng khi đó.

Nhưng ông lại nói ra một câu như vậy, còn là vì một nữ nhân... Chẳng lẽ nữ nhân đó còn vĩ đại hơn nàng sao? Không, nàng không tin, nữ nhân thế gian, ai có thể so với nữ hoàng Băng Tuyết quốc chứ? Nhất định là nữ nhân đó dùng phương pháp gì đó quyến rũ quốc sư, nhất định là như vậy... Chỉ cần nữ nhân đó chết, quốc sư sẽ vẫn đứng ở trong Băng Tuyết quốc.

Bởi vì bất luận là quốc gia, hay là nàng, cũng không thể mất đi quốc sư, ngay cả không thể ở gần ông, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng của ông, nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi... Cho nên, nàng sẽ không để cho nữ tử gì kia dụ dỗ quốc sư.

Chẳng qua lời quốc sư nói ra, từ trước đến nay đến sẽ làm được, mình thật sự muốn giết nữ nhân đó, chỉ sợ quốc sư sẽ hận mình cả đời, như vậy rốt cuộc nàng nên làm như thế nào?

Nghĩ vậy, lúc này nữ hoàng Băng Tuyết tâm loạn như ma, bước chân lảo đảo đi xuống Tuyết Sơn.