Chương 226: Quyển 2 Chương 53: Lên Đường, Băng Tuyết Quốc

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người ở đây đều thi nhau há hốc mồm, Hạ Như Phong cũng không ngoại lệ, nàng vừa chuẩn bị tốt khai chiến, không ngờ nghênh đón lại là cảnh tượng này, chỉ là nàng vẫn không thả lỏng cảnh giác như cũ.

"Ngươi là ai?" Hạ Như Phong hơi nhíu mày, mắt lạnh lướt qua khuôn mặt có thể nói là tuyệt thế của nam tử, trong giọng nói lộ ra một tia lạnh lùng nhàn nhạt, loại lạnh lùng này, chống cự người ở ngoài nghìn dặm.

"Ngươi... Đã quên ta rồi sao?" Yêu quái vô cùng oán giận nhìn Hạ Như Phong, giờ phút này hắn như hài tử bị vứt bỏ, không khỏi khiến người yêu mến: "Khí tức của ngươi yếu đi quá nhiều, chẳng qua ta tin tưởng, cho dù ngươi làm cái gì đều có lý do, tựa như trước kia ngươi đã nói qua với ta, chỉ cần ta rời khỏi Minh Giới một ngày, chúng ta vẫn có thể gặp lại, cho nên ta luôn chờ ở đây, đợi nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Minh Giới, sau đó ta đã gặp được ngươi..."

Lời nói của yêu quái làm cho Hạ Như Phong nhất thời như lọt vào trong sương mù, nàng từ từ thu hỏa diễm trên người lại, xoa huyệt thái dương, hỏi: "Ngươi không nhận nhầm người chứ?"

Hắn nói rất nhiều năm? Nhưng mình mới mười tám tuổi, ở trong trí nhớ, căn bản chưa từng gặp nam nhân này.

"Không, chính là ngươi, ta tin chắc." Như là vì khẳng định, yêu quái gật đầu, trong mắt xanh lục của hắn toả ra tia nhu hòa: "Như hỏa trường côn và nhẫn trên tay ngươi kia, đều chứng minh ngươi chính là nữ thần, đúng rồi, ngươi còn có một tuyệt chiêu, có thể sử dụng năm loại nguyên tố hình thành gió lốc?"

Năm loại nguyên tố gió lốc? Đó không phải là Ngũ Hành Luân Diệt sao?

Hạ Như Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Ngũ Hành Luân Diệt này là ngũ hành thánh giả truyền cho mình, vì sao hắn lại biết? Mà trường côn hồng diễm, là từ trong tay Bạch Thụy mà có được, giới chỉ không gian vô tận là Bạch Thần tặng... Vì sao này ba cái này lại liên hệ vào một chỗ? Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã gặp qua? Vì sao nàng lại không có ấn tượng nhất định?

Ngược lại với Hạ Như Phong đang ngây ra, Nghiêm Nhân hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, cả người ông không khỏi run rẩy, mắt đầy sợ hãi, ông không ngờ đến cuối cùng lại xảy ra biến cố như thế.

Không... Đây là giả, nhất định là giả... Ngay lúc này, có lẽ là yêu quái nghĩ đến cái gì đó, từ từ xoay người lại, giờ phút này, vẻ mặt của hắn lại khôi phục lãnh mị như lúc trước, mắt xanh âm lãnh dừng ở trên người Nghiêm Nhân.

"Là ngươi vọng tưởng tổn thương nữ thần ta sùng bái..."

Trường thương trong tay chỉ về phía khuôn mặt trắng bệch của Nghiêm Nhân, lụa mỏng đỏ bay múa như thác nước màu máu, chu sa đỏ giữa hai lông mày tỏa ra tia sáng quỷ dị, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, giọng nói ra như quỷ mỵ khiến lòng người run sợ.

Vào lúc này Nghiêm Nhân hận không thể hôn mê, không cần phải đối mặt với nam nhân khủng bố như vậy.

"Chờ một chút..."

Lời nói của Hạ Như Phong khiến Nghiêm Nhân cảm thấy như nữ thần, quả nhiên yêu quái thu trường thương lại, đã không có động tác, đúng lúc này, Hạ Như Phong lại nói: "Nghiêm Nhân, ta sẽ không để cho ngươi chết, bởi vì chết quá đơn giản với ngươi, ta muốn chính là ngươi sống không bằng chết."

Cho dù giọng nói của nàng lạnh nhạt, nhưng không khỏi khiến cho toàn thân Nghiêm Nhân run rẩy.

"Ta muốn ngươi trở thành người nhìn ta trên con đường trưởng thành, ta muốn ngươi nhìn ta một bước đi lên đỉnh cao, ta tin tưởng ta có thể làm được, mà vốn những thứ này đều là ngươi nên có được, tất cả quyền lợi, địa vị, quanh vinh, đều vốn thuộc về Nghiêm Nhân ngươi, nhưng bởi vì một sai lầm của ngươi mà ngươi đã bỏ qua."

Khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, tuy Hạ Như Phong có hưng phấn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nghiêm Nhân, lời của nàng lại một lần nữa sinh ra sóng xung kích rất lớn với Nghiêm Nhân.

"Tần Lạc, chuyện tiếp theo sẽ giao cho ngươi đi hoàn thành, đúng rồi, cho Nghiêm Nhân ăn mị dược, lại dẫn Nghiêm Thiên Lâm và Nghiêm Như Hoa đến trước mặt ông ta, còn có trước đó hãy phế ông ta đi, càng phải giám sát ông ta thật chặt chẽ, để phòng ông ta tự sát."

Nói đến đây, ánh mắt của Hạ Như Phong chợt tối, lạnh lẽo bắn ra bốn phía: "Nghiêm Nhân, ngươi từng thương tổn mẫu thân và ca ca của ta nhiều như vậy, bây giờ ngươi nên từ từ mà trả nợ, đương nhiên, Huyết Hoàng ta cũng không sẽ bỏ qua cho bà ta..."

Chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Nghiêm Nhân, nói từng chữ một: "Ta nói rồi, chết quá dễ dàng với ngươi, kế tiếp, ngươi hãy tự thông hiểu cảm giác sống không bằng chết, các ngươi dẫn ông ta đi cho ta, mà những người Nghiêm gia còn lại, và tâm phúc của Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng đều giết không tha, đệ tử bình thường không quan hệ với bọn họ, nếu nguyện ý đầu hàng thì có thể miễn trách nhiễm.

Đại đa số tâm phúc của Huyết Hoàng đã từng ăn hiếp qua mẫu nữ nàng, đương nhiên sẽ không bỏ qua những người đó... Người bình thường chính là người có địa vị không cao trong Nghiêm gia, lần này, nàng nể mặt Nghiêm lão mới không đuổi tận giết tuyệt, dù sao, tuy Nghiêm lão không nói cái gì, nhưng Nghiêm gia nhìn nhiều người chết như vậy, trong lòng tự nhiên sẽ khó chịu.

Huống chi, Nghiêm gia đều không phải là ác nhân cả, tám năm trước, từng có bề trên Nghiêm gia nhìn không được, vụng trộm giúp mẫu nữ nàng, nhưng sau đó bị Huyết Hoàng phát hiện, giáng làm tạp dịch.

Nói như vậy, người có địa vị thấp trong Nghiêm gia, cũng không bạc tình bạc nghĩa như người cầm quyền như vậy.

Dù sao, Nghiêm gia không phải Vân gia, với Vân gia, nàng không có băn khoăn diệt cả nhà, nhưng ít nhất Nghiêm gia còn có Nghiêm lão nàng để ý, mặc kệ Nghiêm Nhân phạm vào nhiều lỗi, cũng đều chỉ là vãn bối, chủ nhân chân chính của Nghiêm gia chính là Nghiêm lão.

Tuy nàng không thừa nhận mình là người Nghiêm gia, nhưng nàng lại có thể để cho tam ca tiếp quản Nghiêm gia, coi như là vì Nghiêm lão này, gia gia yêu thương mình như thế... Cơ nghiệp trăm ngàn năm của Nghiêm gia hủy hoại chỉ trong chốc lát, sao Nghiêm lão ông có thể không cần?

"Nghiêm lão..." Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong nhìn về phía Nghiêm lão, còn chưa nói xong, một bàn tay đã duỗi ra, kéo nàng đến trước mặt, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.

"Nha đầu, con nên gọi là gia gia."

Khóe miệng đột nhiên co rút một cái, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi: "Gia gia..."

"Hừ, thế này mới không sai biệt lắm." Nghe gọi như thế, Nghiêm lão nhất thời lâng lâng, hơn nữa nguy cơ được giải trừ, Nghiêm Nhân hoàn bại, tâm tình tốt của ông không ngoài ý muốn hiện ở trên mặt.

"Gia gia, con muốn để cho ca ca kế thừa Nghiêm gia, người xem thế nào?"

Nghiêm lão không ngờ Hạ Như Phong nói là việc này, sau khi sửng sốt một chút, cảm động nhìn nàng một cái, ông biết rõ tính cách của Hạ Như Phong, sao không biết, nàng vì là chính mình?

"Được, để cho Phong Hành kế thừa Nghiêm gia, nhưng không phải dùng thân phận nhi tử của Nghiêm Nhân, mà là đệ tử của ta, nếu Nghiêm gia đã không có đời sau, đệ tử của ta, đương nhiên có thể phát triển ra một Nghiêm gia rực rỡ hẳn lên."

"Ha ha, Nghiêm lão, cuối cùng ngươi cũng định nhận đồ đệ?" Văn lão vuốt chòm râu, trong mắt cũng không có kinh ngạc.

Với thiên phú của Nghiêm Phong Hành, có cái tư cách kia trở thành đệ tử của Nghiêm lão.

"Tiểu muội, gia gia, chỉ sợ con không năng lực này." Nghiêm Phong Hành nhíu mày, khuôn mặt hiện ra một chút bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm gia chủ này, hắn thầm nghĩ đi theo ở bên người nàng mà thôi.

"Ta nói con có thể thì có thể, ta nói cho con biết, gia chủ này, con không làm cũng phải làm, giờ cũng thích đáng rồi, nói ngắn lại, con chính là định phải làm rồi." Nghiêm lão hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái, cường thế nói.

Hạ Như Phong hơi cười, trừng mắt nhìn: "Ca, huynh theo gia gia đi!"

Có lẽ là nguy cơ được giải trừ, tâm tình của Hạ Như Phong cũng tốt nổi lên đùa giỡn với hai người, nhưng cho dù như thế, nàng đưa lưng về phía yêu quái cũng không có một chút sơ hở nào, tùy thời đều chuẩn bị trước để tránh né.

Yêu quái không phải Dạ Thiên Tà, cũng không phải là thân nhân, đối mặt trước người xa lạ, từ trước đến nay nàng sẽ không thả lỏng cảnh giác. Cũng bởi vì tính cách này của nàng, kiếp trước mới tránh được vài lần ám sát của sát thủ.

Thật lâu sau, Nghiêm Phong Hành vẫn phải gật đầu đáp ứng, chỉ vì đây là yêu cầu của nàng... Đồng thời, chiến đội Nghịch Thiên và nhóm thú bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của Hạ Như Phong, máu chảy thành sông, yêu quái có chút kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong một cái, có lẽ không rõ vì sao nàng muốn thả người chủ mưu kia.

Có lẽ yêu quái sống đã nhiều năm, tính cách tàn nhẫn thị huyết, nhưng bởi vì chưa ở chung với người khác, hơn nữa phần lớn thời gian đều vượt qua trong ngủ say, vì vậy cũng không biết, lời nói của Hạ Như Phong có hàm nghĩa gì.

Giam Nghiêm Nhân, Nghiêm Thiên Lâm và Nghiêm Như Hoa ở chung một chỗ, đây mới chân chính là sống không bằng chết... Huống chi, mỗi ngày muốn Nghiêm Nhân sống ở trong hối hận, hơn nữa quyền thế vào tay đã bị chính ông ta vứt bỏ rồi.

Nhưng nàng sẽ để Trịnh lão tự tìm mấy cao thủ thay phiên trông coi ông ta, nên ông ta cũng không nhấc nổi sóng gió gì, hơn nữa một người bị phế mà còn không có tự do, thì có năng lực gì gây tổn hại đến chuyện của nàng?

Bởi vậy, nàng mới không chỗ nào kiêng kỵ như vậy.

"Nữ thần của ta, ngươi khế ước với ta đi!"

Lúc này, yêu quái tiến lên một bước, chân sau quỳ xuống đất, cầm tay Hạ Như Phong, trong mắt lóe ra tia sùng kính, hắn hoàn toàn như hai người lúc đầu tàn nhẫn vậy.

Hạ Như Phong nhíu mày, rút tay mình ra, yêu quái muốn khế ước với nàng, nàng rất kinh ngạc, đồng dạng cũng tin hắn thật sự không có ác ý với mình, chỉ là... "Danh ngạch khế ước của ta đã đầy rồi."

"A, như vậy..." Trong đôi mắt xanh của yêu quái hiện ra một chút thất vọng, sau đó lại miễn cưỡng cười: "Không có vấn đề gì, ta sẽ chờ ngươi, chỉ là không khế ước với ngươi, ta không có cách gì ở lại thế giới này, như vậy ta ở Minh Giới chờ ngươi, ngươi nhất định phải đến... Ta vẫn như trước kia, cho dù bao nhiêu năm, đều sẽ chờ đợi..."

Dứt lời, đột nhiên xuất hiện rất nhiều con bướm màu máu, bay xung quanh trước thân thể của hắn, bắt đầu từ dưới chân, hóa thành bụi bậm màu đỏ, từng chút biến mất ở không trung... Ở lúc cuối cùng biến mất, đôi mắt của hắn nhìn về phía Dạ Thiên Tà, trên mặt hiện một phần xem kỹ và cảnh cáo.

Dạ Thiên Tà nhíu mày, thu liêm đao màu đen trong tay lại, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, cầm tay Hạ Như Phong, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhưng không rút tay mình ra.

Nhìn thấy cảnh này, yêu quái bụng đầy ủy khuất, trong mắt xanh chứa tia không cam lòng, lúc này hắn như tiểu hài tử bị đoạt mẫu thân, muốn từ trong tay người khác đoạt lại.

Chỉ là hắn không kịp làm cái gì, đã hoàn toàn biến mất ở trong không khí... Mà ngày hôm nay qua đi, Hạ Như Phong và đội ngũ triệu hồi thú cường đại phía sau nàng, ắt phải danh chấn Thương Lang quốc, hơn nữa không lâu sau Dạ Thiên Tà gây chấn động cho người còn mạnh hơn.

Không chỉ có thú thất giai, càng bởi vì ngay cả thú thất giai đều không thể địch nổi nam tử quỷ mị... Tranh chấp dĩ nhiên chấm dứt, Huyết Hoàng mặc xiêm y vải bông, vẻ mặt oán hận làm việc nặng còn không biết tình huống trong sân kia, chỉ là bà biết, Nghiêm Nhân có được triệu hồi phù tất thắng không thể nghi ngờ.

Đột nhiên, thành viên chiến đội Nghịch Thiên xông vào, Huyết Hoàng còn không biết sao lại thế này, đã bị những người đó trói lại, nghe thấy Hạ Như Phong lấy được toàn thắng, sau khi sinh vật trong triệu hồi phù đầu hàng, bà ta phát bệnh tâm thần kêu to lên, đáng tiếc, không ai đi để ý đến bà ta.

Mà cuộc sống sau này, bà ta càng thêm vất vả hơn bây giờ, về cơ bản y phục của mọi người đều để cho bà giặt, động tác hơi chậm chính là một chút roi, thậm chí mỗi ngày để cho bà ta đi quan sát cuộc sống xuân cung trong sân kia.

Khi nhìn thấy nam tử mình yêu nhất và nữ nhi của mình ở trên biểu diễn, bà ta quả thật sắp đột quỵ, mỗi lần nhắm mắt bịt tai, người phía sau lại dùng vũ lực, bức ép bà quan sát.

Cho đến về sau, Nghiêm Thiên Lâm và Nghiêm Như Hoa bị tra tấn đến chết, bà ta mới từ trong ác mộng này được giải thoát.

Chỉ là tinh thần của bà ta như suy sụp, mỗi ngày hốt hoảng, lại vẫn bị bắt đi làm những việc tinh tinh đó, hoặc là thành trò cười của người khác.

Tra tấn như thế trải qua suốt mười năm, từ mười năm đó, với bà và Nghiêm Nhân mà nói là thống khổ nhất, đều không tra tấn lên thân thể, mà khi đó Hạ Như Phong sớm trở thành nhân vật đứng đầu.

Khi đó Nghiêm gia ở dưới quản lý của Nghiêm Phong Hành, cũng đạt đến cường thịnh trước nay chưa từng có.

Hạ Như Phong dĩ nhiên thành truyền thuyết, mà những người trong đại lục tôn làm thần tượng, biết quá khứ của thần tượng, sao những người đó có thể tha thứ cho đôi cẩu nam nữ Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng này, nên đã cố ý tiết lộ từng bước thành tựu của Hạ Như Phong cho bọn họ.

Biết được thiếu nữ từng bị mình khinh thường, cố gắng trải qua khinh thường, trở thành tồn tại mình cũng không đủ tư cách nhìn lên, vậy bọn họ đúng là nhiều thống khổ rồi?

Mà khi đó trên đại lục, một mệnh lệnh của Hạ Như Phong sẽ làm cho rất nhiều cường giả tranh đoạt muốn cống hiến sức lực, nàng muốn giết người, không nên tự mình ra tay, chỉ lộ ra một chút ý niệm, trong nhà người nọ, ngay cả con kiến cũng không thể sống sót, thậm chí rất nhiều người sùng kính, lại không thể giết con kiến trong nhà người ta kia mà lòng đầy buồn rầu.

Ngay ở dưới tra tấn hai phương diện về đầu óc và cơ thể này, hai người đều chết sớm.

Đương nhiên, đây là nói sau, giờ tạm thời không nói đến.

Sau khi việc của Nghiêm gia kết thúc, Hạ Như Phong quyết định bắt đầu đi Băng Tuyết quốc trước, nhưng bởi vì việc của Dạ gia, Dạ Thiên Tà cảm giác thời gian cấp bách nên không đi với nàng, mà dốc lòng khôi phục thương thế trước kia từng vì mạnh mẽ tăng lên thực lực mà xuất hiện.

Thương thế kia không thể dùng đan dược trị liệu, phải dựa vào chính mình cố gắng, chỉ cần im lặng hạ tâm rồi khôi phục, có thể phục hồi như cũ rất nhanh, trước kia chính là không thể chuyên tâm, thương thế kia mới lâu rồi mà không có cách gì chữa khỏi.

Cho nên, Hạ Như Phong quyết định một mình đi Băng Tuyết quốc, nàng có được Tuyết Thiên, ở đại lục này cơ bản có thể đi ngang, vì vậy Dạ Thiên Tà cũng không lo lắng cho nàng.

Huống chi, trong tay nàng có nắm ấn ký linh hồn của mình, hắn có thể cảm nhận được tình cảnh của nàng, chỉ là nếu phải nhanh chóng đến bên cạnh nàng, thì nàng cần phải bóp nát thủy tinh kia.

Lúc này, đi thông qua Băng Tuyết bình nguyên Băng Tuyết quốc, nâng mắt nhìn lên, nhưng lại thấy đều là tuyết trắng mênh mông vô bờ.

Hạ Như Phong chân đạp Đại Bằng, gió lạnh thổi qua hai má phiếm hồng của nàng, khuôn mặt hiện ra tia sáng nhàn nhạt, đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào tai: "Nhiên ca ca, huynh đi mau, cứ mặc kệ muội."

"Không thể, ta đã đáp ứng qua đội trưởng, phải bảo vệ muội đến nơi an toàn..."

"Là bọn họ?" Cơ thể của Hạ Như Phong ngẩn ra, không ngờ ở chỗ này lại gặp gỡ bọn họ, hiển nhiên bọn họ gặp phải hiểm cảnh, nói thật, nàng vẫn có hảo cảm với Trầm Nhiên, nếu gặp thì tự nhiên sẽ không bỏ mặc.

Suy nghĩ đến đây, nàng phân phó một tiếng, Đại Bằng lập tức cúi người nhằm về phía trước.

Trên đất tuyết, Đàm Tịch rõ ràng không chống đỡ được, hai chân như nhũn ra ngã trên mặt đất, Trầm Nhiên chạy ở phía trước vội vàng dừng chân lại, quay người lại, nâng từ trên mặt đất dậy.

Hai mắt Đàm Tịch rưng rưng, cắn chặt hai môi, nhìn người đuổi theo phía sau một chút, nói: "Nhiên ca ca, huynh đừng quan tâm đến muội, huynh vẫn đi nhanh đi, bằng không, hai chúng ta một người cũng không đi được, với thiên phú của nhiên ca ca, ngày sau tất nhiên sẽ có thành tựu, đến lúc đó, có thể trở về báo thù cho đội trưởng và mọi người, bọn họ không thể chết vô ích."

Nghĩ đến mọi người vì bảo vệ mình, mà ngã xuống trước mặt mình, trong mắt của Đàm Tịch bắn ra tia hận ý.

Nàng không ngờ, cuối cùng bán đứng nàng là người thân nhất của nàng, nếu không phải nọn họ lừa nàng trở về, đội trưởng và mọi người cũng sẽ không vì nàng mà chết.

Nếu bọn họ đều đã chết, nàng còn sống làm cái gì? Nàng sẽ tự mình đi bồi tội với mọi người, hy vọng bọn họ có thể tha thứ cho nàng. Hơn nữa nếu muốn nàng theo ác ma kia, vậy nàng thà đi tìm chết còn hơn.

"Đàm Tịch, muội đừng quên, bọn họ vì sao mà chết, bọn họ đều là vì muội, nếu muội buông tha cho mình, vậy bọn họ mới thật sự là chết không minh bạch."

Trong mắt Trầm Nhiên đầy tơ máu, nhìn thấy người phía sau càng ngày càng gần, hắn cắn chặt răng, vác Đàm Tịch ở trên vai, chạy về phía trước.

Nhưng sao tốc độ của hắn có thể so với người đuổi theo ở phía sau? Huống chi trên vai còn khiêng một người, không cần trong giây lát, một đám hắc y nhân đã bao vây hai người, nhìn thấy tình cảnh như thế, trong mắt Trầm Nhiên đầy tuyệt vọng, không khỏi ngẩng đầu hét to một tiếng: "Chẳng lẽ, trời muốn diệt vong ta hay sao? Đội trưởng, mọi người, Trầm Nhiên thực sự có lỗi với các ngươi, không thể đưa nàng đến nơi an toàn."

Giờ phút này, nam tử từng trong sáng kia không khỏi lệ nóng quanh tròng, sau khi nói xong, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ trên đầu của hắn truyền đến: "Đội trưởng Nam Mộc làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"