Chương 219: Quyển 2 Chương 46: Ta Nhất Định Sẽ Chết Ở Trước Mặt Nàng.

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Ba lão giả đều nắm chặt hai đấm, bọn họ vào thời khắc này cũng cảm nhận được một chút không thích hợp, cuối cùng, mở miệng đầu tiên vẫn là vị lão giả kia, hai tròng mắt đỏ tươi nhìn về phía Dạ Thiên Tà, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Là ngươi?"

Dạ Thiên Tà ngoéo khóe môi một cái, khinh thường trong đôi mắt tím chợt lóe rồi lập tức biến mất: "Ngươi đến bây giờ mới phát hiện sao? Ngu ngốc!"

Nơi này, trừ bỏ hắn thì còn ai vào đây? Những người này không phải là ngu ngốc thì vậy là cái gì?

"Muốn chết?" Nghe vậy, ba người đều tràn ngập lửa giận, cùng lúc rút vũ khí ra, ba đạo công kích sắc bén cùng một lúc rơi về phía Dạ Thiên Tà.

Thấy vậy, Dạ Thiên Tà lần nữa khinh thường cười, ngón tay phủi phủi áo bào tím tinh xảo, hai chân bước ra, tay cầm hắc sắc liêm đao, trong nháy mắt khi hắc sắc liêm đao huy qua thì vô số ngọn lửa màu đen xẹt qua phía chân trời và đánh về phía ba người.

Trong ngọn lửa màu đen lộ ra uy áp khiến cho bọn họ cảm nhận được nồng đậm nguy cơ, thế mới biết, tất cả mọi người đã xem thường cái tên hoang dã Dạ Thiên Tà, vội vàng thu hồi công kích và bay thật cao lên bầu trời. Cùng lúc đó, Dạ Thiên Tà cũng bay lên, đứng trước mặt ba người.

Biến cố ở Dạ gia đã sớm hấp dẫn tất cả người vây xem, khi thấy bốn người cùng đứng trên khoảng không thì đều ngây ngốc, bởi vì bọn họ đã nhận ra vị tử y nam tử kia là phế vật Dạ gia Dạ Thiên Tà.

"Hiện tại, nên đưa các ngươi rời khỏi cái thế giới này..."

Giọng nói Tà mị từ trời cao chậm rãi truyền xuống, chỉ thấy tử y nam tử lại giơ hắc sắc liêm đao lên và cắt vào không trung, khắp không gian đều giống như là bị khóa lại.

Không khí trước mặt dần dần bị biến mất, sắc mặt ba người từ xanh chuyển sang trắng lại từ trắng chuyển sang đỏ, một đôi mắt kinh ngạc song song nhìn Dạ Thiên Tà, lúc này, bọn họ mới phát hiện, nam nhân này lại cường đại như vậy... Trước kia là mắt bọn họ bị mù, liền Dạ gia có một nhân vật thiên tài như vậy cũng không phát hiện.

Hiện tại, hối hận thì đã muộn, bởi vì bọn họ ngay cả nói cũng không nói ra được..."Nếu, ở Minh Giới, người Dạ gia các ngươi vẫn có thể gặp nhau, các ngươi phải trách hai huynh đệ Dạ Minh Nguyệt và Dạ Minh Nhật kia đi! Là bọn họ vọng tưởng tổn thương người Dạ Thiên Tà ta thích, cũng chính vì như thế mới đưa đến tai ương diệt môn cho Dạ gia..."

Hắc sắc liêm đao không lưu tình chút nào bổ về phía đỉnh đầu bọn họ.

Một khắc cuối cùng, ánh mắt ba người đều hướng về phía đại sảnh Dạ gia, trong mắt kia đều là hận ý thật sâu, nếu không là bọn hắn thì làm sao Dạ Thiên Tà lại ra tay giết chết thân nhân? Đây hết thảy, nguyên nhân cũng là bởi vì bọn họ.

Dạ Minh Nguyệt, Dạ Minh Nhật, các ngươi muốn chết thì cũng đừng liên lụy người khác... Cho dù sau này ta thành quỷ tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không... Ba thi thể bị mất đầu từ không trung rớt xuống, "Phanh" một tiếng, làm tro bụi văng đầy đất, Dạ Thiên Tà chậm rãi xoay người, hắc sắc liêm đao trong tay làm cho cả người hắn đều âm u giống như là đến từ Minh Giới, trong đôi mắt màu tím kia tỏa ra lãnh ý, bước một bước nhẹ nhàng từ không trung đi xuống.

Như Phong, người Dạ gia đã chết, bọn họ... Không có cách nào hãm hại nàng được... Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, khóe môi Dạ Thiên Tà gợi lên một chút nụ cười tà mị, lúc này đôi mắt tím trở nên vô cùng nhu hòa, cùng với hắn vừa rồi tửng chừng như là hai người... Mà hôm nay hắn ở Dạ gia thi triển thế lực siêu cường đã làm cho hắn tẩy đi cái tên phế vật tên, trong nháy mắt tên của hắn truyền đi khắp Thương Lang quốc, uy danh kia không phân cao thấp cùng với Tông chủ Tà Tông và Ngân Diện công tử, thậm chí còn hơn một chút.

Chỉ là không người nào biết, Tà Tông và Ngân Diện công tử đều là hắn một người mà thôi.

Lúc này, đại viện Hạ gia, dưới tàng cây ngô đồng, thiếu nữ một thân áo trắng hơn tuyết đang tung bay, ôm tay mà đứng, tóc thả ở sau lưng, khi gió thổi qua thì nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tấm lưng đơn bạc kia.

Dung mạo thiếu nữ khuynh thành, đôi mắt đen nhìn về phía phương xa, thản nhiên mà xuất thần, một thân áo trắng kia làm cho khí chất nàng rất cô độc, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, thân hình thiếu nữ khẽ run lên và chậm rãi xoay người... Nam tử trước mặt có gương mặt tuấn mỹ như thần, hai tay lười biếng ôm cái ót, áo bào tím nạm vàng khẽ bay trong gió, mặt hắn mang theo tươi cười, trong tròng mắt màu tím kia mơ hồ lộ ra ánh sáng tà khí.

Đây là một nam nhân tà mị, cũng là một nam nhân cho dù có đi đến đâu thì đều làm cho người khác chú ý.

"Tà." Nhìn thấy người tới, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, bước một bước nhanh chóng đi tới: "Tà, những chuyện gần đây, ta đều đã nghe nói đến."

Dừng lại cước bộ, Dạ Thiên Tà cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt.

"Chàng, rốt cục cũng ra tay đối với Dạ gia sao?" Nói tới đây, chân mày Hạ Như không khỏi nhíu chặt, trong mắt mơ hồ xẹt qua một chút lo lắng: "Như vậy, Thánh cung bên kia..."

"Như Phong, nàng không cần lo lắng." Lắc đầu, khóe môi Dạ Thiên Tà cong lên, u trong đôi mắt tím mang theo một chút nhu tình: "Thánh cung phái tới cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thể là Linh Quân, trước khi ta đến Đông Linh đại lục thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm."

Nghe hắn nói như vậy thì Hạ Như Phong hơi thở phào nhẹ nhõm, dường như là nghĩ đến cái gì, nàng trừng mắt nhìn và nói: "Bất quá, trong các lời đồn đãi gần đây thế nhưng đem chàng nói thành không có chuyện ác nào không làm, vô tình vô nghĩa, ác quỷ ngay cả thân nhân cũng giết, những thanh danh kia, Tà chàng không thèm để ý sao?"

Nhìn thiếu nữ một cái, Dạ Thiên Tà cười cười: "Bất quá là một cái Dạ gia thôi, người nào nếu muốn tổn thương nàng thì ta liền dám giết người đó, cho dù có một ngày nàng đối đầu cùng toàn bộ thế giới thì ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh của nàng, cùng nàng đối địch với cả thế giới, cho dù ngoại nhân có nhìn ta như thế nào thì ta cũng không quan tâm."

Những lời thâm tử của nam tử vào lúc này, thật sự làm cho trong lòng nàng một dấu vết vĩnh viễn không có cách nào phai mờ.

Dù sao, nàng cũng là người, trái tim người cũng làm từ thịt, Dạ Thiên Tà nhiều lần giúp đỡ mà không cần báo ơn, làm sao không để cho nàng cảm động?

Huống chi, hắn cũng nói, ở chỗ này, Thánh cung không làm gì được hắn.

Nhưng nếu đi đến Đông Linh đại lục thì sao? Đến lúc đó, hắn chẳng khác nào bại lộ ở dưới mí mắt của Thánh cung.

"Đúng rồi." trong lòng Hạ Như Phong vừa động, nhíu mày: "Dạ gia muốn tổn thương ta, là chuyện gì xảy ra?"

Nghe vậy, trong mắt tím Dạ Thiên Tà xẹt qua kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới, nàng căn bản không biết âm mưu của Dạ gia, nhưng nói nói ra thì cũng không có cách nào thu hồi, chỉ phải nói quỷ kế của huynh đệ Dạ gia cho Hạ Như Phong.

"Nói như vậy, là bởi vì ta..." Không nghĩ tới, Dạ Thiên Tà là bởi vì nàng mà buông tha cho toàn bộ kế hoạch, Hạ Như Phong lần nữa bị cảm động, nàng mím môi và thở dài: "Tà, ta nên làm thế nào để cảm tạ chàng?"

"Như Phong, ta cũng không muốn nàng cảm tạ, nếu như nàng có thể lấy thân báo đáp thì ta dĩ nhiên rất vui vẻ."

"Này." Ngón tay vuốt cằm, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên và rất trịnh trọng nói: "Lấy thân báo đáp sao? Xem ra, quả thật chỉ có một phương pháp này để báo ân."

Vốn Dạ Thiên Tà cho rằng Hạ Như Phong sẽ cự tuyệt, sau khi nghe được câu này thì hắn kích động suýt chút nữa đều nhảy dựng cả người lên, vẻ mặt hắn kích động nhìn Hạ Như Phong: "Thật sự?"

"Đương nhiên là..." Dưới ánh mắt vạn phần mong đợi của Dạ Thiên Tà, Hạ Như Phong trừng mắt nhìn và nói: "Giả."

"Ách?" Dạ Thiên Tà như là bong bóng hết hơi, cả người đều ủ rũ cúi đầu, sau đó nhàn nhạt thở ra một hơi, hai bàn tay đặt trên vai của nàng: "Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, nàng đều là nữ nhân Dạ Thiên Tà ta, là nữ nhân duy nhất của ta..."

Hạ Như Phong chưa từng nghĩ tới, Dạ Thiên Tà sẽ có một mặt cường thế như vậy, lúc này có chút sững sờ, sau đó nghiễm nhiên bật cười lắc đầu: "Tà, ta phát hiện, ta vẫn chưa có hoàn toàn hiểu rõ chàng."

"Ta cũng không có cách nào, ai kêu Như Phong nàng quá ưu tú, nếu như ta không cố gắng, nàng chẳng phải sẽ bị người khác cướp đi?" Khóe môi cong lên nở nụ cười tà mị, gương mặt tuấn mỹ Dạ Thiên Tà tỏa ra quang mang nhàn nhạt: "Cho nên, ta không thể không làm như thế."

Hạ Như Phong thở dài thật sâu, đưa bàn tay như ngọc của mình ra vỗ vỗ bả vai Dạ Thiên Tà, lại hướng hắn lặng lẽ chớp chớp hai mắt, nói: "Chàng yên tâm, ta sẽ không bị người khác cướp đi."

Lần này, đến phiên Dạ Thiên Tà ngây ngẩn cả người, nàng, đây là đang muốn giải thích cái gì?

Ngay lúc Dạ Thiên Tà cũng muốn hỏi rõ ràng thì bàn tay đã trống rỗng, bả vai của thiếu nữ trong lòng bàn tay đã biến mất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi ở phía trước, khóe miệng cong lên, một nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt anh tuấn.

"Tam thiếu, xem trò vui đã đủ chưa?" Thu lại gương mặt tươi, tay Dạ Thiên Tà đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong veo, giọng nói nhàn nhạt theo gió nhẹ chậm rãi thổi qua.

Dứt lời, một thân hắc bào thừ phía sau cây thoáng hiện, gương mặt Nghiêm Phong Hành lãnh khốc, con ngươi đen bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt và nói: "Ngươi có thể bảo vệ tốt nàng sao?"

"Ta chỉ có thể cho ngươi một cái cam kết, đó chính là, ta nhất định sẽ chết ở trước mặt của nàng."

Dạ Thiên Tà đưa lưng về phía Nghiêm Phong Hành, lúc này, lời tuyên thệ của hắn là trịnh trọng trước nay chưa từng có.

Nghiêm Phong Hành trầm mặc lại, cả đại viện vì sự trầm mặc của hắn mà trở nên yên tĩnh, ngay cả âm thanh gió nhẹ thổi mạnh qua lá cây đều có thể nghe nhất thanh nhị sở.

Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: "Nhớ kỹ lời cam kết này của ngươi, ta biết thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng nếu có một ngày, ngươi khi dễ tiểu muội, hoặc là, không có thể bảo vệ tốt nàng, như vậy, cho dù liều mạng hết thảy sức lực thì ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi."

Dạ Thiên Tà nở nụ cười, trong cặp mắt màu tím kia hiện lên một chút tán thưởng đối Nghiêm Phong Hành, sau chuyển biến là dị thường kiên định: "Vĩnh viễn... Sẽ không có một ngày như vậy..."

Nàng chính là người mà cho dù hắn có bỏ cả tính mạng cũng phải bảo vệ, thì làm như thế nào hắn chịu được để nàng bị một tia tổn thương?

Cho nên, không cần Nghiêm Phong Hành cảnh cáo, hắn cũng sẽ dùng chính sinh mệnh mình đi bảo hộ nàng, yêu mến nàng cả đời... Lấy được cam kết của hắn, Nghiêm Phong Hành nhẹ nhàng thở ra, không nói chuyện, xoay người rời đi, chẳng qua lúc rời đi thì trái tim bị vây lấy bởi một cảm xúc tràn đầy không muốn.

Hiện tại, tiểu muội đã trưởng thành, không còn là một tiểu muội mà khắp nơi luôn ỷ lại vào hắn.

Chẳng qua là vì sao hắn lại không bỏ được như vậy... "Tần lạc, ngươi đi, đem tất cả mọi người chiến đội Nghịch Thiên đều triệu tập đến đây cho ta." Đi tới Tần Lạc đang ngẩn người ở bên cạnh, Hạ Như Phong hướng hắn phân phó một tiếng.

Tần Lạc vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạ Như Phong gật đầu một cái và vội vã rời đi.

Nhìn bóng dáng Tần Lạc, Hạ Như Phong không hiểu nhíu nhíu mày, trong khoảng thời gian này, Tần Lạc giống như tâm trạng và tinh thần luôn luôn không yên, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Xem ra phải tìm một chút thời gian nói chuyện với hắn.

Chỉ trong chốc lát, Tần Lạc dẫn tất cả thành viên chiến đội Nghịch Thiên từng bước đi đến, sau khi đi đến trước mặt Hạ Như Phong thì đều đứng thẳng người và cung kính chờ phân phó.

"Tốt, các ngươi cùng đi theo ta, lần này, chúng ta muốn đi giết người."

Trong mắt hiện lên sát ý, khóe môi Hạ Như Phong cong lên, dáng người đón gió mà đứng phá lệ động lòng người.

Dạ Thiên Tà vì nàng làm nhiều như vậy, cũng đã đến lúc nàng làm chút gì đó, tuy rằng hắn không quan tâm thanh danh của mình, nhưng mà, nàng muốn lợi dụng cơ hội này cho người trong thiên hạ một cái cảnh cáo.

Xúc phạm hắn, chết!

Huống chi, nếu hắn làm ác ma, vậy mình bồi hắn làm ác ma này, thì như thế nào?

Mọi người chiến đội Nghịch Thiên nghe được lời nói của nàng thì ánh mắt lập tức sáng lên, liền đi theo sau lưng nàng chậm rãi lên đường, đối với những người này mà nói, không có gì vui hơn so với giết người.