Chương 217: Quyển 2 Chương 44: Như Phong Trở Về

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Trên bầu trời dường như bị nước tẩy rửa qua, một bóng dáng màu vàng kim nhanh chóng xẹt qua khắp phía chân trời, dường như là do quá nhanh nên khi bóng dáng vàng bay qua thì đã để lại một cái dấu vết mờ mờ.

Bóng dáng vàng này là một con Đại điểu màu vàng kim, đầu đội vương miện, uy mãnh mà lại có vẻ cao quý, trên đầu Đại điểu màu vàng kim là hai bóng dáng đón gió mà đứng, chỉ thấy trong đó thiếu nữ mặc hồng y, gương mặt tuyệt thế nhưng còn mang nét trẻ con kia của thiếu nữ, trong một năm qua đã chậm rãi rút đi.

Mà hồng y bao lại dáng người, so với một năm trước thì hoàn mỹ hơn, gió nhẹ phất qua làm hồng y bay nhẹ nhàng, trên lưng mang một cái trường côn đỏ rực và hai chân đứng thẳng ở trên lưng Đại điểu màu vàng kim, xa xa nhìn lại liền giống như nữ thần từ trời mà đến, ngay cả mọi cử động đều cố gắng thể hiện tất cả tao nhã.

Bên cạnh thiếu nữ là nam tử tóc đen áo choàng màu bạc, tuấn mỹ như thiên thần trên dung nhan nở nụ cười tà mị, lười biếng ôm cái ót, đôi mắt tà khí chỉ khi nhìn thiếu nữ bên cạnh mới xuất hiện một chút nhu tình.

Hai người này chính là Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đang rời khỏi Minh Nguyệt thành.

Trong một năm, những người còn lại lần lượt rời đi, nhưng Hạ Như Phong lại sống ở trong mật địa, không nắm giữ được toàn bộ nguyên tố và giao tiếp được với nó, như vậy nàng liền vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi.

Hạ Như Phong có quá nhiều thuộc tính, vả lại thời thời khắc khắc phải đối mặt với đánh lén, cho nên, trong suốt một năm qua nàng tiêu hao hết cho việc này, nhưng thu hoạch trong một năm qua cũng rất lớn.

Không chỉ có thể cùng nguyên tố câu thông, mà hơn nữa năm trước nàng đã đột phá đến Linh Vương ngũ cấp, hơn nữa, do thỉnh thoảng bị đánh lén nên tính cảnh giác so với dĩ vãng tăng thêm rất nhiều.

Nàng không có rời đi nên tự nhiên Dạ Thiên Tà sẽ không rời khỏi, vì vậy hai người này ở Minh Nguyệt thành một năm.

"Tà, lập tức sẽ đến Hoàng thành Thương Lang quốc, trong lúc này, ngươi có thể hay nói cho ta biết vì sao ở Thương Lang quốc, ngươi lại có nhiều tầng thân phận?"

Quay đầu, nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Hạ Như Phong khẽ mở môi mỏng, mở miệng hỏi.

Dạ Thiên Tà hơi hơi cười, lười biếng ngáp một cái, nằm ở trên lưng Đại Bằng, ngửa đầu nhìn bầu trời trong veo, giọng nói êm diệu như gió chậm rãi vang lên: "Tà Tông, là thế lực chủ yếu của ta không có cách nào bại lộ trước mặt người khác, càng không thể để cho Dạ gia biết, cho nên, mới có thân phận Ngân Diện công tử này."

Mắt đặt ở trên người Hạ Như Phong, dường như là biết nàng nghe không rõ, lại cười cười nói: "Kẻ địch của ta chính là Thánh cung, nếu như Dạ gia xuất hiện một ít trạng huống thì Thánh cung sẽ không ngồi yên mà không để ý tới, mà Dạ gia nếu diệt vong, Thánh cung tuyệt đối sẽ đến điều tra nguyên nhân, với năng lực Thánh cung thì tuyệt đối có thể tra ra, Tà Thiên của Tà Tông là một thân phận khác của ta."

"Thánh cung? Khó trách lúc ấy, ngươi đối Thánh cung thù hận như vậy" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nếu sớm biết Thánh cung là kẻ địch của hắn, lúc ấy, liền đuổi bắt Huyễn Vân, diệt trừ đệ tử Thánh cung vì hắn báo thù.

"Đúng, cho nên, không thể dùng Tà Tông đi đối phó Dạ gia, bởi vì Tà Tông liên quan quá lớn, trừ phi đem Dạ gia diệt môn, bằng không đối Tà Tông có hại rất lớn, nhưng cố tình thực lực của ta lại không đủ nên không có cách nào tiêu diệt được Dạ gia, vì vậy mới có nhân vật Ngân Diện công tử này, Ngân Diện công tử chỉ là một thân một mình, Dạ gia muốn báo thù thì cũng không tìm được người của hắn."

"Ta hiểu." Hạ Như Phong gật đầu, cũng ngồi xuống bên cạnh Dạ Thiên Tà, hai tay đặt ở trên hai đầu gối, khi nhìn về phía Dạ Thiên Tà thì thở dài: "Chẳng qua là Tà, ngươi vì sao lại không để cho ta biết, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?"

Dạ Thiên Tà sửng sốt một chút, quay đầu, con ngươi ngưng mắt thật sâu nhìn thiếu nữ bên cạnh, khóe miệng khẽ động rất nhỏ, sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Lúc ấy, ta chỉ là không muốn liên lụy ngươi mà thôi."

Nhìn hai mắt nam tử tà khí nhưng lại không mất đi nhu tình, Hạ Như Phong thất thần, muốn nói gì thì lại phát hiện đã đến Hoàng thành, nàng đứng lên, tầm mắt nhìn về phía xa xa.

Một năm không thấy, không biết mọi người như thế nào... Sau khi đến cửa thành ngoài Hoàng thành, Dạ Thiên Tà đầu tiên nhảy xuống tới, lần này không về lâu như vậy, hắn muốn đi xem Tà Tông trước, không biết trong một năm này Tà Tông có thể có biến hóa... Sau đó hai người cáo biệt, lần nữa Hạ Như Phong chân đạp Đại Bằng và bay đi Hạ gia... Trong Hạ gia, u ám bao phủ, gương mặt mọi người đều bao phủ vẻ lo lắng, Nghiêm lão ngồi ở trên ghế có hoa văn gỗ tím, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đã không biết thở dài biết bao nhiêu lần.

"Tần Lạc, ngươi nói, người Băng Tuyết quốc tới, bên cạnh có bốn con thú, mà Lâu quốc sư chính là sợ hãi bốn thú kia sao?" Nghiêm lão nhướng mày, ngẩng đầu nhìn đội trưởng chiến đội Nghịch Thiên Tần Lạc, nói: "Có thể miêu tả cho ta một chút về bốn thú kia hay không?"

Đầu Tần Lạc gật nhẹ một cái, dung nhan lãnh khốc cũng nhiễm một tầng lo lắng: "Bẩm báo Nghiêm lão, bốn thú kia đều là một bộ dáng đầu rồng đuôi rắn, trên thân có gai nhọn dài, giống như rất khó đối phó."

"Đầu rồng đuôi rắn, thú có gai nhọn dài?" Nghe hắn miêu tả, hai lông mi trắng càng nhăn càng chặt, cuối cùng, trong miệng Nghiêm lão lại phát ra một tiếng thở dài: "Nếu không có đoán sai, bốn thú kia không phải là Linh thú đơn thuần mà là hung ác Linh thú, truyền thuyết, mấy nghìn năm trước, Băng Tuyết quốc kia có một đời nữ hoàng thiên phú cường hãn, mới tới trăm tuổi đã trở thành Linh Tôn, bên cạnh nàng, còn có bốn con thú hung ác hung dữ mạnh mẽ làm bạn, sau đó nữ hoàng mất đi tung tích, tứ thú cũng biến mất theo, ta vẫn cho rằng đây là truyền thuyết, không nghĩ tới thật sự là có tồn tại."

Văn lão ở bên cạnh im không lên tiếng, sau khi nghe lời nói này thì nhịn không được đã mở miệng: "Nghiêm lão, chẳng lẽ bốn con thú kia chính là mãnh thú thay mặt nữ hoàng sao? Đây chẳng phải là nói những con thú kia đều là Thất giai? Dù sao mấy nghìn năm trước chúng nó đang ở Lục giai đỉnh phong, mấy ngàn năm qua đi, cho dù thú có kém cỏi cũng có thể đột phá."

"Không." Nghiêm lão lắc đầu, ánh mắt nhìn bầu trời xanh ngoài cửa: "Nếu đúng là như vậy thì thiên hạ này chính là thiên hạ của Băng Tuyết quốc, cho nên, những con thú kia cũng còn chưa có đạt đến Thất giai, nếu triệu tập toàn bộ cường giả Linh Quân của Thương Lang quốc, ngược lại có thể đại chiến một trận, nhưng có một số Linh Quân lại có cừu oán với chúng ta, chúng ta tìm tới cửa, bọn họ làm sao sẽ giúp một tay?"

Nói tới đây, giọng điệu Nghiêm lão có chút sầu não: "Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta làm sao có thể giao phó với tôn nữ bảo bối a!"

Dường như là vì nghiệm chứng lời nói Nghiêm lão, ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng la tràn ngập vui mừng.

"Tiểu... Tiểu thư, thật phải là người sao? Mọi người mau tới a, tiểu thư trở lại, tiểu thư nàng trở lại..."

Theo một tiếng của đại hán này, tất cả mọi người đều "Bá" một tiếng, vẻ mặt kích động đứng lên, trong đó thì Nghiêm lão tốc độ nhanh nhất, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, sau đó cả Hạ gia, bốn phương tám hướng xông ra không ít người.

Bên trong viện, thiếu nữ đón gió mà đứng, gương mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười nhợt nhạt, hồng y lay động, một đầu tóc đen theo gió mà bay, bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia chiếu vào trong mắt tất cả mọi người.

Bên cạnh thiếu nữ, Đại Bằng cung kính cúi thấp đầu, khi nhìn thiếu nữ thì trong mắt tràn đầy thành kính, giống như đang nhìn nữ thần trong lòng.

"Tiểu muội, ngươi rốt cục trở lại, Tam ca nhớ ngươi muốn chết." Nghiêm Phong Hành giang hai tay ra đem thiếu nữ ôm thật chặt vào trong lòng, dường như là ở sợ hãi nếu mình buông tay thì nàng sẽ biến mất: "Một năm qua, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ngươi."

Cảm nhận được trong lòng Nghiêm Phong Hành sợ hãi, thân thể Hạ Như Phong chợt run lên, cắn cắn môi, trong mắt ánh lên ánh sáng nhu hòa, giọng nói êm dịu nói: "Tam ca, ta đã trở về, chỉ là Tam ca ngươi thật giống như trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều."

"Ừ, ở Minh Nguyệt thành, vô tình lấy được truyền thừa, mượn lần này này đột phá đến Linh Vương, không chỉ là ta, thực lực Vô Tuyệt cũng tăng lên rất nhiều..."

Nghiêm Phong Hành còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng người trong ngực lại không còn, lúc ngẩng đầu lại phát hiện Hạ Như Phong bị Nghiêm lão kéo qua.

Lúc này, nét mặt già nua của Nghiêm lão xanh mét, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, sau đó dùng ngón tay già nua chỉ vào nàng, một trận mắng chửi chính là đổ ập xuống và mắng đến nước miếng bay tứ tung.

"Ngươi nha đầu này, ngươi muốn hù chết gia gia ngươi sao? Không thấy gia gia ngươi tuổi một xấp dày, làm sao chịu đựng được kinh sợ, nếu loại kinh sợ này lại tới mấy lần, nói không chừng ta trực tiếp bị ngươi dọa cho sợ đến đi gặp Minh vương, thật là tức chết ta." Nói xong lời cuối cùng, hắn lại không biết nên nói cái gì, hai tay vỗ bả vai Hạ Như Phong, dáng vẻ cảm thán: "Ai, nha đầu kia, ngươi trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi a!"

Hạ Như Phong ngẩng đầu, nhìn hốc mắt Nghiêm lão đỏ lên, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm động.

Đây là người thân, không có lúc nào là không nhớ người thân của mình... "Phong Nhi." Hạ Chi Nhược đột nhiên vọt lại đây, đứng ở trước mặt Hạ Như Phong, môi mọng hơi run rẩy, giọt nước mắt trong suốt kia theo gương mặt lăn xuống, rơi xuống trên mặt đất.

Hạ Chi Nhược trước mặt gầy yếu khiến cho tâm Hạ Như Phong bị co rút đau một chút, nàng nhấp mím môi, sau một lúc lâu, gương mặt tuyệt mỹ khuôn mặt giơ lên một chút tươi cười thân thiết ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng: "Mẫu thân, ta đã trở về..."

"Phong Nhi, ngươi rốt cục trở lại..." Hạ Chi Nhược đưa bàn tay như ngọc ra nhẹ nhàng xoa hai má của nàng, trong mắt bao hàm nồng đậm tình thương của mẹ.

Bởi vì là kiếp trước Hạ Như Phong không có mẫu thân, cho nên ánh mắt từ ái của Hạ Chi Nhược làm cho lòng của nàng lần nữa ấm lên.

"Đúng rồi, Lâu quốc sư đâu, chẳng lẽ hắn trở về Băng Tuyết quốc?" Tầm mắt Hạ Như Phong quét mắt bốn phía, phát hiện không có bóng dáng Lâu Ngọc Thần thì không khỏi nhăn mi lại.

Lời của nàng vừa dứt thì tươi cười trên mặt mọi người đều thu liễm lại.

Trong mắt Hạ Chi Nhược thoáng qua một chút bi thống, tuy bi thống kia chợt lóe rồi biến mất nhưng vẫn là bị nàng thấy được.

"Phát sinh chuyện gì?" Sắc mặt Hạ Như Phong trầm xuống, không biết tại sao, ẩn ẩn trong lòng có một loại cảm giác xấu, chẳng lẽ trong thời gian nàng không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không nói lời nào, cuối cùng, vẫn là Văn lão đem sự cố phát sinh gần đây đều nhất nhất nói cho Hạ Như Phong, sau khi nói xong những lời này, Văn lão thở dài một tiếng: "Nha đầu, nếu không có đoán sai, bốn thú kia đều là Lục giai Cửu cấp đỉnh phong nên ngươi tạm thời không có cách nào để đối phó."

Lần này sau khi nói xong thì không có người nào mở miệng nữa, trong viện im lặng lại, một chiếc lá cây xanh biếc bay xuống trước mặt Hạ Như Phong, thật lâu sau... "Mẫu thân." Trong mắt Hạ Như Phong thoáng qua hàn quang, nàng đưa tay ra, nắm tay Hạ Chi Nhược, lúc này, nét mặt của nàng là trịnh trọng trước nay chưa từng có: "Chờ sau khi chuyện bên này kết thúc, ta sẽ tự mình đi một chuyến đến Băng Tuyết quốc mang Lâu quốc sư về cho ngươi, yên tâm đi!"

Nhìn vẻ mặt Hạ Chi Nhược thì Hạ Như Phong tự nhiên có thể hiểu, Lâu Ngọc Thần rất quan trọng ở trong lòng Hạ Chi Nhược, chuyện này cũng là điều nàng rất vui khi nhìn thấy, nếu như thế, sao cho phép người phá hư hạnh phúc của mẫu thân nàng?

Băng Tuyết quốc thì như thế nào? Nếu nữ hoàng Băng Tuyết quốc không muốn thả người, như vậy đến lúc đó cũng không cần thiết phải tồn tại... "Phong Nhi..." Ngước mắt lên, trông thấy chính là gương mặt kiên định của thiếu nữ, trong lòng Hạ Chi Nhược bất giác tràn ngập an ủi.

Có nữ nhi như thế, mẫu thân còn cầu gì nữa?

"Cái gì? Hạ Như Phong nàng trở lại?"

Đại sảnh Nghiêm gia đại sảnh, nghe nói đến tin tức này thì Nghiêm Nhân đột nhiên đứng lên, gương mặt cũng mang đầy kích động, hắn cũng không quên, lời hứa lúc trước của nàng.

Chỉ cần Huyết Hoàng ba lạy chín đập đầu hướng nàng nói xin lỗi, như vậy nàng sẽ từ Hạ gia quay trở về, nếu nàng quay trở lại thì Hạ Chi Nhược và phụ thân, chẳng lẽ lại cự tuyệt thỉnh cầu của mình sao?

Có thể để cho Huyết Hoàng làm những chuyện này, thì khó khăn đến cỡ nào chứ? Nhưng không biết tại sao, Thanh Phong thành bên kia lại không có tin tức, phái người đi cũng không thấy bóng dáng, cho nên chỉ còn lại có một cái biện pháp này.

"Người tới, đi dẫn phu nhân tới đây."

Sau khi nói xong, hắn phất áo bào, lần nữa ngồi vào trên ghế, một lát sau thì người làm mới dẫn Huyết Hoàng vào, dường như là Nghiêm Nhân rất lâu không thấy nàng, vì vậy Huyết Hoàng tỉ mỉ ăn mặc một phen, thắt lưng thùng nước vặn vẹo đi vào.

"Ngươi đã đến rồi?" Nhìn thấy người tới, ngay cả mí mắt Nghiêm Nhân cũng không nâng, giọng điệu lạnh nhạt nói.

Huyết Hoàng sửng sốt một chút, cuối cùng hung ác quyết tâm đi tới, trong mắt đầy nước, lấp lánh, giọng nói kia mềm mại trước nay chưa từng có, đại khái là những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, làm cho nàng có nhiều thay đổi.

"Phu quân, ngươi tìm ta tới là có việc gì thế?"

Nàng biết, mất đi hậu trường Huyết Quy môn này, mọi việc chỉ có thể dựa vào Nghiêm Nhân, cho dù trong tay có nắm triệu hồi phù thì nàng cũng sẽ không dễ dàng sử dụng, dù sao cơ hội kia chỉ có một lần.

Nghe được giọng nói nhu hòa của nàng, trong lòng Nghiêm Nhân ngược lại kinh ngạc một chút, đột nhiên, hắn giống như là nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua ánh sáng âm mưu, đứng lên, đưa tay ôm thắt lưng của Huyết Hoàng và ôn nhu nói: "Phu nhân, trong khoảng thời gian này là ta vắng vẻ ngươi, vi phu biết sai rồi, về sau vi phu sẽ làm một người phu quân tốt."

Bởi vì hắn buông mắt xuống, vì vậy, Huyết Hoàng không có phát hiện trong mắt hắn chợt lóe lên âm mưu rồi lập tức biến mất, chẳng qua là đối với thay đổi trước sau của Nghiêm Nhân thì có chút kinh ngạc và sững sờ, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng hôm nay là do mình chú trọng ăn mặc nên thành công hấp dẫn hắn.

Nếu như Nghiêm Nhân có thể biết ý nghĩ trong lòng của Huyết Hoàng, đoán chừng sẽ đem đồ ăn mấy ngày này đều ói hết ra.

Cùng lúc đó, trong đại viện Dạ gia, Dạ Minh Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn ngọc, trong tay bưng một cái chén ngọc, ngón tay nhẹ lay động, chất lỏng trong chén ngọc tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Nghe thuộc hạ hồi báo, hắn khẽ nhíu mày, giương mắt lên, ánh mắt nhìn về phía nam tử trung niên trước mặt có mấy phần tương tự với hắn kia và nói: "Vốn ta cho rằng, nàng sẽ táng thân ở Minh Nguyệt thành, không nghĩ tới, cư nhiên trở lại, Minh Nhật, ngươi nói Dạ gia chúng ta nên làm cái gì?"

Dạ Minh Nhật ngoéo môi một cái, ngón tay gõ nhẹ bàn ngọc, mí mắt cũng không nâng một cái, trong giọng nói mang theo thờ ơ lạnh lẽo: "Đại ca, vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Ta cảm thấy..." Dạ Minh Nguyệt cười cười, trong mắt trong lộ ra một chút xơ xác tiêu điều: "Thiếu nữ này rất nguy hiểm, hơn nữa ở trên Đại bỉ, rất nhiều đệ tử thiên tài của Dạ gia chúng ta đều tổn thương ở trong tay nàng, một người trong đó lại là nhi tử của ta, thù này không đội trời chung, chẳng qua là vẫn không tìm được cơ hội giết chết của nàng, huống chi nàng và Ngân Diện công tử dường như là có quan hệ, giết nàng, nói không chừng có thể tạo được tác dụng để trả thù Ngân Diện công tử."

"Nếu là như vậy, Dạ gia chúng ta sẽ phải chịu sự trả thù của Ngân Diện công tử sao?" Dạ Minh Nhật nhíu mày, hắn cho là, đại ca thật sự là có ý nghĩ kỳ lạ, bằng vào Dạ gia, như thế nào đấu với Ngân Diện công tử?

"Ngân Diện công tử chẳng qua là tìm phiền toái cho Dạ gia, nhưng không có nhổ tận gốc Dạ gia, nhất định là có điều bận tâm." Nói tới đây, Dạ Minh Nguyệt tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Huống chi, nếu như Dạ gia bị diệt môn thì mặt mũi Thánh cung sẽ bị mất hết, bọn họ sẽ không nhìn Dạ gia bị diệt môn, cho nên chúng ta không cần bận tâm Ngân Diện công tử, thiếu nữ kia nhất định phải giết."

"Trên tay của nàng có một đầu thú Lục giai và còn có Nghiêm lão bảo hộ, giết nàng không dễ dàng."

"Không, chúng ta không cần tự mình động thủ, trong lúc vô tình ta nghe được Thánh cung bị thua thiệt ở trong tay một thiếu nữ, chẳng những Độc Giác Thú bị cướp, lại bị tổn hại một người, mặc dù không biết thiếu nữ kia là ai, nhưng mà chúng ta hoàn toàn có thể mượn tay của Thánh cung giúp chúng ta trừ bỏ kình địch."

Lời nói của Dạ Minh Nguyệt ngừng lại thì đôi mắt nheo lại, bên trong mơ hồ lóe ra hàn quang...