Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Sau khi thành công việc thăng cấp, Hạ Như Phong thu liễm khí thế toàn thân, lại phát hiện mọi người đều đang ngốc lăng nhìn nàng, nàng có chút nghi ngờ nhíu mày: "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trầm Nhiên cổ quái nhìn Hạ Như Phong, nặng nề thở dài, trong miệng cứng rắn nặn ra hai chữ:
"Biến thái!"
"Lần này, ta hoàn toàn phục." Gương mặt Đàm Tịch hiện lên bất đắc dĩ, chẳng qua là khi nhìn về phía Hạ Như Phong thì ánh mắt toát ra ánh sao sáng lấp lánh: "Nếu có một ngày ta cũng có thể đạt tới thành tựu như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc, ta biết điều đó là không thể nào."
"Như Phong cô nương, chúng ta không thể đi Ám Chi Sâm, hôm nay để cảm tạ ngươi đã cứu giúp, chúng ta sẽ dẫn ngươi đến Hòa Bình trấn đi! Thông qua Hòa Bình trấn chính là Ám Chi Sâm!"
"Tốt." Hạ Như Phong gật đầu, có bọn hắn đi cùng tự nhiên là thuận tiện hơn rất nhiều.
Không còn bao lâu nữa chính là ngày mở cửa của Nguyệt gia, không biết Tam ca bọn họ đã đi tới bên ngoài Minh Nguyệt thành chưa? Xem ra chính mình phải tranh thủ thời gian tiến đến, hy vọng còn kịp... Ám Chi Sâm nằm ở phía đông của La Lan bình nguyên, bên trong khu rừng, quanh năm đều âm u ẩm thấp, không có phân chia ban ngày và ban đêm, trên bầu trời đều luôn treo một vầng trăng sáng.
Đi ngang qua Ám Chi Sâm liền đến Minh Nguyệt thành thần bí nhất La Lan bình nguyên, cũng là địa bàn của Nguyệt gia.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một cánh cổng màu đen bóng đứng lặng ở chỗ này, phía trên cửa vẽ hai vầng trăng rằm, hai vầng trăng rằm kia cách tương đối xa, giống như là đang nói chuyện yêu đương.
Đây cũng là cửa thành của Minh Nguyệt thành, mà ở ngoài cửa thành của Minh Nguyệt thành, tất cả cường giả đã xây dựng cơ sở tạm thời ở đây từ lâu.
Lúc này, trong một gian phòng mà không ai biết, nam tử ngồi trên ghế hình con rồng màu đen, trên gương mặt bao phủ một tầng hắc vụ * và rất là quỷ dị, nhưng mà khí thế cường đại tràn ra trên người nam tử, phảng phất như hắn mới là vương giả của thế giới và cúi đầu nhìn tất cả chúng sinh.
Hắc vụ: là một màn sương mù màu đen.
"Hiện tại, có rất nhiều người đến đây đi!" Giọng nói nam tử trầm thấp lại mang theo từ tính, êm tai đến cực điểm, dường như là ai nghe được giọng nói này thì cũng sẽ không thể không trầm luân: "Không biết nàng có đến hay không, Ngao..."
Nam tử vừa dứt lời, trong phòng nổi lên một trận gió màu đen quỷ dị, từ trong trận gió màu đen xuất hiện một bóng dáng. Người xuất hiện này, toàn thân cũng bao phủ ở trong hắc vụ, chỉ lộ ra một đôi mắt khiếp người.
Một đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh giống như dã thú trong rừng rậm, nhìn một cái liền có thể làm cho người khác thấy khiếp sợ.
"Vương, xin hỏi có gì phân phó." Ngao quỳ một chân trên đất, một tay chống mặt đất, một mực cung kính hồi đáp.
Ngón tay thon dài gõ lên đầu rồng màu đen chỗ tay vịn, trầm mặc hồi lâu rồi nam tử đồ đen mới ngẩng đầu lên, bởi vì gương mặt ở trong hắc vụ nên không thấy rõ ánh mắt của hắn.
"Ngoài cửa thành đã đến bao nhiêu người?"
"Bẩm báo Vương, không biết là người nào đem chuyện Nguyệt Chi U Trì lan truyền đến Đông Linh đại lục, cho nên người mảnh đại lục này đến cũng không nhiều, nhưng ở Đông Linh đại lục lại có rất nhiều người đến vì thánh vật này, bất quá do ngại vì quy củ được lập ra bởi ba thế lực nên người tới cũng là Linh Quân." Ngao cúi đầu, giọng điệu cung kính trả lời.
"Ồ, phải không?" Giọng điệu nam tử vẫn không mang theo cảm xúc, hắn ngừng động tác gõ tay vịn lại, chậm rãi thu tay về: "Như vậy cũng tốt, nguy cơ nhiều thì đối nàng mà nói cũng có chỗ tốt, hơn nữa, những con kiến hôi của Đông Linh đại lục kia, ở chỗ này, cũng không gây ra được sóng gió gì."
Thở dài, vào lúc này, giọng điệu của hắn thế nhưng lại mang theo một chút cô tịch.
"Nhiều năm như vậy, ta sống rất cô đơn, hy vọng ngươi... Nữ nhi của người nọ có thể đem ta đánh bại..."
Ngoài cửa thành, phân chia thành mấy khu vực lớn, mỗi người cũng chỉ ở trong khu vực riêng của mình, không có ai đi đi vượt qua cái giới tuyến này, dù sao hiện tại ngày mở cửa của Nguyệt gia còn chưa mở ra, ở chỗ này phát sinh xung đột đúng là không khôn ngoan.
"Trịnh lão, đối với những cường lão nhô ra này, ngươi thấy thế nào?"
Nghiêm Phong Hành nhướng mày, gương mặt lãnh khốc mơ hồ để lộ ra một chút bất an, mặc dù bên cạnh có Trịnh lão, lão gia chủ Diệp gia Diệp thành, trưởng lão Dư gia Dư Vũ, còn có Lâu Ngọc Thần làm bạn, hắn vẫn không có buông lỏng lòng cảnh giác.
Trịnh lão cũng cau mày, hai tay chắp ở sau lưng, quét tròng mắt về phía những đội ngũ xây dựng tạm thời cách đó không xa, không khỏi thở dài thật sâu: "Chỉ sợ lần này không đơn giản, những thế lực kia không thuộc về Tây Huyễn đại lục mà là đến từ một phiến đại lục khác, phiến đại lục kia và Tây Huyễn đại lục sớm có liên hệ, biết được tin tức này cũng không thấy lạ, mà Nguyệt Chi U Trì là thánh vật trong truyền thuyết, mặc kệ thật giả thì luôn sẽ có người đến tìm hiểu."
Nguyệt Chi U Trì, hắn cũng chỉ nhìn thấy qua ở trong sách cổ.
Truyền thuyết, tiến vào Nguyệt Chi U Trì, cho dù là phế vật thì cũng sẽ thay đổi trở thành thiên tài tuyệt thế, hơn nữa, ở trong Nguyệt Chi U Trì có thể gặp được cảm ngộ, lại có thể câu thông tốt hơn với các nguyên tố trời đất, đây là lợi thế tuyệt đốt để đột phá Linh Tôn.
Dù sao, từ Linh Quân Cửu cấp đến Linh Tôn, bước quan trong nhất chính là câu thông được với nguyên tố trời đất.
Điều này khác với việc có người chỉ dạy hoặc lấy được ghi chép của cường giả, hai cái khác biệt kia chỉ có thể có một cơ hội thành công nhất định, nhưng nếu tiến vào Nguyệt Chi U Trì thì đó chính là trăm phần trăm thành công.
Vì vậy, Nguyệt Chi U Trì có thể đưa những người này tới thì cũng không có gì ngạc nhiên.
"Một phiến đại lục khác?" Ngoại trừ mấy vị cường giả Linh Quân ra, những người còn lại đều vì mấy lời này này mà làm cho ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ trên đời này, ngoại trừ Linh Huyễn đại lục ra thì còn có một phiến khác liền kề với đại lục sao?
"Ừ." Trịnh lão trịnh trọng gật đầu, chân mày nhíu chặt biểu lộ ra trong lòng hắn lo âu bất an: " Linh Huyễn đại lục thật ra được chia làm hai phiến đại lục, đại lục chúng ta đang ở là Tây Huyễn đại lục, mà một phiến đại lục khác đó là Đông Linh đại lục, tại phiến đại lục đó, có thể trong nháy mắt giết chết ta thật sự là đếm không xuể."
Nghe được lời nói của Trịnh lão, đám người Nghiêm Phong Hành lại ngây ngẩn cả người.
Ngay cả Trịnh lão cũng có thể nháy mắt giết chết, vậy cường giả ở Đông Linh đại lục mạnh đến mức nào chứ?
Ngay lúc đó, một bóng dáng phía trước hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhìn thấy người tới, Nghiêm Phong Hành liền thu hồi toàn bộ nghi vấn trong lòng mình, gương mặt thoáng qua vui vẻ, trong mắt dâng lên ánh sáng nhu hòa và đi về phía người nọ.
"Như Phong, ngươi rốt cục đã tới?"
Hạ Như Phong hơi nâng cằm nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam tử và mỉm cười nói: "Ừ, may mắn ta còn thời gian để bắt kịp, Tam ca, các ngươi đều đã đến đây sao?"
"Ừ, đều chờ ngươi." Nghiêm Phong Hành mỉm cười vuốt đầu của nàng, ngay sau đó mang theo nàng đi đến nơi mọi người đang ở, nhìn thấy nàng xuất hiện thì Hoa Vô Tuyệt lập tức quấn lấy.
Trong mắt Âu Dương Doãn thoáng qua quang mang kỳ lạ, hắn đứng tại chỗ cũng không có nhúc nhích, chẳng qua hai mắt lại chặt chẽ nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Người trong chiến đội Nghịch Thiên đều đứng thẳng người, chẳng qua Hạ Như Phong không có phân phó nên bọn họ cũng sẽ không động.
Mấy vị cường giả Linh Quân, ngoại trừ Trịnh lão và Lâu Ngọc Thần ra thì những người còn lại cũng chưa từng thấy qua Hạ Như Phong, hiện tại nhìn thấy sự xuất hiện của nàng thì đều là dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía nàng.
"Tiểu muội." Nghiêm Phong Hành chợt nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày nói: "Người Nghiêm gia dường như là hoài nghi cái gì, vốn định phái người từ gia tộc tới đây, chẳng qua là ta cự tuyệt, hơn nữa làm cho người ta bắt chước chữ viết và giọng nói của Ma Y trưởng lão viết thư cho Huyết Hoàng, sau đó để cho bà ta nghĩ rằng Ma y trưởng lão đem thế lực ở Thanh Phong thành một chút thu đến trong tay."
Nghe Nghiêm Phong Hành nói như vậy, mắt Hạ Như Phong sáng rực lên một cái và mỉm cười gật đầu: "Đây cũng là một phương pháp, cứ để nàng nghĩ rằng mình đã chậm rãi nắm giữ thế lực ở Thanh Phong thành, nhưng kết quả lại là một trận không vui."
Từ tuyệt vọng đến hy vọng, lại từ hy vọng đến tuyệt vọng, đó chính là một quá trình rất thống khổ... "Đúng rồi, Tam ca, ta có đồ muốn cho các ngươi, các ngươi thừa dịp hiện tại tăng lên thực lực của mình." Dứt lời, Hạ Như Phong đưa tay ra, trên lòng bàn tay bỗng nhiên nhiều ra ba quả trái cây trong suốt như ngọc.
"Đây là..."
"Bích Ngọc quả, có thể đột phá một cấp ở cấp độ Linh Tướng."
Nghiêm Phong Hành, Hoa Vô Tuyệt, Âu Dương Doãn ba người chia ra nhận trái cây, ngay lúc bọn họ vừa định lấy thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, tất cả mọi người không biết làm sao nhìn xung quang, sau đó, đại môn màu đen đang đóng chặt kia được tách ra từ hai bên.
Động đất kéo dài không bao lâu thì sau đó đại môn cũng đã mở ra xong, mà cũng trong lúc đó, một giọng nói từ tính từ trong cửa phát ra: "Hoan nghênh khách đường xa mà đến, ở bên trong, ta đã vì các vị chuẩn bị một ít lễ vật mà Nguyệt Chi U Trì là một trong số đó, bất quá trước đó có thể còn có nhiều hơn một lễ vật thần bí..."
"Bản nhân biết, mọi người khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, không muốn nghe ta nói như vậy, nhưng mà, tin tưởng ta, ở trong Minh Nguyệt thành, nếu ta muốn người nào chết thì người đó sẽ hoàn toàn biến mất theo thời gian."
Một câu này tràn ngập sát khí, sát ý âm lãnh từ phía trước mặt mà đến, làm cho mọi người không khỏi run rẩy một cái.
Hiện tại, ai cũng không dám không tin lời nói của người thần bí này.
"Tốt lắm, ta muốn nói lời này, vì để cho công bằng nên ta sẽ tách tất cả các ngươi ra, về phần các ngươi có thể gặp được đồng bạn của các ngươi hay không thì phải xem vận may của các ngươi..."
Dứt lời, hắc vụ nồng đậm xuất hiện từ trong thành, trải rộng khắp bầu trời và che lấp đi ánh trăng, ở trong không gian tối đen như vậy thì ngay cả dung mạo người bên cạnh cũng đều không thể thấy rõ.
Mặt đất lại run chuyển, khi mọi người đều chưa kịp phản ứng thì cơ thể đột nhiên rơi xuống phía dưới, giống như rơi xuống một lỗ đen sâu không thấy đáy.
"Này... Đây là chuyện gì đang xảy ra?" Lúc này, Hạ Như Phong cũng khó tránh khỏi nóng nảy, nếu như Tam ca gặp phải nguy hiểm thì phải làm thế nào?
Hy vọng hắn có thể ở chung một chỗ với một trong nhóm người Trịnh lão bọn họ, như vậy ít nhất cũng có nhiều hơn một phần bảo đảm.
Ngay lúc Hạ Như Phong rơi xuống phía dưới, một bàn tay duỗi tới ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng đang muốn tránh thoát trói buộc của đối phương thì lại ngửi thấy một cảm giác quen thuộc từ trên người của đối phương.
Cảm giác này? Vì sao lại quen thuộc như thế? Thậm chí, làm cho người ta cảm giác được sự an tâm... Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chân Hạ Như Phong mới chạm được mặt đất, nàng thở phào nhẹ nhõm và cũng ngay lúc thời điểm rơi xuống mặt đất kia, không gian tối đen bỗng nhiên được chiếu sáng...