Chương 187: Quyển 2 Chương 16: Ông Cháu Không Quen Biết Gặp Nhau.

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Đôi mắt đột nhiên trừng to, vẻ mặt Bạch quản sự kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt còn trẻ con kia.

Này... Điều này sao có thể?

Thiếu nữ này nàng mới bao nhiều nha? Thế nhưng lại trở thành Trưởng lão vinh dự Công hội luyện dược? Mà lệnh bài bạch ngọc lại là dấu hiệu của tổng công đoàn, phải biết, trở thành trưởng lão của tổng công hội ở Lâm Phong quốc thì cấp bậc thấp nhất cũng phải là tứ phẩm.

Chẳng lẽ nàng nhỏ tuổi như vầy mà đã trở thành Luyện dược sư Tứ phẩm?

Trong lòng cảm thấy lạnh cả người, Bạch quản sự lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì lời nói của mình, nếu như sớm biết thân phận của nàng thì vô luận như thế nào mình sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.

Mặc dù mình cũng là Luyện dược sư Tứ phẩm, lại còn là trình độ trung cấp, nhưng thiếu nữ có gương mặt trẻ con này hiển nhiên là tuổi không lớn lắm.

Còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được thành tựu như vậy, tương lai tiền đồ chính là bừng sáng.

Thật không biết Công hội luyện dược ở Lâm Phong quốc có cứt chó vận gì mà cư nhiên phát hiện ra một thiên tài trẻ tuổi như vậy. Vì sao thiên tài này không phải là người của Công hội luyện dược ở Thương Lang quốc bọn họ chứ?

"Cái gì, Công hội luyện dược, Trưởng lão vinh dự?"

Những người còn lại cũng nghe được lời nói của Bạch quản sự, vì vậy tất cả đều ngây ngẩn cả người, nhất là Âu Dương Du, hắn sợ run cả người, trong lòng đang tràn đầy lửa giận nhưng kỳ tích lại bình ổn lại.

Cho dù trong lòng không cam lòng, nhưng để đi lên vị trí kia thì trước hết phải bỏ qua cho tiện nhân này.

Đợi sau khi hắn ngồi được trên long ỷ thì hắn còn cần gì phải băn khoăn Công hội luyện dược nữa? Dù sao vì một trưởng lão mà đối chiến với hoàng tộc, hiển nhiên rất không sáng suốt. Chẳng qua hắn hiện tại còn chưa có đạt được thực lực kia, không thể không tạm thời bỏ qua.

"Lâm Phong quốc chỉ là một nước nhỏ mà thôi, Luyện dược sư nơi đó có thể mạnh bao nhiêu? Hơn nữa, Bạch quản sự, ngươi đừng bị tiện nhân kia lừa, với tuổi của nàng thì làm sao có khả năng trở thành trưởng lão của công hội? Chẳng lẽ Hội trưởng Công hội luyện dược kia mắt bị mù hay sao?"

Trong lòng Âu Dương Hân Nhi chứa đầy ngọn lửa ghen tị nên mặc kệ nghĩ như thế nào thì toàn bộ đều nói ra.

Thấy sắc mặt Bạch quản sự thay đổi, Âu Dương Du vội vàng nổi giận nói: "Âu Dương Hân Nhi, ngươi câm miệng cho ta!"

Luyện dược sư cao ngạo, từ trước đến nay không là người khác có thể xâm phạm, ngay cả phụ hoàng đều phải cho Công hội luyện dược mấy phần mặt mũi, Công hội luyện dược này không phải là bọn hắn có thể trêu chọc nổi?

Tuy rằng bọn hắn thân là công chúa hoàng tử của hoàng tộc, nhưng cũng chỉ được coi là nhân tài mới xuất hiện thôi, trong những người trẻ tuổi thì có lẽ họ là thiên chi kiêu tử, nhưng cường giả chân chính cũng không để bọn họ vào trong mắt.

Nếu không phải thân phận hoàng tộc bày ở đó, nói không chừng những Luyện dược sư này cũng không khinh thường nhìn bọn hắn một cái.

"Đại hoàng huynh, đừng quên mới vừa rồi nàng đối với ngươi như thế nào, ngươi bởi vì nàng mà mắng ta, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Vô Tuyệt đều bị tiện nhân này quyến rũ tâm hồn?"

Âu Dương Hân Nhi đưa ngón tay ngọc ra chỉ Hạ Như Phong, hai mắt đẫm lệ nước mắt tố cáo, nếu như người không biết, còn cho rằng người khác khi dễ nàng như thế nào.

Vô Tuyệt? Hoa Vô Tuyệt?

Rốt cuộc Hạ Như Phong cũng biết vì sao nữ tử này lại tranh cãi với mình, sắc mặt nàng lúc này trầm xuống, trong mắt tràn ra ánh sáng rét lạnh.

Nàng biết, cho dù mình phớt lờ nàng thì lần sau nàng vẫn nhảy ra tìm mình gây phiền toái, đã như vậy, chi bằng cho nàng nếm thử một chút dạy dỗ sâu sắc, để cho nàng nhớ kỹ tư vị này.

Thân hình thoáng qua như một cơn gió, trong chớp mắt, Hạ Như Phong đã đến trước mặt Âu Dương Hân Nhi.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Hân Nhi bị Hạ Như Phong đột nhiên xuất hiệm làm cho hoảng sợ, bước chân lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi: "Ngươi dám can đảm thương tổn Bản công chúa, phụ hoàng sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi..."

"Ba!"

Hạ Như Phong nâng bàn tay lên và đánh thật mạnh lên trên mặt Âu Dương Hân Nhi, đánh gãy lời nói phía sau của nàng, sau đó khóe môi nở nụ cười lạnh: "Đừng uy hiếp ta, bởi vì uy hiếp đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì."

Giọng điệu của nàng thản nhiên nhưng lại lộ ra một cỗ rét lạnh tới tận xương làm cả người Âu Dương Hân Nhi đều run rẩy.

"Dừng..." Bạch quản sự vừa mới nói một chữ, còn những câu sau thì đều mắc kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.

Làm sao bây giờ, tuy rằng mình cũng xem thường những công chúa hoàng tử hoàng tộc này, nhưng ít ra bọn hắn vẫn là người hoàng tộc, nếu như xử lý không thỏa đáng thì sẽ khiến cho hai cái thế lực đối địch.

Là một người trong Công hội luyện dược nên tự nhiên hắn biết quy định để trở thành trưởng lão, vô luận là ai đều không có cách nào làm giả, hơn nữa lệnh bài Công hội luyện dược đều được truyền tinh thần lực của mình vào, trừ bỏ bản thân ra thì người khác không có cách nào sử dụng.

Cho nên thiếu nữ này chắc chắn là Luyện dược sư Tứ phẩm, Luyện dược sư Tứ phẩm trẻ tuổi như vậy thì thành tựu về sau tuyệt đối không thấp. Huống chi Công hội luyện dược bốn nước đều là một thể, bởi vậy thiếu nữ này cũng chính là người một nhà.

"Ai!" Bạch quản sự thở dài một tiếng, lo lắng đi qua đi lại, trong nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ngay trong lúc này, bàn tay Hạ Như Phong lại lần nữa đánh vào trên mặt Âu Dương Hân Nhi, ngay sau đó giơ lên chân nhẹ nhàng đạp qua, một cước đem Âu Dương Hân Nhi đá bay và đi tới dùng sức giẫm vào trên mặt của nàng.

"Dừng tay."

"Chậm đã."

Hai tiếng hét lớn đồng thời vang lên, chạy tới đầu tiên là Âu Dương Du, hắn nhìn Ân Dương Hân Nhi bị Hạ Như Phong giẫm dưới chân, ngay cả nói cũng không phát ra được thì giọng điệu tàn nhẫn nói: "Cho dù ngươi là người của Công hội luyện dược thì như thế nào? Là có thể khi dễ hoàng tộc chúng ta? Bổn hoàng tử sẽ đem chuyện này bẩm báo cho phụ hoàng để tùy hắn quyết định."

Nói xong một câu cuối cùng, ánh mắt quét về phía Bạch quản sự, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Tiểu cô nương, ngươi trước tiên thả Tam công chúa ra." Vẻ mặt Bạch quản sự lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng hơi có chút trách cứ Hạ Như Phong, dù sao cùng hoàng tộc xé rách mặt thì Công hội luyện dược cũng sẽ có chút tổn thương.

Vì một chút chuyện như vậy, có đáng giá?

Ở trong lòng Bạch quản sự thì ân oán cá nhân nhất định phải để qua một bên, vinh dự của Công hội luyện dược mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhàn nhạt nhìn lướt qua Bạch quản sự, chân Hạ Như Phong dùng sức vặn vài cái lên trên mặt nàng ta rồi mới thu trở về, vỗ vỗ bàn tay, lạnh nhạt nói: "Hôm nay trước tha cho ngươi một mạng, nếu như về sau còn trêu chọc ta nữa thì ta sẽ không thủ hạ lưu tình như vậy, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt."

Sau khi nói xong thì xoay người đi về phía cửa của Công hội luyện dược.

Nhìn thấy nàng rời khỏi, Âu Dương Du nhẹ nhàng thở ra, nhìn Ân Dương Hân Nhi chật vật không chịu nổi thì trong lòng có chút không đành lòng, mặc kệ như thế nào thì Âu Dương Hân Nhi cũng là thân muội của mình.

Đúng lúc này, hắn thấy Hạ Như Phong dừng bước, sau đó bàn tay nàng mở ra, một ánh sáng bạc sắc bén như cơn gió mạnh mẽ tấn công về phía hắn.

Trong nháy mắt, sắc mặt Âu Dương Du tái nhợt như tờ giấy, hai chân không ngừng run rẩy ở tại chỗ, ngay cả sức để duy chuyển cũng không có, chỉ đành phải trơ mắt nhìn ngân quang bay tới.

"Bá."

Một trận gió lạnh truyền qua, Âu Dương Du sợ run cả người, cố gắng cúi đầu nhìn thì rõ ràng thấy một lỗ hỏng trên đũng quần ngay trước mắt, nếu con dao kia chếch lên trên một chút xíu thì mình sẽ bị phế hoàn toàn.

May mắn rất nhiều, Âu Dương Du dường như bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, hắn thề, đời này cũng không muốn trở lại Công hội luyện dược.

"Nhớ kỹ, ngày sau nếu nhìn thấy ta thì đi đường vòng, bằng không, ta không ngại vì nữ tử thiên hạ trừ đi tai họa, hiện tại, ngươi còn không mau cút đi!"

Giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng như cơn gió từ từ truyền đến, cả người Âu Dương Du run lên, vội vàng khom lưng bế Âu Dương Hân Nhi lên như một làn khói chạy mất, trong chớp mắt mất đi tung tích.

Bạch quản sự không nghĩ tới trong lúc mình lơ đãng thì nàng lại gây ra đại họa, chỉ đành phải bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Xem ra, lúc này phải lập tức bẩm báo cho Hội trưởng, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào thì để hội trưởng đến xử lý... Hạ Như Phong theo Bạch quản sự đi về phía đại môn Công hội luyện dược, lúc đi ngang qua bên cạnh Âu Dương Doãn thì nàng ngừng lại một chút, cũng không quay đầu mà chỉ bỏ lại một câu: "Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ."

Nàng cũng không có nói cảm tạ, chẳng qua là đem sự giúp đỡ của hắn ghi tạc ở trong lòng.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ đã đi xa, khóe môi Âu Dương Doãn gợi lên độ cong gợi cảm: "Ta cũng sẽ nhớ kỹ."

Lúc này, tầng trên trà lâu đối diện Công hội luyện dược, lão giả mặc hồng bào tay cầm chén trà bằng sứ và đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, trong miệng đầy mùi trà, sau đó bỏ chén trà xuống và nói: "Văn lão, thiếu nữ này chính là thiếu nữ thiên tài mà tiểu tử An Đức Lâm kia nói? Ngươi xem thiếu nữ này như thế nào?"

"Ha ha." Vuốt chòm râu trắng, Văn lão thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Nha đầu kia chính là một người không chịu thua, hơn nữa, còn có không chút kiêng kỵ, bất quá cũng rất có chừng mực, làm việc sẽ không quá mức để đến nỗi không có cách thu thập cục diện."

Lắc lắc đầu và khẽ thở dài, cuối cùng Văn lão dùng một câu nói tổng kết quan sát của mình.

"Nói tóm lại thì nàng là nha đầu thông minh."

"Ừ." Nghiêm lão đồng ý gật đầu, không biết tại sao, thiếu nữ này lại cho hắn một cảm giác thân thiết, ánh mắt đầu tiên khiến cho hắn không thể nào chán ghét, không chỉ không chán ghét mà ngược lại còn rất thích.

"Ha ha, thật sự là một nha đầu thú vị, Văn lão, đi thôi, chúng ta sẽ đi gặp nàng."

Sau khi hai lão trở lại Công hội luyện dược, Hạ Như Phong đã chờ ở đó, dường như là cảm giác được cửa bị đẩy ra, nàng chậm rãi xoay người, sau đó liền nhìn thấy hai lão giả cùng từ bên ngoài đi vào.

"Ngươi chính là trưởng lão Công hội luyện dược Lâm Phong quốc Hạ Như Phong?" Văn lão đánh giá thiếu nữ trước mặt, khóe môi dưới chòm râu giương lên và hoài nghi nói: "Nghe nói, ngươi là Luyện dược sư Thất phẩm?"

Lời này Nghiêm lão cũng muốn rằng nên hắn không khỏi ngước mắt nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.

"Ừ." Sờ sờ mũi, giọng điệu Hạ Như Phong lạnh nhạt: "May mắn thôi."

"Hả? May mắn?" Văn lão sững sờ và sau đó phục hồi tinh thần cười gượng hai tiếng: "Ha ha, nha đầu kia, ngươi thật đúng là không khiêm tốn! Ta trước giới thiệu cho ngươi một người, ta là Hội trưởng Công hội luyện dược, Văn Thiên Minh, còn vị này gọi hắn Nghiêm lão là được, nha đầu, không biết ngươi có thể biểu diễn một chút kỹ thuật luyện dược cho chúng ta xem được không?"

Hiển nhiên, Văn lão cũng không tin lời nói của Hạ Như Phong.

Hắn là Luyện dược sư lục phẩm cao cấp tự nhiên hiểu được thăng cấp lên Thất phẩm là rất khó khăn, thiếu nữ này bất quá là mười sáu tuổi gì đó đi? Luyện dược sư Thất phẩm trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể?

Trừ phi tận mắt nhìn thấy nếu không hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

"Nha đầu, một màn vừa rồi ở ngoài cửa chúng ta đều thấy, ha ha, một chưởng đánh bay Âu Dương Du, hơn nữa, ngay cả ta cũng không có cách nào nhìn thấu thực lực của ngươi." Khóe miệng Nghiêm lão nở nụ cười nhu hòa, tầm mắt đặt ở trên người Hạ Như Phong: "Có thể làm cho Âu Dương Du không có sức chống cự thì thiên phú của ngươi không tệ, hơn nữa cá tính không muốn thua thiệt này của nha đầu ngươi làm ta rất thích, cho nên mặc kệ ngươi có luyện chế thành công hay không thì trong Thương Lang quốc này, ta đảm bảo không người nào có thể khi dễ ngươi."

Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lão giả hồng bào bên cạnh, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt.

Tuy rằng họ của Nghiêm lão làm cho nàng kinh ngạc một chút, nhưng nàng cũng không hướng chỗ này mà suy nghĩ, dù sao người họ Nghiêm trên đời này không chỉ có một mình Nghiêm gia.

Hơn nữa, lão giả này làm cho nàng rất có hảo cảm, như thế nào cũng không nguyện đem hắn cùng với Nghiêm gia liên hệ cùng một chỗ.

"Đan dược Thất phẩm sao? Nếu ngươi đã muốn xem vậy thì ta đây sẽ luyện chế ngay tại đây." Tự tin cười, Hạ Như Phong đưa tay ra và vung lên, một cái dược đỉnh xuất hiện ở trước mặt.

Sau đó, lấy ra dược liệu cần thiết từng cái bày ra ở bên cạnh dược đỉnh.

Văn lão và Nghiêm lão hai mặt nhìn nhau, nhìn nàng tràn đầy tự tin như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự có thể luyện chế thành công hay sao?

Nghĩ tới điều này, hai người cười tự giễu, làm sao có thể, ngay cả Văn lão cho đến bây giờ cũng chỉ là Luyện dược sư Lục phẩm cao cấp, nếu thiếu nữ này đột phá Thất phẩm vậy còn có để cho hắn sống hay không chứ?

Bất quá hai người mặc dù là nghĩ như vậy nhưng vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm sự biến hóa của hỏa diễm trong tay thiếu nữ.