Chương 8: Thị trấn Siren

Bạch Liễu từ lúc lên xe đến giờ đã ngửi thấy mùi cá nồng đậm từ hàng ghế trước, hắn vẫn cho rằng mùi từ người Andrey ra, bởi người này sáng nay ăn vô cùng nhiều cá thối, không nghĩ tới hóa ra là từ người tài xế.

Vậy mùi cá hắn ngửi được ngày hôm qua phỏng chừng cũng là từ tài xế, song so với hôm nay thì hoàn toàn không cùng một trình độ, mùi hôi thối trên người tài xế hôm nay dày đặc hơn nhiều.

Bạch Liễu che kín lỗ mũi, quan sát tài xế một lát, trong lòng nghĩ ngợi... Tên tài xế này... cảm giác cũng là một loại quái vật.

【 Cảnh cáo!! Người chơi phân biệt sai lầm! NPC này không phải quái vật! Không thể ghi vào Sách Quái Vật! Chỉ thuộc trạng thái đang dị hóa! 】

【 Người chơi phân biệt sai lầm, độ tin tưởng của NPC với người chơi hạ thấp, có thể có hành vi công kích người chơi 】

Tài xế chậm rãi cắn một miếng cá trên tay, gã đong đưa con ngươi nhìn Bạch Liễu một hồi, bỗng nhiên giọng trầm trọng nói: "... Cậu cảm thấy mùi trên người tôi rất khó ngửi?"

Bạch Liễu trong lòng đồng ý, miệng lại phản đối: "Không có."

"Ánh mắt cậu nhìn tôi giống như nhìn một con quái vật vậy, loại nhà giàu khinh người đáng chết." Tài xế âm trầm nói, nói xong quay đầu lên ăn tiếp, không hề phản ứng câu hỏi của Bạch Liễu nữa.

Chậc, có chút khó giải quyết à nha, độ khó khi moi tin tức của Bạch Liễu bỗng chốc tăng cao nhiều, hơn nữa hắn không thể cứng rắn ép hỏi tài xế, màn hình đã nhắc nhở tài xế có thể có hành vi công kích Bạch Liễu.

Bạch Liễu chuyển mắt một cái, dỗ Lucy hỏi tài xế, tài xế hừ một tiếng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lucy.

"Điểm du lịch ở thị trấn Siren tất nhiên có liên quan tới người cá." Tiếng cười của tài xế có chút rùng rợn, con ngươi của gã chạy loạn trong tròng mắt, bạn không thể biết được gã rốt cuộc đang nhìn ai, đang nói chuyện với người nào, "Chúng tôi bắt không phải cá thông thường, mà là người cá, hoạt động đặc biệt này chỉ tổ chức vào buổi tối, mà viện bảo tàng cũng không phải bảo tàng bình thường, chúng tôi sẽ biến người cá bắt được thành pho tượng, đặt ở quầy trưng bày tại bảo tàng, bộ hài cốt người cá bắt được đầu tiên cũng được trưng bày trong viện bảo tàng đó."

"Hoạt động mò vớt người cá?" Bạch Liễu hỏi ngược lại, "Các ông thật sự mò được người cá ư?"

Tài xế không để ý tới Bạch Liễu, Lucy hỏi lại một lần, tài xế mới trả lời.

Tài xế lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, "Đúng vậy, trừ người cá đầu tiên vô cùng xinh đẹp ra, thì những người cá bắt được sau đó đều là hàng kém chất lượng, hình thái không hoàn chỉnh, nhưng đúng thật là người cá."

Andrey bỗng nhiên khinh bỉ hừ một tiếng: "Chuyện tiếu lâm mà thôi, chúng mày sẽ không tin thật đấy chứ?"

Jeff há miệng muốn nói cái gì, nhưng lại ngậm miệng, trong ánh mắt rõ ràng muốn nói 'người cá có thật', phỏng đoán hẳn là bởi sáng nay mới bị Andrey đánh không dám lên tiếng phản bác, nhưng Lucy thì không giống cậu ta, cô nàng dùng ánh mắt rất bất mãn nhìn Andrey, sau đó nói lớn tiếng: "Tôi tin tưởng! Bạch Liễu anh thì sao?" Cô nói xong quay đầu giận đùng đùng nhìn Bạch Liễu.

"Mắt thấy là thật." Bạch Liễu nhàn nhạt nói. "Đợi đến lúc bắt cá buổi tối là biết."

Andrey không cãi Lucy, không có nghĩa rằng gã sẽ không cười nhạo Bạch Liễu, "Hi vọng người nào đó buổi tối đừng khóc nhè bỏ chạy mới tốt." Gã vừa nói vừa lộ ra nụ cười đầy ác ý, ánh mắt lướt qua người Bạch Liễu, "Nếu mày bị ngã xuống boong tàu, rồi bị ngư dân tưởng rằng người cá bắt đi làm pho tượng, bọn tao tuyệt đối không cứu mày đâu, nhưng bọn tao sẽ đến bảo tàng xem pho tượng của mày, a, Bạch Liễu đáng thương."

Andrey giả mù sa mưa nhún vai, cười không hề có ý tốt, tựa hồ đã thấy được cảnh tượng Bạch Liễu rơi xuống nước bị làm thành tượng.

Bạch Liễu phản ứng lại, nhớ ra hắn và gã Andrey này còn cá cược tối nay chứng minh mình là người dũng cảm.

Hắn mới lấy được nội dung cá cược cụ thể từ Lucy sáng nay.

Andrey và Bạch Liễu sẽ thuê hai chiếc thuyền độc mộc lênh đênh trên biển qua đêm, ai không chịu nổi quay về điểm xuất phát trước chính là kẻ hèn nhát, Lucy không đồng ý với vụ cá cược này tí nào, nhưng không thể lay chuyển đầu gỗ Bạch Liễu, 'hắn' nhất định đi bằng được.

Trong trò chơi lấy người cá làm trụ cột này, biển đêm không thể nghi ngờ là địa điểm đáng sợ nhất, Bạch Liễu tuyệt sẽ không dưới tình huống chưa tìm hiểu kĩ càng liền cùng một tên não quả nho tứ chi phát triển còn không có ý tốt với mình tới chỗ này, Bạch Liễu không hề nghi ngờ rằng Andrey chắc chắn sẽ tìm cách lật thuyền của hắn, để hắn ngã xuống biển.

Bạch Liễu không biết bơi.

Ở một trình độ nào đó, người cá hay hải yêu Siren, đối với Bạch Liễu mà nói, đều không đáng sợ như bản thân nước biển, chỉ cần hắn rơi xuống biển, cái gì cũng không cần làm, làn nước thâm thúy u ám chỉ cần mấy phút là có thể bóp nghẹt cổ họng hắn, mang đi dưỡng khí của hắn, cuối cùng bao trùm lấy hắn, giết chết hắn, ấn chìm hắn trong bóng đêm lạnh lẽo, kiểu chết bất lực thế này là kiểu chết Bạch Liễu ghét nhất, bởi nó không cho hắn bất kỳ quyền lợi giãy giụa nào.

Nếu không phải tình huống cần thiết Bạch Liễu tuyệt sẽ không tới gần biển, thần sắc hắn bán đứng việc hắn bài xích cuộc cá cược này thế nào, Andrey càn rỡ cười to: "Nhìn kìa nhìn kìa, đây chính là đại thiếu gia của chúng ta, trừ tiền ra mày tốt hơn tao chỗ nào? Ngay cả biển cũng không dám đi."

Bạch Liễu chân tình thực cảm gật đầu: "Tao trừ tiền ra đúng thật không đúng tí nào." Nhưng có tiền cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, mặc dù chỉ là tiền game hắn cũng rất vui.

Andrey: "..."

Thằng này tưởng mình đang khen nó đấy à?

Andrey 'xì' một tiếng: "Ý mày là mày định buông tha Lucy đúng không?"

Bạch Liễu vừa định ngửa bài với Andrey rằng hắn không muốn tham gia hoạt động tìm chỗ chết này, đồng tiền trước ngực hắn đã rung lên, phát ra nhắc nhở nhiệm vụ:

【 Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh 【 Con thuyền chân ái 】, mời người chơi Bạch Liễu hoàn thành vụ cá cược trước khi rời khỏi thị trấn Siren, thắng Andrey, khen thưởng 100 điểm 】

Bạch Liễu: "..."

Điểm thưởng những 100 lận!

Khát vọng tiền tài nháy mắt chiến thắng nỗi sợ hãi, Bạch Liễu tỉnh táo trả lời: "Không, tao sẽ đi, tao nhất định phải thắng mày."

Lucy cảm động ôm lấy Bạch Liễu: "Darling, sau khi trở về chúng ta nhất định phải ở bên nhau, cùng nhau qua một buổi tối vui thích." Lời nói của cô ám chỉ rõ ràng, bàn tay theo rãnh giữa hai chân Bạch Liễu vuốt lên, ném cho Bạch Liễu một cái mị nhãn.

Bạch Liễu lặng lẽ nhấc tay Lucy ra, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì.

... Từ từ, 【 Con thuyền chân ái 】 không phải là ý hắn đang nghĩ đấy chứ, sau khi hắn đạp gió rẽ sóng trên biển xong, có phải còn phải về cùng Lucy đạp gió rẽ sóng trên giường không thế...

Trò chơi kinh dị phong cách Âu Mỹ đúng là thường thường thiết kế tình tiết này, trước đại kết cục sẽ cho nam chính ăn được nữ chính, coi như một kiểu phúc lợi, nhưng Bạch Liễu là một nhà thiết kế game, hắn trước nay không thấy phúc lợi này có tí lực hấp dẫn nào, phần thưởng cuối cùng hắn toàn thiết kế thành tiền tài các loại, đây có thể là một trong số các nguyên nhân khiến trò chơi của hắn toàn nằm liệt giữa đường đi.

Hắn bây giờ chỉ muốn từ chối loại phúc lợi này.

... Hắn không chỉ phải gánh vác mạo hiểm bị rơi xuống nước, còn phải gánh vác nguy hiểm bị Lucy chiếm tiện nghi, hai vốn mua bán lỗ vốn khiến Bạch Liễu cảm thấy bực bội, nhưng Bạch Liễu không dám trực tiếp OOC bảo Lucy 'chúng ta chia tay đi, cả đời này anh không thể cứng lên với em được đâu', điều này rất có thể làm giảm độ tin tưởng của NPC với hắn.

Độ tin tưởng của tài xế với hắn giảm xuống chính là tấm gương.

Rất rõ ràng, tin tức ẩn chứa trên người các NPC nhiều vô cùng, nếu hắn làm ra chuyện gì khiến OOC hoặc sai lầm nào đó, Bạch Liễu rất có thể bị các NPC bài xích, từ đó bỏ lỡ một vài tin tức mang tính mấu chốt.

Nhưng chẳng lẽ hắn thật sự phải cùng Lucy lên 【 Con thuyền chân ái 】 sao?

Bạch Liễu lâm vào trầm tư —— thôi kệ, đến lúc đó rồi nói, dù sao lần đầu tiên hắn không thành công, lần thứ hai cũng không thành công rất bình thường, coi như có thể thành công hắn vẫn có thể giả vờ không thành công mà...

Bạch Liễu hớn hở đón nhận giả thiết mình bị liệt dương, dùng một loại ánh mắt nhìn chị em gái (không phải) nhìn Lucy, cảm thấy cô nàng thuận mắt hơn nhiều.

Tài xế quay đầu: "Các cô cậu ban ngày tới bảo tàng Siren tham quan trước đi, đến tối mới có hoạt động bắt người cá."

Đoàn người hẹn trước nhau tối tới bờ biển, tài xế lái xe bảy vòng tám rẽ đi vòng qua sau bãi biển, Bạch Liễu thấy trên bờ có rất nhiều hài cốt phơi khô, tài xế nói đây chính là nơi bắt người cá, hài cốt ở đó đều là hài cốt người cá, nếu bị vỡ quá thì sẽ để lại trên bãi biển, nếu còn nguyên vẹn hoặc tổn hại không nhiều thì sẽ bị mang đi làm tượng, bỏ vào bảo tàng.

Bạch Liễu đúng là thấy được trên bờ cát có rất nhiều xương đuôi cá cùng một vài cái xương sọ trắng hếu tán loạn trên mặt đất, bên cạnh còn phơi rất nhiều lưới, có ngư dân đi ra thu thập xương và lưới, ngẩng đầu đối mặt với bọn Bạch Liễu, buổi tối hôm qua Bạch Liễu còn chưa chú ý tới tướng mạo các ngư dân, bây giờ ban ngày nhìn kĩ...

Tướng mạo người dân trong trấn vô cùng kì dị, tương tự với kiểu kì dị của tài xế, nhưng còn lạ lẫm hơn tài xế nhiều.

Tròng mắt họ rất trắng, trắng đến không bình thường, con ngươi chỉ nhỏ như hạt đậu nành, đi loạn không mục đích trong hốc mắt, hốc mắt rất to, cứ như kéo dài ra tận mang tai vậy, có chút giống cá nheo.

Viền mắt họ còn có hoa văn cẩm thạch màu xám đen, từ mắt lan tràn đến cổ, động tác đi dưới ánh mặt trời chậm chạp vô cùng, lòng bàn chân cứ như gãi ngứa đập đi đập lại vào cát, nếu Bạch Liễu không nhìn lầm, mu bàn chân họ hình như mọc thứ gì đó giống vảy cá màu xanh lá cây.

Họ hướng về phía chiếc xe đi ngang qua như đứa trẻ ngửi được mùi thức ăn vậy, nở nụ cười ngây ngô.

Lucy cũng bị tướng mạo ngư dân hù dọa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dáng dấp bọn họ thật kì quái."

Tướng mạo của ngư dân kì quái hơn tài xế nhiều, so với người, các ngư dân càng giống như... một loại cá kỳ lạ nào đó đến từ biển sâu.

Tài xế nuốt miếng cá cuối cùng, khi cười lộ ra hàm răng dính đầy nước cá xanh đen: "Phải không? Chúng tôi ở đây ai cũng trông thế này, có thể là bởi chúng tôi chỉ ăn mỗi cá, cá gì cũng ăn, nên trông không quá khỏe mạnh."

Bạch Liễu híp mắt, hắn cảm thấy người dân trong trấn cũng giống quái vật, nhưng hắn nghĩ đến một nửa thì dừng lại.

Hắn đã phân biệt sai tài xế.

Người dân trong trấn và tài xế mặc dù rõ ràng không phải người, nhưng tài xế không thể bị ghi vào Sách Quái Vật, các ngư dân trông giống tài xế cũng có tỉ lệ nhất định không phải quái vật, nếu kích phát giá trị thù hận của từng này người dân thì đúng là không phải chuyện đùa.

Không phải quái vật có hai khả năng:

Khả năng 1: Thật sự không phải.

Khả năng 2: Chưa đạt đến tiêu chuẩn vào Sách Quái Vật.

《 Thị trấn Siren 》 có giả thiết rất kỳ lạ, có thể ấp trứng và dị hóa, pho tượng người cá có thể ấp trứng, mà Andrey buổi sáng thể hiện đang trong trạng thái dị hóa, Bạch Liễu cảm thấy người dân trong trấn cũng thuộc một trạng thái biến đổi nào đó, nên mới đầu Ngô mình Sở như thế.

Kết quả của hai loại trạng thái này là gì, Bạch Liễu chưa biết được, hắn suy đoán có thể là quái vật, nhưng hắn cần nghiệm chứng một chút.

Bạch Liễu chậm rãi đưa ánh mắt về phía Andrey ngồi phía trước.

Hắn tối qua thật ra không phải không thể cứu Andrey.

Nhưng đối với hắn mà nói, Andrey thuộc loại NPC có tính công kích nhất định, chết giá trị hơn là sống.

Andrey nhìn tài xế nhiệt tình mút nước cá còn sót lại trên ngón tay, ánh mắt chăm chú, nuốt nước miếng một cái, gã phiền não gãi gãi quai hàm nhồn nhột của mình, cơn thèm ăn không thể át tăng vọt, Andrey dùng ánh mắt oán độc nhìn Bạch Liễu ngồi sau mình qua kính chiếu hậu.

Bạch Liễu người này có tiền như thế, tại sao không cho gã ăn no cá, giờ gã đói bụng đến mức muốn đoạt đồ ăn của tài xế, nhưng tài xế ăn quá nhanh, Andrey còn chưa kịp có động tác gì, tài xế đã đang say mê xoa bụng.

Yết hầu Andrey lăn lộn, nhìn tài xế vui vẻ liếm thịt vụn, nước bọt trong miệng gã không ngừng bài tiết, lần nữa hồi tưởng hương vị ướt át trơn trượt kia, gã trước nay chưa từng ăn qua món cá rán nào ngon như vậy.

Không, không riêng gì cá rán, tất cả các món cá đều khiến gã ăn không dừng lại được.

Tài xế thỏa mãn thở dài: "Ăn thật ngon nha, chỉ có cá ở thị trấn Siren mới ăn ngon như thế."

Lucy cũng ca ngợi: "Đúng vậy, trước tôi chưa từng ăn qua món cá nào ngon như vậy, quá tươi mới."

"Không, không phải tươi, bí quyết làm cá ở thị trấn Siren trước nay không ở chỗ 'tươi', thậm chí loại cá này ăn tươi không ngon, cần phải ướp qua bí quyết đặc biệt mới ngon được." Nụ cười trên mặt tài xế trở nên quỷ dị, "Cá các cô cậu ăn rất đặc biệt, ở nơi khác không có, chỉ có ở thị trấn Siren mà thôi."

Lucy tò mò hỏi: "Cá gì thế?"

Tài xế: "Người cá."