Chương 38: Đại sảnh trò chơi

Vương Thuấn là một thành viên của công hội Quốc Vương, bởi kĩ năng cá nhân liên quan tới thu thập thông tin, cho nên chủ yếu phụ trách hai công việc, một là thu thập các số liệu qua cửa của các phó bản, hai là tìm người mới có tiềm lực rồi mời chào đối phương thay công hội, Vương Thuấn vốn muốn báo số liệu của Bạch Liễu lên, nhưng khi thấy thông báo tìm 【 người chơi con rối 】 cho 【 người điều khiển rối 】 của công hội, Vương Thuấn do dự.

Nếu bây giờ báo số liệu của Bạch Liễu lên, Bạch Liễu với chỉ số trí lực và giá trị tinh thần ưu việt hơn nửa sẽ bị 【 người điều khiển rối 】 chú ý tới, rất dễ bị cưỡng chế chọn thành 【 người chơi con rối 】.

Đối với người chơi bình thường, được chọn làm 【 người chơi con rối 】 dường như là một chuyện tương đối tốt, nhưng đối với người chơi có tiềm lực phát triển đến cấp S như Bạch Liễu, làm một con rối không khỏi quá đáng tiếc.

Còn một nguyên nhân nữa, Vương Thuấn lúc thống kê số liệu phân tích phát hiện, tất cả người chơi trở thành con rối của 【 người điều khiển rối 】, chỉ số liền không tăng nữa, hoặc là tăng vô cùng chậm chạp.

Ngược lại, 【 người điều khiển rối 】 trí lực tăng một mạch từ 71 lên đến 93, các thuộc tính khác cũng tăng vọt.

Những số liệu này chỉ có người chuyên thu thập thông tin, có số liệu nội bộ công hội như Vương Thuấn mới biết, hắn từ rất sớm trước kia đã đoán được kĩ năng của 【 người điều khiển rối 】 không chỉ có 【 điều khiển người chơi 】, mà còn có cả 【 hút tiềm lực 】, song rất nhiều người chơi biết kĩ năng cá nhân của 【 người điều khiển rối 】 đều nghĩ kĩ năng này chỉ có điều khiển mà thôi.

Rất nhiều người chơi được Vương Thuấn kiểm tra ra có tiềm lực cao rơi vào tay 【 người điều khiển rối 】 cuối cùng đều dần dần trở nên bình thường, sau đó bị 【 người điều khiển rối 】 vứt bỏ hoặc dứt khoát chết trong phó bản, từ một khối ngọc chỉ cần mài giũa là có thể tỏa sáng biến thành đống bùn bị người hút khô.

Vương Thuấn cảm thấy đáng tiếc, đồng thời cũng không phải bị buộc chấp nhận thực tế bất đắc dĩ này.

Trò chơi vốn là cá lớn nuốt cá bé, người chơi tầng chót bị lợi dụng không còn giá trị gì sẽ bị công hội hoặc kẻ mạnh tiện tay vứt bỏ, ở chỗ này, thứ không đáng giá nhất không phải đạo cụ 1 điểm ế không bán được trong Cửa hàng, mà là mạng người.

Cho nên đối với người chơi rất khiến người sáng mắt như Bạch Liễu, gia nhập công hội không nhất định là lựa chọn tốt nhất, quá dễ bị điều lệ bên trong công hội kiềm chế sau đó bị người chơi cấp cao hơn lợi dụng, năm đó Mục Tứ Thành cũng nhìn thấu điểm này, nên cắn chết không nhả ra gia nhập công hội Quốc Vương.

Nhắc tới cũng trùng hợp, người năm đó vừa ý Mục Tứ Thành muốn mời chào cậu tham gia chính là 【 người điều khiển rối 】, Mục Tứ Thành trực tiếp nói mình không muốn thành con rối trong tay kẻ khác, bị kẻ khác chi phối, từ chối lời mời của 【 người điều khiển rối 】.

Sau đó Mục Tứ Thành chịu không ít khổ trong tay 【 người điều khiển rối 】, về sau thực lực bản thân tăng mạnh, thứ hạng dần leo lên top 300 bảng điểm, 【 người điều khiển rối 】 đành buông tha cậu.

Còn Bạch Liễu hiện tại mới hạng 3000+, loại người chơi tiềm lực lớn thế này 【 người điều khiển rối 】 chắc chắn không dễ gì bỏ qua.

Mặc dù Vương Thuấn có ý đồ riêng, không báo số liệu của Bạch Liễu lên cấp trên, nhưng biểu hiện lóa mắt của hắn vẫn hấp dẫn sự chú ý của 【 người điều khiển rối 】.

Trí lực của 【 người điều khiển rối 】 đã kẹt ở 93 rất lâu, gã cần một người chơi trí lực cao để làm chất dinh dưỡng.

Còn chất dinh dưỡng nào tốt hơn người chơi mới mới qua một phó bản như Bạch Liễu sao? Không có.

Vương Thuấn có lòng muốn nhắc nhở Bạch Liễu đề phòng, người của 【 người điều khiển rối 】 cũng đang tìm kiếm Bạch Liễu trong đại sảnh, mà Bạch Liễu chỉ bằng vẻ ngoài "mắt xanh mỏ đỏ" của mình trực tiếp lướt qua không ai phát hiện, coi như bạn thân hắn - Lục Dịch Trạm ở đây, anh cũng chưa chắc đã nhận ra người trước mặt mình là Bạch Liễu.

Ngoài ý muốn là, vẫn có người xuyên thấu qua lớp ngụy trang kì dị của Bạch Liễu nhận ra hắn.

Mục Tứ Thành khoanh tay trước ngực một lời khó nói hết nhìn Bạch Liễu đang đứng trước cửa đăng nhập: "... Bạch Liễu, thế giới thực đã làm gì anh, mà mấy ngày ngắn ngủi biến anh thành bộ dáng người không ra người súc vật không ra súc vật thế này?"

"Cậu có thể nhận ra tôi?" Bạch Liễu có chút ngạc nhiên.

Hắn bằng vào dung mạo "xinh đẹp" này rêu rao đi khắp đại sảnh mấy vòng, cũng không thấy ai nhận ra mình, Mục Tứ Thành vừa nhìn đã tin chắc đây là hắn.

Mục Tứ Thành hơi chút đắc ý cười, nụ cười lộ ra một bên răng nanh khểnh: "Không nghĩ tới chứ gì Bạch Liễu, anh ngụy trang thế nào tôi cũng có thể nhận ra anh, tôi nói rồi, tôi muốn anh trả lại toàn bộ những gì anh trộm từ tôi, anh không thoát được đâu! Tôi kiểu gì cũng sẽ tìm được anh!"

"Cậu không dựa vào vẻ bề ngoài để nhận dạng..." Bạch Liễu quét nhìn cái mũ khỉ quỷ dị trên đầu Mục Tứ Thành, "Cậu dựa vào khứu giác nhận ra tôi? Kĩ năng của cậu và con khỉ này có liên quan à, cường hóa ngũ giác?"

Nụ cười Mục Tứ Thành càng ngày càng sâu: "Đoán sai rồi ~ kĩ năng của tôi không phải cường hóa ngũ giác, chẳng qua tôi đúng là dựa vào khứu giác nhận ra anh, trên người anh đầy mùi tiền."

"Thế thì tôi chắc chắn rất thơm." Bạch Liễu từ chối cho ý kiến, hắn bình tĩnh nhìn Mục Tứ Thành, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Một người chơi tìm một người chơi khác ——" Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn cửa đăng nhập sau lưng Bạch Liễu, "—— đương nhiên là vì chơi trò chơi rồi, tôi không cho phép anh co đầu rút cổ trong phó bản một người đâu đấy, xác suất tử vong quá thấp."

Bạch Liễu tán đồng gật đầu: "Khi tôi phát hiện phần thưởng của phó bản nhiều người nhiều gấp mười lần phó bản một người, tôi đã từ bỏ khu vực nghèo khó này."

"..." Lời hù dọa của Mục Tứ Thành mắc kẹt trong cổ họng, cậu không thể hiểu được nhìn Bạch Liễu đang nghiêm túc sàng lọc phó bản nhiều người mình muốn vào, buồn bực hỏi ngược lại, "Không phải, Bạch Liễu, tới phó bản nhiều người rất dễ chết, anh không sợ sao?"

Bên cạnh cửa đăng nhập là một màn hình lớn chiếu avatar và tên các loại phó bản.

Bạch Liễu dùng ngón tay chống cằm chọn phó bản mình muốn vào, ánh mắt lướt nhanh qua một lượt, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Khách quan mà nói, tôi có nỗi sợ hãi với cái chết, nhưng so sánh với nỗi sợ hãi mà nghèo khó mang lại, nỗi sợ hại cái chết không đáng nhắc tới."

Mục Tứ Thành hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của Bạch Liễu, xong cảm giác khó chịu mà Bạch Liễu mang lại cho cậu là thật: "Không phải, lúc anh vào trò chơi không thấy hoảng hay gì sao? Anh quá tỉnh táo rồi đấy!"

Bạch Liễu đọc nhanh như gió các phó bản trên màn hình, nhất tâm nhị dụng nói chuyện với Mục Tứ Thành: "Nguyên nhân tôi tỉnh táo không sợ có lẽ là do tôi dùng tâm tình đi làm để chơi trò chơi."

"Đi làm?" Mục Tứ Thành hoàn toàn cạn lời, "Anh vào game kinh dị để đi làm?"

"Đúng, công việc một tuần có năm ngày nghỉ, một lần đi làm mà làm khá có thể kiếm hai trăm nghìn, không có cấp trên khấu trừ tiền thưởng và tiền lương của tôi, hơn nữa toàn bộ quá trình không cần giao thiệp hay miễn cưỡng lá mặt lá trái với một vài nhân loại tôi không cách nào hiểu nổi, tôi chỉ cần làm chuyện tôi am hiểu —— chơi game kinh dị là được."

Bạch Liễu rốt cuộc chịu xoay người nhìn Mục Tứ Thành, hắn nhún nhún vai, "Trừ xác suất tử vong hơi cao ra, nhưng lúc tôi đi làm ở thế giới thực cũng thường xuyên thức đêm, lúc nào đột quỵ luôn cũng không biết được, cho nên xác suất tử vong cao có thể không cần để ý tới, kết luận, đây là một công việc thu nhập cao đầy lý tưởng tôi tuyệt đối không thể tìm thấy trong thế giới thực, cho nên tôi rất khó thấy sợ hãi trò chơi."

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành cảm giác mình bị con hàng Bạch Liễu thuyết cmn phục.

"Tôi có thể hỏi một chút sao?" Bạch Liễu hỏi Mục Tứ Thành, hắn chỉ các phó bản trên màn hình lớn, "Trong trò chơi này chỉ có 100 phó bản thôi sao? Từ số lượng người chơi và TV nhỏ mà tính, 100 cái thì quá ít, tôi muốn hỏi còn có các phó bản khác không?"

Diễn đàn thảo luận về người chơi và một phó bản cụ thể thì tương đối nhiều, còn cơ chế cơ bản của trò chơi ngược lại không có thảo luận tương quan, Bạch Liễu lướt một hồi không phát hiện ra thread nào phổ cập khoa học về trò chơi cả, bây giờ Mục Tứ Thành tự đưa tới cửa, vừa lúc có người để Bạch Liễu hỏi thăm.

"Số lượng phó bản trong trò chơi đương nhiên không chỉ có vậy, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc có tất cả bao nhiêu phó bản." Mục Tứ Thành buông tay, "Chẳng qua mỗi lần màn hình lớn chỉ hiện 100 phó bản ngẫu nhiên, sau khi cả 100 phó bản đầy người thì màn hình sẽ đổi mới, xuất hiện 100 phó bản khác, có lúc sẽ có phó bản bị lặp lại giống lần trước."

Bạch Liễu sờ cằm: "Nói cách khác, trò chơi này có một "kho đề" tổng, trong kho đề cụ thể có bao nhiêu đề thi thì người chơi như chúng ta không biết."

"Mỗi lần hệ thống sẽ ngẫu nhiên rút ra 100 đề thi trong kho chiếu lên màn hình, để thí sinh, chính là người chơi, chọn đề thi mà làm, có lúc may mắn thì gặp phải đề từng làm rồi, có lúc tất cả đều là đề mới, là ý này sao?"

"Không sai." Mục Tứ Thành nói.

"Ừ, nếu vậy, khó trách trò chơi sẽ tồn tại công hội."

Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, "Lúc đầu các công hội lớn hẳn sẽ tổng kết đáp án một vài đề thi lặp lại, cũng chính là cách để nhanh chóng và an toàn qua cửa, coi như tài liệu nội bộ chia sẻ, thông qua tài liệu này để mời chào người chơi mới có thực lực."

"Mà người chơi có thực lực hay tiềm lực có thể "khai hoang", thử làm đề thi mới tích lũy đáp án, từ đó được công hội cho nhiều tài nguyên hơn. Song sự tồn tại của hệ thống phát sóng trực tiếp khiến đáp án đều bị công khai ở một trình độ nhất định, chế độ trên không thể tồn tại lâu dài, công hội hiện tại hẳn không dựa vào đáp án để phát triển nữa, mà tiến vào giai đoạn phát triển nhờ người chơi cấp cao."

"Nếu tôi phát triển công hội, tôi sẽ để người chơi cấp cao mang theo người chơi cấp thấp vào phó bản, giúp người chơi cấp thấp qua cửa, bù lại, người chơi cấp thấp phải nộp một số điểm nhất định cho người chơi cấp cao, tương đương với thù lao, một số điểm khác nộp cho công hội, tương đương với đóng thuế."

"Đồng thời, đạo cụ người chơi cấp thấp này có được sẽ do công hội toàn quyền phân phối, phần lớn sẽ chảy vào túi người chơi cấp cao, dùng nó để các người chơi cấp cao tiếp tục ổn định làm một thành viên của công hội." Bạch Liễu cảm thán một tiếng, "Làm vậy ắt sẽ dẫn tới người chơi cấp cao bóc lột người chơi cấp thấp, áp chế không cho người chơi cấp thấp phát triển, rất nhiều người chơi cấp thấp bởi không có đạo cụ và kĩ năng cá nhân, trong công hội chỉ có thể phụ thuộc vào người chơi cấp cao sống sót."

"Mà người mới cũng sẽ liên tục không ngừng gia nhập công hội, người chơi cấp thấp bị bóc lột có thể bóc lột người chơi mới, hình thành chuỗi bóc lột bảo đảm công hội tồn tại ổn định, chậc, người mới tương đương với thực vật trong hầu hết chuỗi thức ăn, khó trách có nhiều người chơi cấp thấp có ác ý mạnh mẽ với tôi như vậy."

Bạch Liễu có xem qua mấy thread tranh cãi về mình trên diễn đàn, nhưng hắn không để ý lắm, giờ ngược lại có thể hiểu một hai.

Mục Tứ Thành ngây ra: "..."

Bạch Liễu nói hoàn toàn đúng, cơ hồ không khác một chút nào về tình trạng hiện nay của các công hội theo hiểu biết của Mục Tứ Thành.

Bạch Liễu kỳ quái nhìn Mục Tứ Thành: "Sao cậu lại dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn tôi?"

"Tôi đang suy nghĩ..." Mục Tứ Thành mặt đầy tang thương, "Trí lực của anh chỉ có 89 thôi sao?"

Quá lố rồi đó! Con hàng này rốt cuộc suy đoán ra kiểu gì!

Cậu chỉ trả lời câu hỏi liên quan tới chủng loại phó bản mà thôi, con hàng này đã đem toàn bộ chế độ, hệ thống công hội của trò chơi ra lật qua lật lại phân tích!

"Rất nhiều người mới bởi cầu sinh mà gia nhập công hội, bởi người chơi cấp cao trong công hội xác thực sẽ bảo đảm họ an toàn qua cửa, mặc dù phải nộp một phần ba số điểm thưởng, nhưng quả thực an toàn hơn hẳn, không dễ chết, còn loại người mới tiềm lực cao như anh hẳn sẽ trực tiếp được công hội đào tạo, tôi còn định hỏi sao anh không gia nhập công hội cơ." Mục Tứ Thành buồn bực xé một cái kẹo mút ra ngậm, "Bây giờ tôi cảm thấy không cần hỏi."

"Bởi gia nhập công hội là việc làm rất ngu xuẩn chứ sao." Bạch Liễu thẳng thừng nói, "Tại trò chơi cho phép giết người thế này, sẽ không có bất kì tổ chức công ích từ thiện nào, giúp cậu chắc chắn là vì ý đồ nào đó."

"Mặc dù nhìn gần, công hội giúp đỡ cậu hạ thấp xác suất tử vong, nhưng nhìn xa hơn, việc hèn yếu nộp số điểm lớn cho công hội - tại trò chơi cần thể hiện thực lực cá nhân thu hút người xem - chẳng khác nào tự diệt vong, đến khi công hội không thể lấy được lợi ích gì từ trên người cậu nữa, nhất định sẽ từ bỏ cậu, mà phần lớn điểm và tất cả đạo cụ của cậu đã nộp lên, không còn vốn liếng sinh tồn độc lập, cậu sẽ chết."

Mục Tứ Thành ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu, mang theo chút hứng thú đánh giá hắn: "Ở thế giới thực anh rốt cuộc làm gì, tại sao lại rõ ràng với phương thức vận hành tổ chức công hội như vậy?"

Đúng là, rất nhiều người chơi cấp thấp không còn hữu dụng nữa về sau rất ít khi được người chơi cấp cao mang theo.

"Trên thế giới này, phần lớn các công ty đều vận hành như vậy, dựa vào bánh nướng mình vẽ ra cùng cái gọi là tài nguyên nội bộ hấp dẫn nhân viên, sau đó chờ nhân viên thức đêm cày cuốc năng lực sản xuất giảm, họ sẽ đuổi việc cậu và tuyển nhân viên mới trẻ tuổi hơn tới chèn ép."

Bạch Liễu mặt không biểu tình, "Tôi ở thế giới thực chỉ là một người làm công ăn lương dưới đáy xã hội bị bóc lột mà thôi, vào trò chơi còn muốn tôi gia nhập công hội để bị bóc lột tiếp á hả, không có khả năng."

Mục Tứ Thành: "..."

Người này khi nhắc đến cuộc sống làm công ăn lương ánh mắt tản ra oán niệm thật mạnh nha...

"Vậy anh nghĩ xong mình muốn chơi phó bản nào chưa?" Mục Tứ Thành liếc nhìn màn hình, "Trên đó có phó bản anh thích không? Hay là anh muốn đợi chút nữa?"

"Giới hạn đăng nhập phó bản một người là 100, hiện tại tất cả phó bản một người trên màn hình đều đã đầy." Mục Tứ Thành chỉ kí hiệu FULL ở góc phải dưới avatar phó bản, miệng ngậm kẹo mút hàm hồ giới thiệu với Bạch Liễu, "Đây, nếu dưới avatar có kí hiệu FULL này có nghĩa rằng phó bản đã full slot, không thể đăng nhập thêm người chơi nữa."

"Mà phó bản nhiều người thì có giới hạn khác nhau tùy từng phó bản, tôi chơi qua phó bản 4 người, 50 người cũng có. Thuận tiện nhắc luôn, phó bản tên 《 Nhà ma 》, 《 Thành phố hủy diệt 》, 《 Quỷ gọi điện 》 này đều là phó bản từng xuất hiện trước đó.

Mục Tứ Thành tùy tiện chỉ mấy phó bản, "Anh muốn chơi mấy phó bản này sao? Tôi có thể giúp anh tìm tài liệu qua cửa, chỉ là không miễn phí."

"Không muốn." Bạch Liễu không chút nghĩ ngợi từ chối, "Cho dù có tài liệu, khi chơi phó bản cũ, phản ứng của tôi chắc chắn không nhanh bằng người chơi công hội, rất dễ bị người ta ra đòn phủ đầu, ưu thế của tôi cần phó bản hoàn toàn mới mới có thể phát huy."

"Cũng đúng." Mục Tứ Thành cắn kẹo mút, "Anh rất có tinh thần mạo hiểm, phần lớn người mới vì cầu ổn mà vào phó bản cũ."

"Mục đích của tôi là kiếm tiền, không phải sinh tồn." Bạch Liễu thái độ bình thản trả lời, "Tôi cần thắng, cần đạt hạng nhất, mới kiếm được đủ nhiều điểm."

"Con người anh thật kì quái ——" Mục Tứ Thành suy tư một hồi, buông tha việc cố hiểu mạch não Bạch Liễu, mà nhăn mũi phê bình, "Anh kiếm nhiều điểm đến đâu mà chết rồi thì cũng không có chỗ tiêu."

Bạch Liễu rất tự nhiên trả lời: "Tôi kiếm điểm không phải để tiêu, mà để tích trữ, hơn nữa ——" Hắn đột nhiên nở nụ cười kì dị, Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành vì nụ cười của hắn mà ngẩn ra, "Cậu cảm thấy tôi sẽ chết trong trò chơi sao?"

"Tôi vẫn có chút tự tin, chơi game kinh dị là chuyện tôi am hiểu nhất, tôi có lẽ sẽ không dễ dàng chết đến vậy đâu." Bạch Liễu mỉm cười, "Tôi tương đối giỏi việc đào hố trong trò chơi mình thiết kế để người chơi đi tìm chết, nhưng chính mình ngược lại chưa từng chết trong trò chơi người khác thiết kế lần nào."

Mục Tứ Thành: "..."

Người này rốt cuộc làm nghề gì trong thế giới thực! Thật sự không phải phần tử tội phạm sao!

"Phó bản này sao chưa có ai đăng nhập vào thế?" Bạch Liễu chỉ vào avatar hình một đoàn tàu hỏa đang cháy trên màn hình, avatar phóng to rơi vào hệ thống quản lý trò chơi trước ngực hắn, Bạch Liễu mở avatar đọc giới thiệu, "《 Trạm cuối bốc lửa 》?"

Các phó bản khác trên màn hình đều sắp đầy hết, phó bản này vẫn chưa có ai, rất nổi bật và cũng rất cổ quái.

【 Tên phó bản: 《 Trạm cuối bốc lửa 》 】

【 Cấp bậc: cấp 2 (phó bản có tỉ lệ người chết từ 50 - 80% được xếp vào phó bản cấp 2) 】

【 Chế độ: nhiều người chơi (0/7) 】

【 Tóm tắt: đây là phó bản nhiều người chơi kiểu thu thập đầy kích thích, trong chuyến xe lửa hừng hực cháy, đầy gương vỡ và các thi thể cháy đen, rất nhiều người chơi lưu luyến quên về, vĩnh viễn ở lại nơi đây ~ 】

Mục Tứ Thành nhìn avatar, chân mày nhíu lại: "Anh muốn chơi trò này?"

"Phó bản này thế nào?" Bạch Liễu hỏi.

Mục Tứ Thành dừng một chút: "Thật ra đây là một phó bản cũ từng xuất hiện nhiều lần, nhưng trước mắt không có bất kì thông tin qua cửa nào."

Bạch Liễu nháy mắt hiểu, xuất hiện qua nhiều lần, màn hình lớn chỉ có đủ người mới đổi mới, vậy đã có mấy nhóm người chơi chơi qua phó bản rồi.

Nhưng không có một lần ghi chép qua cửa nào... Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Mục Tứ Thành: "Người chơi trước đó đều chết hết?"

"Rất kì lạ, nếu không có bất kì người chơi nào qua cửa..." Ánh mắt Bạch Liễu đảo qua avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》, ngón tay chỉ ở tỉ lệ người chết , "Thì tỉ lệ 50 - 80% ở đây tính ra thế nào? Từ việc người chơi chết hết thì tỉ lệ hẳn là 100% mới đúng."

Mục Tứ Thành không cho là đúng phản bác: "Đây chỉ là một cách để phân cấp trò chơi mà thôi, cơ hồ tất cả phó bản đều có đánh giá này."

"Nếu theo lời giải thích của anh, tỉ lệ người chết tính được dựa trên số liệu thực tế, một phó bản tỉ lệ người chết không đến 100% nhất định có người chơi đã qua cửa tồn tại, nhưng tôi đã xem qua kho VIP, cũng hỏi qua nhiều đại thần lâu năm, đích xác không có bất kì người chơi nào từng qua cửa phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》, tôi cảm thấy chuyện này là thật."

Bạch Liễu đột nhiên ý vị sâu xa nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu không phát hiện, không có nghĩa là không có."

"Tỉ lệ người chết của 《 Trạm cuối bốc lửa 》 nằm giữa 80% và 50%, vậy có ít nhất 20% người chơi đã qua cửa chân thực tồn tại ——" Mục Tứ Thành không phục lắm, "Một đoàn thể người chơi số lượng không tính nhỏ đã thành công, họ hoặc sẽ đăng diễn đàn, hoặc ít nhất cũng có video được người ta xem qua, không có khả năng không có dấu vết."

"Cậu cảm thấy trong trò chơi có tất cả bao nhiêu người chơi?" Bạch Liễu quay đầu nhìn thẳng Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành bị hỏi vậy thì sửng sốt: "Không biết, nhưng hẳn là rất nhiều."

"Số lượng người chơi không tính là nhỏ đó có từng để lại dấu vết gì trong thế giới thực sao?"

Bạch Liễu không nhanh không chậm hỏi ngược lại, "Hết thảy những gì liên quan tới trò chơi có thể bị người thường ở thế giới thực biết sao? Chúng ta tiết lộ thông tin về trò chơi, dù dùng bất kì hình thức nào, có thể tạo ra bất kì dấu vết gì hay được bất kì ai nhớ kĩ sao? Đối với những người không vào trò chơi, người chơi có dấu vết tồn tại sao? Dĩ nhiên không có."

Mục Tứ Thành hoàn toàn bị Bạch Liễu hỏi đến ngây dại.

Bạch Liễu không nhanh không chậm hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Được, quay trở lại vấn đề thứ nhất, người chơi như chúng ta không hề có dấu vết tồn tại trong thế giới hiện thực, vậy cậu cảm thấy, chúng ta tồn tại sao?"

"Chúng ta dĩ nhiên tồn tại." Bạch Liễu trả lời rất nhanh. "Chúng ta chẳng qua bị xóa sổ dấu vết tồn tại mà thôi, cho nên liệu có khả năng 20% người chơi qua cửa 《 Trạm cuối bốc lửa 》 cũng bị xóa sổ? Dấu vết tồn tại của họ bị trò chơi, hoặc là hệ thống lau đi?"

Mục Tứ Thành bừng tỉnh: "Số liệu qua cửa và số liệu người chơi của họ bị xóa sổ!"

"Rất có thể bản thân họ cũng đã bị "xóa sổ"." Bạch Liễu nhìn avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》, "Những người chơi qua cửa phó bản rất có thể đã chết, nếu không sẽ không có chuyện không có người nào đến chơi phó bản lần hai."

Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu nói cho nổi hết da gà, nhưng cậu còn có chút khó chịu: "Tuy nhiên hết thảy những gì anh nói đều thành lập trên tiền đề "tỉ lệ người chết được tính theo số liệu thực tế", nhưng nếu tỉ lệ người chết do trò chơi giả tưởng đo lường ra..."

Mục Tứ Thành nói tới chỗ này bỗng ngẩn ra.

Bạch Liễu ngước mắt nhìn Mục Tứ Thành một cái: "Tôi tin tưởng cậu giờ chắc đã phát hiện, tỉ lệ người chết là một số liệu không thể giả tưởng đo lường."

"Học thống kê học chưa?" Bạch Liễu hỏi Mục Tứ Thành, "Trong thống kê học có hai chỉ số nhất định phải dùng số liệu thực tế để đo lường, một là tỉ lệ người ra đời, hai là tỉ lệ người chết."

Hắn vừa nói, vừa tùy ý nhấn hai cái lên avatar 《 Trạm cuối bốc lửa 》 , dưới ánh mắt sợ hãi của Mục Tứ Thành, Bạch Liễu chậm rãi tiến vào phó bản.

Mục Tứ Thành hỏng mất: "Sao anh đột nhiên vào rồi!!!"

Bạch Liễu dần dần nhạt đi trước mắt Mục Tứ Thành, hắn suy nghĩ trả lời câu hỏi của cậu: "Tôi thật sự rất tò mò, số liệu qua cửa và số liệu người chơi 《 Trạm cuối bốc lửa 》 rốt cuộc là thứ gì mà bị hệ thống xóa sổ, kinh nghiệm nói cho tôi, thứ bị ẩn giấu càng sâu, lợi ích nó mang lại càng lớn..."

【 Phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đã có một người chơi đăng nhập, còn sáu người chơi nữa trò chơi bắt đầu 】