Chương 16: Nội các

Trong vòng hai ngày, nơi bẩn thỉu nhất trong hoàng cung này đã thay đổi diện mạo.

Không chỉ vậy, những nơi khác trong hoàng cung cũng đang được tu sửa, ngay cả cây cầu gỗ trong Ngự hoa viên chỗ nào bị xỉn màu cũng được quét sơn mới, thường xuyên có tiểu thái giám lau chùi chỗ này, sửa chữa chỗ kia.

Trong một thời gian, cả hoàng cung đều toát lên vẻ tươi mới.

"Bảo Thúy, bọn họ đang làm gì vậy?"

Thời tiết chuyển ấm, hôm nay trời lại đẹp, Trương Thục phi biết Hoàng thượng đi lâm triều không có ở Thừa Thiên điện, mới ra ngoài dạo chơi ở Ngự hoa viên.

Ai ngờ vừa đến Ngự hoa viên đã thấy mấy tiểu thái giám đang bận rộn phía trước, chắn đường họ.

"Lớn mật! Các ngươi có mấy cái đầu mà dám chắn đường của Thục phi nương nương hả?" Bảo Thúy quát lớn đầy khí thế.

Mấy tiểu thái giám đó lập tức hoảng sợ, vội vàng đặt đồ trong tay xuống, quỳ xuống dập đầu: "Bái kiến Thục phi nương nương, bẩm báo Thục phi nương nương, nô tài được Hoàng thượng chỉ thị đến tu sửa Ngự hoa viên."

Bảo Thúy nhướng mày, vừa định lên tiếng, chỉ nghe thấy Trương Thục phi trước mặt nói: "Đều đứng dậy đi, đã là thánh chỉ, các ngươi cứ làm việc của mình."

"Nương nương..." Bảo Thúy đỡ Trương Thục phi quay người đi về, "Sao người lại để cho mấy tiểu thái giám chắn đường chứ?"

Trương Thục phi cụp mắt: "Không sao, ta vừa hay mệt rồi, về cung thôi."

Bảo Thúy cắn môi: "Nương nương, người vào cung là đứng đầu tam phi, tuyệt đối không thể để người khác xem thường."

"Đứng đầu tam phi?" Trương Thục phi mỉm cười.

Bảo Thúy được phân đến cung của Trương Thục phi sau khi nàng ta vào cung, đương nhiên không biết.

Trương Thục phi xuất thân từ nhà thương nhân ở Giang Nam, là người có địa vị thấp nhất trong ba người.

Nàng ta là thứ nữ trong nhà, mẫu thân chỉ là một thiếp, cha nàng ta bị mẫu thân của Trương Thục phi ép buộc, dâng nàng ta cho Tứ hoàng tử.

Khi Trương Thục phi vào phủ, trong phủ Tứ hoàng tử đã có ba vị trắc phi, nàng ta trở thành vị thứ tư. Nàng ta còn nhớ một trong số các trắc phi đó là một nữ tử dân gian, dung mạo khuynh thành, cũng là nữ nhân đầu tiên được Tứ hoàng tử sủng hạnh.

Nhưng ai ngờ ngày hôm sau, nữ nhân đó đã chết thảm, nghe nói trên người toàn vết roi và vết bầm tím, lưng đã bị lở loét.

Ba người họ tận mắt chứng kiến nữ nhân được Tứ hoàng tử phong làm trắc phi bị kéo ra ngoài. Vương trắc phi trước kia, hiện giờ là Vương Lương phi vốn còn có ý định tranh sủng, thấy cảnh đó liền bị dọa cho ngất xỉu.

Tứ hoàng tử phong tỏa tin tức, chuyện đó trở thành bí mật, người ngoài đều không biết.

Trương Thục phi liên tiếp gặp ác mộng mấy ngày liền.

Chuyện này trở thành bí mật chung của ba người, đến nay vào cung rồi, họ chỉ mong mình có thể toàn mạng rút lui, để Hoàng thượng quên mất sự tồn tại của họ.

Cũng vì địa vị của Trương Thục phi thấp nhất, nên bị hai người kia đẩy lên làm đầu tam phi.

Họ đều không phải kẻ ngốc.

Bảo Thúy thấy Trương Thục phi cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng ngoan ngoãn im lặng.

Đám tiểu thái giám ở Ngự hoa viên thấy nghi trượng của Thục phi nương nương rời khỏi Ngự hoa viên, dần dần đi xa.

Tiểu Thẩm Tử vừa quét cầu đá vừa lẩm bẩm: "Thục phi nương nương thật tốt bụng, khó trách là đứng đầu tam phi..."

Đám tiểu thái giám bọn họ được lệnh đến đây, nhưng nếu đắc tội với chủ tử, thì ai sẽ bảo vệ họ chứ? Cho dù Thục phi nương nương hạ lệnh lôi bọn họ xuống chém cũng có lý do chính đáng.

"Làm việc của ngươi cho tốt đi." Một lão thái giám gõ đầu Tiểu Thẩm Tử một cái, "Đồ không biết phân biệt, chủ tử cũng là thứ mà ngươi có thể bàn tán sao?"

Sắc mặt Tiểu Thẩm Tử tái nhợt, nhìn trái nhìn phải rồi liên tục tạ tội.

...

Nguyên chủ là kẻ ham mê hưởng lạc, chuyện triều chính hắn ta hoàn toàn không quan tâm, Yến Huyền Ngọc lục soát trong ký ức của hắn ta căn bản không tìm thấy thông tin mình muốn, vì vậy bèn sai Lý Trung Hiền chỉnh lý một bản tư liệu về các quan viên.

Hắn còn nhớ trước đó khi hoàn thành nhiệm vụ truyền thiện, tiện tay ban yến tiệc cho một vị quan viên, vị quan đó chính là Lâm Phục.

Yến Huyền Ngọc vỗ đầu, hắn mới nhận ra mình đã nghĩ đơn giản quá, lúc đó vì xem tấu chương mà nghĩ đến giai thoại của một vị hoàng đế nào đó, nhất thời cho là đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, có một khả năng, người ta không muốn nói nhiều với một vị hoàng đế như hắn cho nên mới qua loa trong tấu chương như vậy?

Lâm Phục là môn sinh của Hàn Nguyên, nếu nói về tài năng thì chắc chắn là có.

Lại nói tiếp Lâm Phục làm Lễ bộ Thượng thư thì đúng là bị chôn vùi tài năng, nói theo cách hiện đại chính là "chuyên ngành không đúng", Tiên đế không muốn môn sinh của Hàn Nguyên có quá nhiều quyền lên tiếng trên triều đình nên mới kìm hãm Lâm Phục.

Nhưng Yến Huyền Ngọc lại có chút tâm lý phản nghịch, ngươi càng ghét ta, ta càng phải dùng ngươi.

Mấy ngày nay Yến Huyền Ngọc quên thả Hàn Nguyên vốn đang bị nguyên chủ giam lỏng ra, vừa hay nhân cơ hội này nâng đỡ cả hai người bọn họ.

Nội các mà Yến Huyền Ngọc muốn thành lập tiếp theo, hắn đã có ý tưởng giao cho ai rồi.