Vị ma ma mà họ nhắc đến họ Thẩm, phụ trách công việc ở Hoán Tẩy cục, Thẩm ma ma tính tình không tốt, ngày thường đối với các tiểu cung nữ ở Hoán Tẩy cục thường xuyên đánh mắng, mỗi nơi đều có quy củ riêng, quy củ ở đây chính là mỗi tháng phải biếu Thẩm ma ma một ít tiền tiêu vặt, nếu không sẽ bị phân công đi giặt những thứ khó giặt nhất, mùa xuân, hạ, thu thì còn đỡ, mùa đông thì hai bàn tay có thể bị đông cứng đến nứt nẻ.
Hai người sau khi nhìn thấy Thẩm ma ma liền vội vàng hành lễ: "Tham kiến ma ma."
Thẩm ma ma ngày thường luôn tỏ thái độ khó chịu với họ, hôm nay lại như biến thành một người khác... Không đúng, từ ngày hôm đó bảo họ đến Nội vụ phủ, Tú Ngọc đã phát hiện ra ma ma có chút khác thường rồi.
Khuôn mặt Thẩm ma ma trông tái nhợt như thể vừa trải qua một cơn hoảng sợ, hai tay chắp trong tay áo, không thèm để ý đến hai người họ.
Tú Ngọc và Tú Bích thở phào nhẹ nhõm, Tú Bích ra hiệu cho Tú Ngọc mau chóng rời đi, nào ngờ lúc này, giọng nói lẩm bẩm của Thẩm ma ma lại truyền đến từ phía sau họ --
"Ngày thường ta đối xử với đám nha đầu này cũng không tệ..."
Câu nói đầy khó hiểu này khiến hai người khó hiểu nhìn nhau, mãi đến khi đến Hoán Tẩy cục mới nghe được những lời đồn đại từ những người biết chuyện, nói rằng Trần Bảo Tài của Ngự Thiện phòng đã chết, Lý Trung Hiền còn yêu cầu các ma ma, tổng quản của các cung, các cục đều phải đến xem cho rõ.
Lúc đó có rất nhiều cung nhân đến xem, cung nữ kia nói mình nhát gan, lại sợ ma ma đánh mắng nên không dám đi.
Trần Bảo Tài vừa chết, Nội Thị phủ liền phái một tổng quản mới đến Ngự Thiện phòng.
Tân tổng quản biết Ngự Thiện phòng hiện giờ đang nằm dưới mí mắt Thánh thượng, do đó hết sức dè dặt, ngay cả đối với đám tiểu thái giám, tiểu cung nữ dưới quyền cũng hòa nhã, không dám có một chút sai sót nào. Còn việc nhận hối lộ ư? Đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Chỉ có một số người có quan hệ với Trần Bảo Tài thì lo sợ trong mấy ngày, sau thấy Hoàng thượng không có ý định xử phạt liên đới bọn họ mới yên lòng. Trong số đó, có một số người trước kia dựa vào thế lực của Trần Bảo Tài mà tác oai tác quái, giờ Trần Bảo Tài chết rồi, những kẻ này giống như cải trắng héo úa không gượng dậy nổi, ở Ngự Thiện phòng đều rụt đuôi làm người, sợ hãi vì hành vi trước kia của mình bị lôi ra mà ném đi mạng nhỏ.
Ngự Thiện phòng nhanh chóng khôi phục lại sự bận rộn như ngày thường, lại qua hai ngày, trong cung không còn ai nhắc đến chuyện của Trần Bảo Tài nữa.
Đáng tiếc lúc Trần Bảo Tài còn sống cứ tưởng mình oai phong biết bao, có thân phận biết bao, một khi chết đi chẳng phải cũng giống như tiểu thái giám năm xưa bị hắn ném vào thùng nước vo gạo, lặng lẽ không một tiếng động.
Hai triệu lượng bạc sau khi kiểm kê được đưa vào kho riêng của Yến Huyền Ngọc, hắn có chủ ý khác, sau này chỗ nào cũng cần dùng đến tiền.
Nói ra cũng nực cười, Trần Bảo Tài dùng gần hết cả đời để tham ô từ trong cung, hắn ta thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ, cuối cùng lại về tay Yến Huyền Ngọc.
[Hoàn thành nhiệm vụ thường ngày của hôn quân - Trượng giết cung nhân, điểm thưởng 9.]
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Yến Huyền Ngọc không hề bất ngờ, cách phán định của hệ thống quả nhiên đúng như hắn nghĩ.
Hệ thống nghe thấy tiếng cười khó hiểu của hắn, liền hỏi ra nghi hoặc của mình——
[Ký chủ tại sao lại cười?]
Yến Huyền Ngọc trả lời trong lòng [Không có gì, ta chỉ nghĩ đến một chuyện thú vị thôi.]
[???]
Xem ra thứ "hệ thống" này mặc dù so với thế giới hắn đang sống dường như đến từ chiều không gian cao hơn, công nghệ phát triển hơn, nhưng bản chất lại không khác gì AI, giống như hệ thống rút thẻ hôn quân mà hắn đang gắn kết hiện tại, phương thức phán định của hệ thống chỉ là Yến Huyền Ngọc hoàn thành nội dung chữ viết mà hệ thống đưa ra, sau khi hệ thống phán định Yến Huyền Ngọc có hành vi này xuất hiện thì sẽ đưa ra điểm thưởng tương ứng.
Nhưng hệ thống không phân biệt hắn xuất phát từ nguyên nhân gì mà trượng giết, lại trượng giết loại người nào, nó dường như không hiểu nhân tính cũng không biết biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc).
Tuy nhiên, chính vì như vậy, mới cho Yến Huyền Ngọc cơ hội không phải sao?