Quản gia của Giản phủ thấy vậy, cũng tiến lên nói: "Bái kiến Bá gia, lão gia nhà chúng tôi cho tiểu nhân đến đón tiểu thư về phủ, nói tiểu thư thân thể yếu ớt, không chịu được sự tình, biến cố trong phủ, xin ngài nén bi thương, lão gia nhà chúng tôi ngày mai sẽ đích thân đến phúng viếng."
Triệu Liêm nhìn cảnh tượng này, trong lòng biết rõ ngoài Lục Nhu Gia, tối nay e là không giữ được ai, những kẻ tình nghi đều chạy về nhà hết, vụ án này còn tra thế nào? Rõ ràng là vô lý, nhưng hắn nào dám nói nửa lời, rụt cổ rụt vai lùi lại nửa bước.
Thôi Tấn cảm thấy cổ họng đắng ngắt. Giản gia tuy không có tước vị, nhưng cũng là dòng dõi thế gia, hiện giờ gia chủ lại giữ chức cao, ông ta cũng không dám đắc tội. Ông ta khó khăn đáp ứng: "Vậy thì để hiền chất nữ về phủ trước, nếu có gì cần hỏi, đến lúc đó lại làm phiền..."
Tần Anh xem xét thi thể, càng xem biểu cảm càng thêm trầm trọng. Cho đến khi cuộc đối thoại ở sân trong bị gió đêm đưa đến tai, nàng bắt đầu lo lắng, hung thủ đang ở trong số khách khứa, lời khai còn chưa hỏi kỹ, sao có thể để bọn họ chạy trốn?
Thấy Trung Viễn Bá ngay cả Giản gia cũng đồng ý, Tần Anh vội vàng đứng dậy, dựa vào thân phận huyện chủ của nàng, ít nhất cũng có thể ngăn cản một lúc, nhưng nàng còn chưa kịp bước đi, một giọng nói âm trầm đã vang lên trước.
"Mạng người bị hại ngay trước mắt, kẻ tình nghi nào dám bỏ đi?"
Theo hướng âm thanh truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triều Mộ các. Tần Anh sửng sốt, cũng vội vàng đi ra cửa, chỉ thấy những thị vệ mặc võ phục đen thêu hình hải trãi [*] bằng bạc đang lần lượt bước ra.
[*] con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian
Long Dực vệ án binh bất động nửa canh giờ, cuối cùng cũng hành động.
Hải trãi là thần thú thời thượng cổ, nghe nói có thể phân biệt thiện ác trung gian, nếu là kẻ gian ác, sẽ bị nó cắn nuốt vào bụng. Đại Chu khi mới lập quốc đã thành lập Long Dực vệ, ban đầu chỉ để giám sát bá quan văn võ, nhưng trải qua nhiều đời thay đổi, đến nay bọn họ còn quản lý cả việc bắt bớ, hình ngục liên quan đến vương hầu bá quan. Trong mười hai vệ của Đại Chu, khó có thể tìm ra đội quân nào ngang ngược hơn bọn họ.
Tần Anh nghe thấy giọng nói, chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng, nhưng bên ngoài Triều Mộ các, Triệu Vọng Thư đang định rời đi lại đột nhiên dừng bước. Hắn quay người lại, cười khẩy nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tạ khâm sử."
Chờ cho Dực vệ ra hết, chia thành hai hàng, một bóng người cao lớn oai phong mới bước ra khỏi Triều Mộ các.
Người này mặc quan bào cổ đứng màu đen thêu hình hải trãi bằng chỉ vàng, đứng yên ở ngoài thềm, nhìn xuống Triệu Vọng Thư cùng mấy người kia. Hắn mặt như quan ngọc, lại có một đôi mắt phượng đuôi mắt hếch lên, thoạt nhìn phong lưu đa tình, phong thái vô song, nhưng nhìn kỹ hơn, sẽ thấy hốc mắt hắn u ám, lạnh lẽo như mây đen giăng kín, toàn thân tỏa ra vô số luồng khí âm lệ như nanh vuốt.
Người khác đều lộ vẻ e ngại, nhưng đáy mắt Triệu Vọng Thư lại lóe lên tia khinh thường, "Tạ Tinh Lan, ngươi tra án của ngươi, muội muội ta trong sạch vô tội, tự nhiên có thể đi..."
Tần Anh ở đằng xa nghe thấy cái tên này, đột nhiên trừng lớn mắt, Tạ Tinh Lan! Tên gian thần tâm ngoan thủ lạt kia sao?!
Nàng nhớ rõ ràng, đêm nay dẫn đầu Long Dực vệ đến Bá phủ là một nhân vật vô danh, Long Dực vệ cũng không tiếp nhận vụ án này, bởi vì Tạ Tinh Lan tuyệt đối sẽ không quản những vụ án không liên quan đến tranh giành quyền lực như thế này.
Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm tình tiết...
Nhìn cảnh tượng đối đầu căng thẳng này, Tần Anh mang theo nghi hoặc, cẩn thận nhớ lại về Tạ Tinh Lan, sau đó nàng thầm kêu không ổn. Bây giờ là thời điểm đầu truyện không lâu, Tạ Tinh Lan chỉ là một Khâm sai Long Dực vệ âm trầm và đầy mưu mô, hắn vì địa vị cao hơn mà ẩn nhẫn chờ thời, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tự tạo kẻ thù cho mình, đêm nay, hắn chỉ dừng lại ở mức độ cảnh cáo mà thôi.
Triệu Vũ Miên không thể giữ lại được.
Ý nghĩ này vừa dứt, Triệu Vọng Thư quả nhiên dẫn Triệu Vũ Miên xoay người bỏ đi, nhưng ngay sau đó, Tần Anh nhướng mày, nàng nhìn thấy Long Dực vệ chia thành hai hàng đồng loạt hành động, bao vây huynh muội Triệu gia!
Triệu Vọng Thư không ngờ Tạ Tinh Lan lại muốn làm lớn chuyện, hắn quay người lại uy hiếp: "Tạ Tinh Lan, ngươi có biết thân phận của mình không? Cho dù là Đoàn tướng quân và Trịnh tướng quân, cũng không dám đối xử với ta như vậy!"
Hắn tin chắc Long Dực vệ không dám làm thật, nhưng Tạ Tinh Lan khẽ hất cằm, các Dực vệ "xoẹt" một tiếng rút đao, trong ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm, hắn cười nhạo: "Trùng hợp thật, những chuyện bọn họ không dám làm, ta lại thường xuyên làm."