Chương 12: Núi giả

Vừa nhìn thấy Tần Anh, Bạch Uyên liền kéo nàng xem xét tỉ mỉ từ trên xuống dưới, rồi đỏ hoe mắt nói: “Tiểu thư, người không sao chứ, nghe nói Thôi cô nương chết đuối ở hồ sen, nô tỳ sợ tiểu thư cũng xảy ra chuyện…”

Bạch Uyên là nha hoàn theo hầu Tần Anh từ nhỏ, dung mạo má đào mắt hạnh, ngây thơ đáng yêu, tính tình cũng thẳng thắn, có chút ngốc nghếch, nàng lo lắng những gì nguyên chủ lo lắng, nghĩ những gì nguyên chủ nghĩ, nhìn thấy nguyên chủ tự hủy hoại danh tiếng, khuyên can không được, nhưng vẫn một lòng trung thành, xông pha vì nguyên chủ.

Tần Anh dịu dàng an ủi nàng ấy, rồi hỏi: “Mọi người ở ngoài đều biết rồi sao?”

Bạch Uyên gật đầu, “Chúng nô tỳ đều chờ ở dãy nhà sau cửa thuỳ hoa, vốn dĩ chỉ biết trong vườn xảy ra chuyện, bá phủ còn báo quan, nhưng không biết rõ ràng là chuyện gì, cho đến lúc nãy…”

“Nhũ mẫu của Thôi tiểu công tử ôm hắn vào hậu viên, bà ấy vừa vào trong không lâu, Trương di nương liền đuổi tới cửa vườn, bị ma ma canh cổng chặn lại, vậy mà bà ta dám làm ầm ĩ ngay trước cửa thuỳ hoa, nói tiểu công tử còn nhỏ, tuyệt đối không thể đến gần người chết, bà ta khóc lóc om sòm, đợi ma ma ôm tiểu công tử ra, còn muốn cướp con, náo loạn đến mức đó, chúng nô tỳ mới biết được, thì ra là Thôi cô nương bị người ta hại chết…”

Tần Anh cẩn thận nhớ lại, “Trương di nương chính là mẹ ruột của tiểu công tử?”

Bạch Uyên gật đầu, “Chính là bà ấy, năm đó sau khi Trương di nương sinh tiểu công tử, hắn liền được ôm đến trước mặt phu nhân, sau đó vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân, bá gia cũng bằng lòng nuôi dưỡng hắn như con trai trưởng, sau này để hắn thừa kế tước vị, chỉ khổ cho Trương di nương, mấy năm nay nếu không phải ngày lễ tết, phu nhân tuyệt đối không cho bà ấy gặp con.”

Chuyện này ở trong những gia đình quyền quý thời cổ đại cũng không có gì lạ, Tần Anh lại hỏi: “Vậy em vào đây bằng cách nào?”

Bạch Uyên ưỡn ngực, “Nô tỳ thấy Triệu gia thế tử đến, liền mượn danh nghĩa hầu gia, bọn họ mới cho nô tỳ vào.”

Khí thế này của nàng ấy có hai phần giống nguyên chủ, nhưng cũng chỉ là giả vờ dọa người, khi nhìn về phía Tây sương, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi: “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, bá phủ xảy ra án mạng, nha sai phủ nha cũng đến rồi, nếu như dính líu đến vụ án mạng này thì phiền phức lắm, giờ cũng muộn rồi, nếu không quay về, hầu gia sẽ lo lắng.”

Tần Anh nắm lấy tay nàng ấy, “Bây giờ vẫn chưa thể đi được, Thôi Uyển chết rất kỳ lạ, ta cũng là nghi phạm, nếu bây giờ đi, sẽ càng khó giải thích rõ ràng.”

Bạch Uyên bĩu môi, rụt rè nói: “Người lại vì Thôi thế tử sao…”

Tần Anh dở khóc dở cười, ấn tượng mà nguyên chủ để lại cho mọi người quá sâu đậm, trong thời gian ngắn thật sự không thể thay đổi được, tuy nàng đang nói chuyện với Bạch Uyên, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Tạ Tinh Lan, thấy hắn đi về phía hồ Ánh Nguyệt, liền nói: “Không phải vì hắn, là vì Thôi Uyển chết quá đáng thương, ta phải xem rốt cuộc là ai đã hại nàng ta, một kẻ sát nhân như vậy ẩn nấp trong số chúng ta, nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.”

Rõ ràng trong mắt Bạch Uyên không tin, nhưng vẫn gật đầu, “Người nói có lý, vậy chúng ta chờ ở đây sao?”

“Không, chúng ta đến bờ hồ xem thử.”

Tần Anh xoay người đi về phía hồ Ánh Nguyệt, Bạch Uyên vội vàng đuổi theo.

Trung Viễn bá phủ tuy hiện giờ đã sa sút, nhưng mấy chục năm trước cũng từng có thời kỳ quyền thế ngập trời, bởi vậy, hậu hoa viên trong phủ không chỉ có diện tích rộng lớn, mà còn có hồ nước trong xanh gợn sóng lăn tăn, ven hồ mười bước một lầu, năm bước một cảnh, cũng vô cùng tinh xảo, hiện giờ đang là đầu thu, cây cối xanh tươi, hoa thơm cỏ lạ vẫn còn xanh mướt, đèn lồng nhỏ được chuẩn bị cho tết Trung thu, giống như đom đóm được treo trên cành cây cao ven đường.

Long Dực vệ và nha sai phủ nha cầm đuốc, đang tìm kiếm khắp nơi, Tần Anh không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tinh Lan, liền hỏi Bạch Uyên: “Em có biết người phụ trách dẫn Long Dực vệ đến điều tra vụ án tối nay là Tạ khâm sử nào không?”

Sắc mặt Bạch Uyên hơi thay đổi, “Người nói, là người con nuôi của Tạ tướng quân phủ sao?”

Tần Anh đáp lại, Bạch Uyên lập tức có chút bất ngờ, “Trước đây người ghét bỏ hắn nhất, sao lại hỏi đến hắn?”

Tần Anh khẽ nhíu mày, tất cả những điều này đều là do người cha nuôi kia của Tạ Tinh Lan, Tạ Chính Tắc tiếng xấu muôn phần, không chỉ có thế gia quyền quý, mà ngay cả những người thanh liêm xuất thân hàn vi cũng không thèm kết giao với ông ta, sau khi ông ta chết, Tạ Tinh Lan cũng bị mọi người xa lánh, mà nguyên chủ là hoàng thân quốc thích, muốn cùng phe cánh với vương hầu thế gia, đương nhiên cũng khinh thường loại con nuôi của gian thần như thế.

Tuy Bạch Uyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nửa năm nay có rất nhiều lời đồn liên quan đến hắn, trước đây người một lòng một dạ với Thôi thế tử, cho dù nô tỳ có bàn tán, cũng không dám nói trước mặt người.”

“Nói là vào tháng giêng hắn bị bệnh nặng, suýt chút nữa thì phát điên, sau đó, tính tình hắn thay đổi rất nhiều, không chỉ đuổi một số gia nô đi, mà còn khiến mẹ nuôi của hắn tức giận đến mức lâm bệnh, không chỉ như vậy, ngay cả công việc mà bệ hạ giao cho, hắn cũng từ chối, à đúng rồi, hắn còn kết thù với không ít thế gia, năm tháng trước, hắn lấy danh nghĩa Long Dực vệ dâng tấu chương vạch tội Trường Thanh hầu, nói gia tướng của Thôi gia bọn họ tham ô của công, bòn rút của cải trong quân đội để làm giàu cho bản thân, một tháng trước, hắn còn đánh tiểu công tử của Định Bắc hầu một trận tơi bời, chuyện này còn kinh động đến cả bệ hạ…”

Tần Anh kinh ngạc, “Hắn dâng tấu chương vạch tội Trường Thanh hầu, sau đó thì sao?”

Bạch Uyên mím môi, “Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bệ hạ phái khâm sai đến quân doanh điều tra, tuy tra được một số quân tướng, nhưng đều không phải người của Thôi gia, Thôi gia vẫn rất được bệ hạ coi trọng.”

Tần Anh vô cùng kinh ngạc, khó trách vừa rồi Tạ Tinh Lan và Thôi Mộ Chi lại có chút mùi thuốc súng, thì ra Tạ Tinh Lan đã đối đầu với Thôi gia từ nửa năm trước rồi, nàng vội vàng hỏi: “Tháng giêng hắn bị bệnh gì?”

“Chuyện này thì không rõ, nhưng bên ngoài có hai lời đồn, một là nói hắn bị người ta hạ độc, loại độc dược kia khiến hắn cuồng tính đại phát, hai là nói hắn muốn tranh giành chức vị Hữu tướng quân Kim Ngô vệ với Nhị công tử Đoàn gia, nhưng lại không tranh giành được, sau đó liền bị tâm ma…”