Trinh Nguyên năm thứ hai mươi, đêm mùng bảy tháng bảy.
Cầu Ô Thước bắc ngang, dải ngân hà lấp lánh, trong đêm thu gió mát trăng thanh, thế nhưng trong Triều Mộ các của phủ Trung Viễn bá lại chật kín quan nha sai vệ mặc công phục chỉnh tề.
Bọn họ nhìn chằm chằm một cô nương áo trắng, trong tiếng gió hiu hiu thổi qua hành lang, tiếng khóc lóc của nàng ta đầy tủi nhục và tuyệt vọng: "Sao ta có thể giết Uyển Nhi chứ? Nàng ấy là muội muội của Thôi thế tử, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với nàng ấy, sao có thể hại nàng ấy được?"
Nàng ta lệ rơi đầy mặt, thân hình loạng choạng như cành liễu yếu ớt trong gió sắp bị bẻ gãy, còn xung quanh, hàng chục cặp mắt nhìn nàng ta với vẻ lạnh lùng khinh miệt, rõ ràng đã coi nàng ta là hung thủ.
Thấy không ai tin mình, cô nương áo trắng quỳ xuống trước mặt một người đàn ông trung niên đứng đầu: "Bá gia, Lục Nhu Gia con xin thề với trời đất, nếu con hại Uyển Nhi, nguyện chết xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!"
Khi Tần Anh hồi tỉnh, cảnh tượng đập vào mắt mắt nàng chính là như vậy. Nàng có chút choáng váng, nhưng lại cảm thấy cái tên "Lục Nhu Gia" có chút quen thuộc.
Lúc này, một nữ tử áo tím dung mạo xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh nghiêng người về phía nàng, vành mắt đỏ hoe nói: "Anh Anh, thật không ngờ Lục cô nương nhìn yếu đuối mong manh như vậy, thế mà vì hôn sự của mình với thế tử Trường Thanh hầu, lại nhẫn tâm ra tay sát hại Uyển Nhi..."
Nghe vậy, Tần Anh như bị sét đánh ngang tai, chết lặng tại chỗ.
Nàng xuyên sách rồi!
Cốt truyện này rõ ràng là của một quyển tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết mà nàng từng đọc. Lục Nhu Gia đang quỳ giữa sảnh chính là nữ chính, sau khi kết hôn bị nam chính có bạch nguyệt quang trong lòng ngược tâm ngược thân, đến khi nàng chết thảm, nam chính mới ngộ ra tình cảm của mình.
Mà ngay từ đầu truyện, Lục Nhu Gia đã bị cuốn vào một vụ án mạng, một nữ phụ độc ác nhân cơ hội hãm hại nàng ấy thành hung thủ giết người, khiến nàng ấy bị tịch biên gia sản, tống giam vào ngục chịu đủ mọi tra tấn.
Trong nguyên tác, Tần Anh chính là nữ phụ độc ác đó.
Trước mắt Tần Anh tối sầm lại. Ban đầu, nàng đọc quyển sách này chỉ vì có một nữ phụ trùng tên trùng họ với mình, ai ngờ đâu nữ phụ này lại độc ác và chết thảm như vậy, còn nữ chính lại dịu dàng lương thiện, khiến nàng rơi không ít nước mắt. Vậy mà giờ đây, ông trời run rủi, nàng lại xuyên vào nhân vật mà nàng ghét nhất!
Thực ra, Tần Anh trong sách xuất thân rất tốt, phụ thân là Lâm An hầu, mẹ là Nghĩa Xuyên trưởng công chúa, vừa sinh ra đã được phong làm Vân Dương huyện chủ, rất được Thái hậu yêu thương. Ngoại trừ việc mẫu thân và huynh trưởng mất sớm, cuộc sống của nàng có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng sau đó, nàng ta lại mù quáng vì tình yêu, si mê nam chính Thôi Mộ Chi.
Vì Thôi Mộ Chi, nàng ta bất chấp tất cả, làm đủ trò hề, từ chối vô số lời cầu hôn, từ Vân Dương huyện chủ được người người ngưỡng mộ trở thành trò cười cho cả kinh thành vì không gả ra được. Yêu mà không được khiến tâm lý nàng ta trở nên méo mó, hãm hại nữ chính bị tịch biên gia sản, tống giam vào ngục, thậm chí còn muốn nhân cơ hội lấy mạng nữ chính. Đúng lúc nguy cấp, Thôi Mộ Chi phát hiện ra chân tướng, anh hùng cứu mỹ nhân, còn một kiếm giết chết nàng ta.
Thật là cẩu huyết và hoang đường!
Kiếp trước, nàng vì công việc mà hy sinh trong một vụ nổ, ông trời cho nàng sống lại lần nữa, lại cho nàng một kịch bản như vậy, nhưng mà...
Trong nguyên tác, sau khi bị Thôi Mộ Chi giết chết và ngụy tạo thành tai nạn ngoài ý muốn, không còn ai quan tâm đến chân tướng cái chết của Thôi Uyển nữa. Cái chết của nàng ấy được kết luận là do trượt chân xuống nước, hung thủ thực sự vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nếu bây giờ tìm ra được hung thủ thực sự, câu chuyện sẽ phát triển như thế nào?
Ánh mắt Tần Anh lóe lên, kịch bản tuy không tốt, nhưng điều tra phá án là sở trường của nàng!
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tần Anh cẩn thận sắp xếp lại mọi việc xảy ra đêm nay.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười chín của Thôi Uyển, đại tiểu thư phủ Trung Viễn bá. Tất cả khách khứa đều được mời đến dự, bữa tiệc náo nhiệt kéo dài đến tận chiều tối. Lại đúng dịp lễ Thất Tịch, Thôi Uyển giữ lại mười mấy người bạn thân thiết, dự định cùng nhau du ngoạn vườn hoa, cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa.
Nhưng không ai ngờ rằng, giữa lúc mọi người đang thả đèn hoa đăng trên hồ, lại phát hiện Thôi Uyển đã chết thảm trên đầm sen ở góc tây bắc hồ Ánh Nguyệt. Điều đáng tiếc hơn là, mười ngày nữa chính là ngày nàng ấy xuất giá.
Tai họa ập đến bất ngờ như sét đánh ngang tai, Lâm thị, phu nhân Trung Viễn bá, ngất xỉu ngay tại chỗ, khách khứa cũng sợ hãi đến hồn bay phách lạc. Sau một hồi hỗn loạn, Trung Viễn bá Thôi Tấn vừa báo quan, vừa "mời" khách khứa đến Triều Mộ các chờ đợi.