Lý Nguyên Thần đưa tay giương lên, thần thuật quyển trục trong tay tức thì hoá thành tro tàn.
- Sư thúc tổ, người không định đi Hạo Thiên Thành sao? Sao lại đem nó đi huỷ?
Hoả Vũ khó hiểu.
- Không sao cả, muốn đi Hạo Thiên Thành tự nhiên là có cả đống biện pháp, cần gì phải nhất định dùng thần thuật quyển trục của bọn họ.
Lý Nguyên Thần một chút cũng không có để ý.
Thần thuật quyển trục trước mắt là một cái thời cơ tới rất khéo.
Lúc trước Thích Tôn Tín chính là gặp được Thánh Oán, liền đã ngựa không ngừng vó, trực tiếp chạy tới Thận Cảnh điều tra. Nếu là sau khi đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy, Hạo Thiên Thành vẫn là không có phòng bị hắn, vậy thì không phải là Hạo Thiên Thành.
Bất quá đối phương dù cho có nghĩ đến nát cả đầu, chỉ sợ cũng không rõ hắn rốt cuộc dùng thủ đoạn gì.
Trước mắt lại bày ra thần thuật quyển trục, đại khái chính là một lần thử.
Tất nhiên là cái bẩy rập.
Cho dù là loại địa phương Sa Mạc Thận Cảnh, sau khi Tinh Thuật Dược Thiên bị pháp trận cấm chế, cũng có thời điểm mất đi hiệu lực, huống chi là loại địa phương như Hạo Thiên Thành trang bị đầy đủ thần thuật hệ thống. Tiết điểm trên quyển trục, với hắn mà nói rất nguy hiểm.
Về phần cầm đi truyền tống một ít yêu vật cường đại qua, cũng hoàn toàn không cần thiết.
Như vậy chỉ sẽ bại lộ hoàn toàn năng lực của bản thân.
Dù sao kỹ năng Tinh Thuật Dược Thiên của hắn, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Cắm tiết điểm, là tự mình có thể đi qua.
Căn bản không cần sốt ruột.
Huống chi hiện tại Tinh Thuật Dược Thiên của hắn chỉ có cấp 38, lúc này chỉ có ba tiết điểm.
Một cái ở Trường Ly.
Một cái hiện giờ định ở Tây Hải nơi này.
Hai cái hắn cũng không nghĩ muốn tuỳ ý đổi mới.
Còn có một cái, hắn tính toán trong tương lai định ở Hoá Long Trì.
- Xem ra phải đem cấp bậc của Tinh Thuật Dược Thiên luyện nhiều nhiều, ít nhất phải nhiều thêm mấy cái tiết điểm dự phòng.
Hắn nghĩ nghĩ, làm như nhớ tới cái gì.
- Đúng rồi, Đế Quốc chinh chiêu kia rốt cuộc là thứ gì?
- Hạo Thiên Thành hẳn là muốn phái sư thúc tổ người qua thủ Trường Thành đi. . . . .
Hoả Vũ dường như đăm chiêu.
- Trường Thành?
Trong nháy mắt, Lý Nguyên Thần cả người thiếu chút nữa trực tiếp phát mộng.
Thế giới này cũng có Trường Thành?
Không đúng.
Hắn suy tư.
Khẳng định không phải cái loại như Vạn Lý Trường Thành!
Trong hư không vô tận, không biết có bao nhiêu hư không yêu vật li kì quỷ dị, cùng vô số chủng tộc sinh linh khủng bố. Coi như là Hạo Thiên đại lục, có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, nghĩ đến cũng có thể lý giải.
Trường Thành kia có lẽ chỉ là một loại tương tự hệ thống kiến trúc phòng ngự.
- Ừm, nơi đó rất nguy hiểm, dĩ vãng Thái Hư Kiếm Cảnh chúng ta, cũng có rất nhiều người bị chinh chiêu qua. Người của Đường gia ở ngay tại Trường Thành bên kia, trước kia ta có đi qua nhà tiểu Tiên, ngược lại cũng có đi qua bên kia.
- Ngay cả Hạo Thiên Thành đều có thể chỉ huy điều động, Đế Quốc kia rất lớn sao?
- . . . . . Hơi chút. . . . Có thể. . . . Có một chút lớn đi. . . .
Hoả Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào cho đúng.
Nàng từ nhỏ đã tại Thái Hư Kiếm Cảnh lớn lên, tự nhiên là biết rất nhiều sự tình về thế giới này.
Biết rất nhiều sự thật đích xác ở thế gian.
Chỉ là có vài thứ, người bình thường sợ là rất khó lý giải.
Thậm chí là, rất khó tiếp thu.
- Có một chút lớn? Khoảng cách từ nơi này. . . . . Rất xa sao?
- Ngược lại. . . . Cũng không xa.
Hoả Vũ ngẩng đầu ngóng nhìn, lâm vào trầm tư, giống như trầm ngâm thật lâu, nàng mới mở miệng nói.
- Trường Thành kia kỳ thật cũng không xa, tối nay ta mang sư thúc tổ đi xem, sư thúc tổ sẽ biết.
- Được được.
Hắn vừa nhấc đầu, rất xa thấy vài người.
- Lý Nguyên Thần, người của Hạo Thiên Thành muốn làm gì ngươi sao?
Lạc Thanh Dao đã lướt tới đây.
- Không có gì, việc nhỏ mà thôi. Nơi này là Tây Hải, cũng không phải Hạo Thiên Thành, Hạo Thiên Thành kia cho dù có lại ngang, thì cũng không đến mức làm trò trước mặt Ngũ Đại Thánh Địa, trực tiếp đối với một tiểu bối như ta động thủ.
Lý Nguyên Thần khoát tay áo.
Cho dù đối phương thật sự động thủ, hắn cũng không sợ.
- Vậy là tốt rồi, hiện giờ Thận Cảnh biến mất, Tây Hải Thánh Địa chúng ta chắc hẳn rất nhanh liền hiển hiện. Trước kia mỗi lần Thận Cảnh đóng, những tuấn kiệt trẻ tuổi Ngũ Đại Thánh Địa đều có thể tề tụ Tây Hải, Tây Hải chúng ta cũng sẽ mở ra Hoàn Vũ Thư Các, ngươi muốn hay không cũng đến?
Lạc Thanh Dao rất là thành khẩn.
Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, nàng đã đối với Lý Nguyên Thần coi như là có một nhận thức.
Đối mọi người trẻ tuổi mà nói, lần tụ hội này, kỳ thật cũng là một cơ hội để nổi danh vô cùng tốt.
Chỉ là đối Lý Nguyên Thần mà nói, thanh danh tựa hồ đã không cần.
Mọi người của Ngũ Đại Thánh Địa, hiện giờ sợ là đều biết, cái thế gian có một người biến thái là Lý Nguyên Thần.
- Không sai, Lý Nguyên Thần, ngươi nhưng thật ra có thể tham gia, đến lúc đó chắc chắn còn có rất nhiều người trẻ tuổi, đối với ngươi rất có hứng thú, mọi người hẳn là đều rất muốn cùng ngươi luận bàn một hai. . . . .
Bạch Hành Chu xa xa đi tới.
Sắc mặt rất là khó coi.
Lần hành trình Thận Cảnh này, tông môn bọn họ phái hắn đến, vốn là muốn dùng bản lĩnh áp quần hùng, nổi danh thiên hạ. Không nghĩ tới, hành trình Thận Cảnh lần này, tất cả mọi người hoàn toàn là làm nền cho Lý Nguyên Thần.
Chỉ là ngắn ngủi vài ngày, Thương Lan Thành đã không biết lưu truyền bao nhiêu truyền thuyết về Lý Nguyên Thần.
Cho dù là vừa rồi, một đám ngươi chỉ là nghe được Lý Nguyên Thần muốn độ kiếp.
Một đám tức thì hốt hoảng bất lực.
Hắn thân là đệ tử Thần Tiêu, tưởng tượng đến đều cảm thấy được sắc mặt vô quang.
- Luận bàn sao, cũng không phải là không thể. . . . .
Lý Nguyên Thần nghĩ nghĩ, nói.
- Vậy ngươi là muốn đi tham gia Hoàn Vũ Thư Hội của Tây Hải chúng ta?
Lạc Thanh Dao trên mặt hiện lên một nét vui sướng.
Tuy rằng Lý Nguyên Thần rất khủng bố, bất quá người ngược lại là không xấu, lúc trước nói mang nàng đi ra ngoài, cũng là nói được thì làm được. Ở tạo nghệ về thần thuật lại càng đặc sắc, nàng rất muốn giới thiệu Lý Nguyên Thần cho tiểu thư nhà năng biết.
Thấu đáo trao đổi một ít tâm đắc về phương diện thần thuật.
- Chủ ý này. . . . Quả thật không tồi, được rồi, ta đi.
Lý Nguyên Thần rất nghiêm túc gật đầu.
Hành trình Thận Cảnh lần này, cho dù lúc trước chém giết qua yêu vật vòng xoáy kia, hắn cũng chỉ là dùng một ít máu tươi mà thôi, căn bản không có ngay mặt biểu hiện ra thực lực đặc biệt gì, nghĩ đến nhất định sẽ có người tâm sinh không phục.
Đây gọi là mắt thấy là thật, tai nghe là hư.
Đến lúc đó nhất định sẽ có không ít người, thật sự tìm đến hắn gây phiền phức.
Hắn dừng một chút, làm như trầm ngâm suy tư, thấp giọng nói.
- Ta hiện tại đã là Nhập Thánh thất trọng viên mãn, nếu là cùng người luận bàn, trao đổi một chút, lâm đối địch chiến có lẽ còn có thể có một chút thu hoạch. . . . Không sai biệt lắm cũng nên đột phá. . . . .
Lý Nguyên Thần thoạt nhìn giống như đang thì thào tự nói, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy.
Chỉ là nghe vào trong tai của mọi người xung quanh, cũng giống như kinh thiên oanh lôi, tuyên truyền giác ngộ!
Vừa mới dứt lời, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Lạc Thanh Dao nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch vô sắc.
Ngay tại vừa rồi, bọn họ còn nói, Lý Nguyên Thần vài ngày trước vừa mới siêu việt Nhập Thánh.
Khoảng cách đến Nhập Thánh viên mãn còn kém không biết bao nhiêu năm.
Không nghĩ tới, hiện giờ Lý Nguyên Thần trực tiếp liền đã Nhập Thánh viên mãn!
Tuỳ thời đều muốn đột phá!
Một khi Lý Nguyên Thần tiến vào Tây Hải Thánh Địa các nàng, ngay tại chỗ đột phá, đến lúc đó Chân Thánh Kiếp của Lý Nguyên Thần sẽ trực tiếp hàng lâm. Như vậy nơi Thận Cảnh biến mất, sẽ chính là kết cục của Tây Hải Thánh Địa!
- Họ Lý này. . . . Thật sự đã là Nhập Thánh thất trọng . . . . . .?
Xa xa, không ít người nguyên bản cũng chỉ là vừa mới tới gần, muốn tò mò một chút.
Nghe thấy câu này, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rụt về.
- Liễu sư thúc, hành trình Thận Cảnh lần này, chúng ta vẫn là trở về đi.
Hình Phương Thư nét mặt chua sót.
Chính là bây giờ, coi như là hắn, cũng có chút đứng không được.
Tây Hải quá nguy hiểm.
- Liễu sư thúc. . . .
Hình Phương Thư lại là một tiếng hò hét.
Liễu Tẫn Không ở bên cạnh sắc mặt xanh mét.
Vừa rồi hắn còn muốn mang theo Hình Phương Thư, mang theo một đám người của Chân Vũ Tiên Tông, đi qua cùng Lý Nguyên Thần nói vài câu, đa tạ ân cứu mạng lúc trước Lý Nguyên Thần ở trong Thận Cảnh đối với mấy người Hình Phương Thư, thuận tiện kéo gần một chút quan hệ.
- Ta lúc ấy. . . . . Làm sao mà. . . . . Làm sao mà. . . . .
Liễu Tẫn Không thầm muốn hung hăng quất bản thân.
Ngay tại trước đó không lâu, hắn còn muốn mời Lý Nguyên Thần qua Chân Vũ Tiên Tông bọn họ.
Lý Nguyên Thần cũng chính mồm đáp ứng.
Thần sắc lại thành khẩn vô cùng!
Nhưng mà bây giờ, Lý Nguyên Thần là Nhập Thánh viên mãn, thì quả thực chính là một cái tồn tại huỷ thiên diệt địa!
Đi đến chỗ nào, chỗ đó chỉ sợ sẽ xui xẻo.
Tây Hải sợ là cũng tiếp không nổi.
- Bạch sư huynh. . . . Bạch sư huynh. . . . Dù sao Thận Cảnh cũng đã xong. . . . Chúng ta vẫn nên trở về đi. . . . .
Bên cạnh, một nữ đệ tử Thần Tiêu sắc mặt thảm đạm.
Bạch Hành Chu hoàn toàn nói không nên lời.
Lúc trước hắn đối Lý Nguyên Thần vẫn là rất có ý tưởng, dù sao thì từ đầu tới cuối, hắn cũng chỉ là nghe qua truyền thuyết của Lý Nguyên Thần, cũng chỉ là ở nơi sâu trong vòng xoáy, thấy Lý Nguyên Thần dùng máu tươi chém giết quái vật dưới nền đất kia.
Chỉ là hiện tại, gia tăng thêm tất cả truyền thuyết, chỉ sợ đã đủ nói lên sự khủng bố của bốn chữ "Nhập Thánh viên mãn"!
Ngay tại vài ngày trước, Lý Nguyên Thần thậm chí bất quá vừa mới siêu việt Nhập Thánh đấy!
Đây là loại tốc độ tu hành gì!
Loại này từ trong miệng đối phương nói ra, ít ra sẽ có giả, hơn nữa vừa rồi trong bầu trời, cơ hồ có dấu hiệu độ kiếp, dĩ nhiên là không gì nghi ngờ nữa là tuyệt đối chân thật!
Từ siêu việt Nhập Thánh, đến Nhập Thánh viên mãn, tu vi thất giai, hắn cho dù ngày đêm không ngừng, chắc hẳn cũng phải gần trăm năm!
Trong nháy mắt, hắn trong lòng chí khí, cứng cỏi, đều bị ma diệt hầu như không còn.
Chênh lệch quá lớn!
Không hề nghi ngờ, đây là một người mà hắn vĩnh viễn không có khả năng khiêu chiến.
- Thanh Dao, ta còn có việc, ta đi trước, còn tiểu thư nhà ngươi. . . . Chờ lúc sang năm có rảnh, thì Thiên Quyền Thánh Địa ta lại đến bái phỏng. . . .
Cố Bắc Hàn xoay người bước đi.
Lúc trước hắn còn muốn tiến vào nơi sâu trong Thận Cảnh, cũng là đối với Tây Hải Lạc Thần thần bí cực có hứng thú.
Nhưng mà bây giờ, Lý Nguyên Thần chỉ sợ là tuỳ thời đều muốn đột phá.
Chân Thánh Kiếp chắc chắn sẽ đính ở trên đầu!
Vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn.
- Trong Chân Vũ Tiên Tông chúng ta còn có chuyện khác quan trọng. . . . Không nên trì hoãn. . . .
- . . . . .
Lạc Thanh Dao thần sắc ngây người.
Lúc trước, không ít người dựa vào lại đây, đối Lý Nguyên Thần cũng rất là tò mò, cũng chỉ là bởi vì, Lý Nguyên Thần bất quá vừa mới siêu việt Nhập Thánh. Khoảng cách đến Nhập Thánh viên mãn, còn kém xa vạn dặm.
Cho nên mới ngầm tồn một tia may mắn.
Hiện giờ, tất cả mọi người từ trong miệng của Lý Nguyên Thần nhận được chính mồm chứng minh!
Một khi tin tức hoàn toàn truyền ra, người tiến về Tây Hải Thánh Địa, vô cùng có khả năng sẽ ít ỏi không có mấy!
Hết thảy mọi thứ, cũng chỉ do nàng mở miệng trực tiếp mời Lý Nguyên Thần!
- Đúng rồi, Tây Hải Thánh Địa các ngươi, còn có bao lâu mới có thể xuất hiện.
Lý Nguyên Thần làm như có chút khẩn cấp.
- . . . . . Hẳn là. . . . Còn rất lâu đi. . . . Ít nhất. . . . Một tháng đi. . . .
Lạc Thanh Dao sắp hỏng mất rồi.
- Một tháng, ta đây không có biện pháp, xem ra phải để lần sau.
Lý Nguyên Thần khoát tay, vẻ mặt thất vọng.
"Vẫn là đừng có lần sau!"
Lạc Thanh Dao chỉ kém không thốt ra một câu như thế.
- Ta đây chỉ có thể quay về Trường Ly Kiếm Tông. . . . .
Ánh mắt Lý Nguyên Thần co rụt lại, ngóng nhìn xa xa liếc mắt một cái.
Nháy mắt tiếp theo, hắn kéo Hoả Vũ, trực tiếp ở tại chỗ tiêu thất.
-
- Ngươi thế nào lại biết ta ở đây. . . . . ?
Thiếu nữ sửng sốt.
- Đi thôi, chúng ta quay về đi.
Lý Nguyên Thần nghĩ nghĩ, cũng là thời điểm nên đi Hoá Long Trì định tiết điểm.
- Quay về cái gì mà quay về, Tây Hải này ta còn chưa có chơi đủ đâu. . . . Ta nghe nói Tây Hải Lạc Thần kia rất đẹp. . . . Ta thật muốn nhìn nàng rốt cuộc. . . . .
Thiếu nữ một câu còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất ngả nghiêng.
Nháy mắt tiếp theo, cả người của nàng, đã về tới nơi mà nàng quen thuộc.
- Hả. . . . . ?