- Tiền bối không dám nhận, lão đệ có rảnh thì đến Chân Vũ Tiên Tông chúng ta a.
Liễu Tẫn Không nói những lời này ra, ngay cả chính hắn cũng đều kinh hồn táng đảm, chẳng qua Lý Nguyên Thần thấy thế nào đều tựa hồ cùng với trong tưởng tượng của hắn có chút bất đồng.
Khách sáo vẫn là điều tất yếu.
Dù sao vẫn không thể giáp mặt đắc tội Lý Nguyên Thần đi.
- Nhất định, nhất định.
Lý Nguyên Thần gật gật đầu, cũng khách sáo.
Nghe thấy câu "Nhất định". Liễu Tẫn Không mặt mày đều tái đi
- Lão phu còn có việc khác, ta đi trước.
- Đúng rồi, thanh kiếm kia còn ở trên tay ta, liền trả lại cho các vị đi.
Lý Nguyên Thần đột nhiên nghĩ tới.
Nguyên bản ngay từ đầu, thời điểm thấy mấy người này, hắn chỉ là định lấy đổi lại thiệp mời.
Hắn làm người nguyên tắc luôn luôn đơn giản.
Người dành ta ba phần, ta dư người một tấc.
- Thanh kiếm kia. . . . Lão đệ cứ giữ đi, coi như là Chân Vũ Tiên Tông chúng ta tặng lão đệ.
Trong mắt Liễu Tẫn Không lơ đãng nhiều thêm một tia kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến Lý Nguyên Thần lại là người dễ nói chuyện như vậy. Nếu không phải người này quá mức khủng bố, thì dù cho hắn cùng Lý Nguyên Thần có kém nhau mấy trăm tuổi, hắn cũng thiệt tình là rất muốn kết giao một tí.
Để tay lên ngực tự hỏi, Lý Nguyên Thần đối Chân Vũ Tiên Tông bọn họ quả thật là đã nhiều lần thủ hạ lưu tình.
Lấy tu vi của Lý Nguyên Thần, những cái này kỳ thật vốn đều là không cần thiết.
Hắn dừng một chút, trong mắt của hắn ít đi vài phần khách sáo, hơn một tia chân thành.
- Lão phu còn có chút việc cần đi. . . . . Lão đệ nếu có rảnh, thì ngược lại thật sự có thể đến Chân Vũ Tiên Tông chúng ta chơi chơi. . . . . .
- Nếu có cơ hội.
Lý Nguyên Thần gật gật đầu.
Trường Ly Kiếm Tông khi nào thì lại cùng Chân Vũ Tiên Tông quan hệ tốt như vậy?
Người này sao lại được hoan nghênh như vậy?
Nhìn Liễu Tẫn Không rời đi, Đường Vũ Tiên đau khổ nhíu mày, suy tư.
Nàng đi tới.
- Lúc trước thứ ta đáp ứng cho ngươi ta sẽ cho người chuẩn bị, chẳng qua là cần một chút thời gian
Đường Vũ Tiên đột nhiên chuyển đề tài.
- Bất quá ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, là về Hoả Vũ, ngươi hẳn là gặp qua nàng đi.
- Gặp qua.
- Nàng là tỷ muội tốt của ta, ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết, nàng hiện tại ở đâu.
- Nàng sao. . . . Hẳn là rất nhanh sẽ trở lại.
. . . . . .
- Xem ra nơi Thận Cảnh sẽ xuất hiện, là hướng mà đệ tử của các thế lực lớn mấy ngày này đều đang đuổi.
Trong Thương Lan Thành có không ít người đang nghị luận, gần mấy ngày qua, trong không trung nơi nơi đều là các loại bảo cụ phi hành.
Các đệ tử của Đại Thánh Địa cũng nơi nơi đều đến.
Cả Thương Lan Thành, các loại tu hành cường giả, cơ hồ tuỳ ỳ đều có thể thấy được.
- Chẳng lẽ Tây Hải cấm hải kia.
- Vùng cấm hải đó chỉ sợ là không biết phải chết bao nhiêu người, ta nghe nói bên trong tử khí quấn quanh, cho dù chỉ là lây dính một chút, tu vi thấp sẽ trực tiếp chết, cho dù tu vi cao, cũng rất dễ dàng bị tử khí xâm nhiễm.
Trong Thương Lan Thành, một nơi biệt uyển, một toà điêu lan hoạ, ẩn ẩn linh khí dày.
- Chủ nhân.
- Thế nào?
- Mấy ngày nay Thương Lan Thành người rất nhiều, nên vẫn không tra được Lý Nguyên Thần. . . . .
Người đáp lời vẫn đứng ở ngoài phòng.
Kiếp Hoả thân thuần tuý giống như Lý Nguyên Thần, ngay cả nhục thân đều không có, hắn vốn còn tưởng rằng điều tra sẽ phi thường dễ. Không nghĩ tới cái gì cũng tra không được, chỉ có duy nhất một tin, cũng chỉ là có người ở bầu trời gặp qua Thái A Kiếm Chu mà thôi.
Biết người kia có thể tiến đến Thịnh Cổ Trai.
Cái khác thì hết thảy đều không biết.
- Được rồi, ta đã biết.
- Vậy. . . . ?
Người nọ xin chỉ thị nói.
- Không cần tra nữa, nó đã cảm nhận được hắn.
Diêm Quyết khoé miệng nhe răng cười.
- Nhất định là Lý Nguyên Thần đã đến đây, tất nhiên cũng chỉ có Thiên Địa Kiếp Hoả thân của Lý Nguyên Thần, mới có thể làm cho nó xao động như thế.
. . . . . .
Trong phòng, thanh tĩnh u nhã, trên bàn bày ra một đống các loại sách cổ.
Lý Nguyên Thần một mình lẳng lặng đứng ở trong phòng.
Cho dù chỉ là sách cổ bản viết tay của Thịnh Cổ Trai, cũng là không dễ đổi, làm cho hắn được lợi phỉ thiển.
Chính là chỉ cần đọc sơ qua một tí, sự hiểu biết của hắn đối với pháp trận lại càng thêm sâu sắc vài phần.
- Xem ra thế gian này xác thực tồn tại một ít thiên sinh địa dưỡng từ Thượng Cổ Thần Phù.
- Lại cần thiết phải đi Thận Cảnh nhìn một cái.
Hắn tuỳ tay lật xem, không ngừng suy tư.
Phía trên ghi lại, cho dù là thần thuật sư cường đại, nếu muốn không thuận theo dựa vào ngoại vật thi triểu pháp trận cũng là rất khó. Phải làm cho pháp trận tự thành, từ tâm mà động, ngoại trừ cần phải đem Thánh Vực của bản thân luyện đến cực hạn, thì thường thường cũng cần một ít thiên địa linh vật thêm vào.
Truyền thuyết nói thiên địa linh vật là do thiên sinh địa dưỡng, thiên địa tạo hoá uẩn tựu mà thành.
Ẩn chứa vô tận lực thiên địa, nắm trong tay thần diệu khó lường!
Loại địa phương do Thượng Cổ Thần Phù sinh ra, thường sẽ có linh vận vô song, các loại dị tượng thiên địa, thậm chí là có thời điểm loại thiên địa linh vật trong truyền thuyết sinh ra, cho dù chỉ là xa xa tới gần, thường thường cũng có thể nghe được một ít ảo diệu huyền âm ẩn chứa trong sự thần diệu của thiên địa.
Thiên chi ngữ, địa chi âm, đại đạo huyền ảo.
Bởi vậy loại Thượng Cổ Thần Phù này, thường hay bị xưng là "Thần Phù Thiên Ngữ"
Bất quá mấy thứ này tất nhiên là hiếm vô cùng, ở trong vô số năm tháng, không phải sớm là vật có chủ, thì chính là bị đánh rơi trong vô tận năm tháng, bằng không cũng sẽ không được xưng là Thượng Cổ Thần Phù.
Đột nhiên, hắn giống như ý thức được gì, ánh mắt không tự giác được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đó là. . . .
Cách đó không xa, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát ra mà đến, ăn mòn hư không, che thiên lấp nhật.
Đây là. . . . Khí tức của người chết sao?
Hắn không tự giác được mà rùng mình.
Nơi đó nhất định là chết qua rất nhiều người.
Chết qua rất nhiều cường giả!
Thánh Nhân đổ máu.
Cho dù chỉ ở xa cảm ứng, hắn cũng cảm ứng được một cỗ khí tức thối nát. Tại trong hư không vô tận, nhất định tồn tại rất nhiều hài cốt của viễn cổ chư Thánh, trải qua ngàn năm ma diệt, vẫn như trước cường hãn khủng bố.
Lúc trước, hắn cũng chỉ là ở nam thư lâu xem qua một ít.
Tu hành giả một khi nhập Thánh giai, đó là tương đương với đạt thành tựu Kim Thân, nhục thân bất diệt. Loại cường giả này có lẽ có thể thu liễm khí tức vào thân, một khi chết đi, dù cho chỉ là thi cốt tàn hãi, thì cũng có thể tản mát ra khí tức khủng bố của mình.
Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được.
Nơi sâu trong Thận Cảnh, nhất định là cực kỳ bất phàm.
Người tu vi thấp, cho dù tới gần, chỉ sợ cũng chỉ có thể bị cỗ khí tức khủng bố này trực tiếp nghiền áp thành phấn!
Kia rốt cuộc là dạng địa phương gì?
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, xa xa ngóng nhìn.
Trên không Tây Hải, thanh thế ngập trời, thoáng như cát vàng thổi quét, sa trần phong bạo.
Chỉ là mấy phút chốc, cát vàng đầy trời liền đã đem khoảng không trên Tây Hải hoàn toàn bao phủ.
Trong lòng của hắn trong nháy mắt thầm nghĩ bốn chữ.
Hải Thị Thận Lâu!
Đó là một mảnh sa mạc, cát vàng khắp nơi trên đất, bát ngát mênh mông, ngàn dậm dương trần.
Căn bản không nên xuất hiện tại thế gian này.
Huống chi kia còn là trên không Tây Hải!
Có lẽ ở nơi xa Tây Hải, ở một địa phương nào đó, ở một phương hướng nào đó, tồn tại một mảnh đại sa mạc, bởi vì ánh sáng chiết xạ, cho nên hình thành nên một ảo ảnh kỳ quan đặc thù trên biển.
Không đúng!
Đây không phải Hải Thị Thận Lâu!
Hắn nhướng mày, ánh mắt càng lạnh thêm.
Hải Thị Thận Lâu là chiết xạ từ ánh sáng, là giả!
Mà cát vàng ngàn dặm dương trần trước mắt này, cũng là thực sự, rất chân thực mà tồn tại!
Thoáng như một cái huyễn cảnh sa mạc từ ảo ảnh mà thành.
Chỉ là kia vẫn là sa mạc sao?
Hắn không biết.
Nhưng là hắn biết, nơi đó nhất định cực kỳ đặc thù, tử vong chi khí bàng bạc theo huyễn cảnh sa mạc mà phát ra tứ phía, cho dù chỉ là đứng ở trong Thương Lan Thành, hắn cũng có thể cảm nhận được rành mạch.
Lấy mắt thường mà nhìn, thì nơi đó là một mảnh sương mù hôi vụ.
Nhưng đó là màu sắc của tử vong chi khí ăn mòn hư không!
Trên mặt biển, Thâm Uyên Cự Chu lúc trước tụ tập giờ cũng đã không tự giác được mà tránh lui.
Cho dù yêu thú dưới biển sâu tung hoành hải vực, cũng là cực kỳ kiêng kị.
Kia rốt cuộc là thứ quỷ gì?
Hắn tinh tế cảm ứng.
Chỉ là ngắn ngủi mấy cái hô hấp, cả không trung của Tây Hải, thế mà lại hơn một mảnh đại sa mạc, kéo dài ngàn dặm hải vực! Cũng ngay tại trong nháy mắt xuất hiện phiến sa mạc kia, thân thể của hắn không hiểu thấu, tim lại đập nhanh hơn.
Ngay tại bên trong thân thể hắn, giọt hắc thuỷ vốn đã hấp thu, tựa như cảm ứng được gì đó ở phía xa.
Xa xa, một đạo thân ảnh tịnh lệ.
Từ xa vươn đến gần.
- Cuối cùng. . . . Cuối cùng. . . . Đã trở lại. . . .
- Không thể. . . . Lại trở về. . . . . .
--------------------------------
Đa tạ vị đạo hữu - jackthegreatIV - đã tặng TLT.
--------------------------------