Chương 43: Một thân lá cây rách nát theo thời trang của dã nhân

Lý Nguyên Thần vừa định xoay người rời đi

Đột nhiên, đám người phía sau dường như vang lên một tiếng

Thanh âm rất nhẹ, cũng rất đột ngột

- Lý Nguyên Thần, ngươi mới từ bên trong Hóa Long Trì ra, thứ ngươi cầm lúc trước chính là Chân Long Quả đi

Vùa mới dứt lời, trong nháy mắt, vô số ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn

- Không sai! Ngươi rất có nhãn lực nha!

Lý Nguyên Thần cũng không một chút kiêng kị, bằng phẳng bình thản nói

Một đạo ánh mắt phóng qua, trong mắt khó nén hết được sát khí

- Nếu các ngươi đối với Chân Long Quả có hứng thú như trong lời nói, có thể tới tìm ta, ta phi thường hoan nghênh. Bất quá, đến lúc đó tâm tình của ta có thể sẽ không có tốt như hồi nảy đâu

Hắn làm người từ trước đến nay là không chủ động gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không sợ gây chuyện a!

Hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, kỳ thật bụng dạ lại khác

Khoảng cách đến Hợp Thần thất trọng còn có ba tiểu cảnh giới nữa, chỉ là hai mươi người, có lẽ vẫn là dư dả để lên

Chẳng qua là nghe thấy câu này, không ít ánh mắt đã không tự giác được mà lảng tránh, người cũng là lặng lẽ lui về phía sau

- Chúng ta vẫn là đi về trước đi

Xích Diễm thầm kêu không ổn

Bị người liếc mắt một cái rồi nói ra, nàng cũng không có quá mức ngoài ý muốn

Loại đồ vật như Chân Long Quả, nàng có thể nhận ra, thì người khác tự nhiên cũng có thể nhận ra

Nàng thật không phải lo lắng cho Lý Nguyên Thần, nàng chỉ lo lắng cái đám người Chân Vũ Tiên Tông này

Gặp tình huống như này, cho dù là sư phụ của nàng - Sở Nam Diễn có tại, chỉ sợ đều phải cho người của Ngũ Đại Thánh Địa một cái mặt mũi

Nhưng Lý Nguyên Thần thì tuyệt đối sẽ không là người như thế!

Đây chính là người mà ngay cả Thiên Kiếp của người khác cũng dám cướp nữa mà!

Tại sao lại phải để ý cái gì mà hư danh của Ngũ Đại Thánh Địa!

- Ừ

Lý Nguyên Thần gật gật đầu, xoay người muốn đi

- Đứng lại!

Phía xa, một người trẻ tuổi tầm 24, 25 tuổi đi ra, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt kiên quyết

- Các ngươi, người có thể đi, bất quá Ngọc Sấu Lưu Li Kiếm thì phải lưu lại! Đó là đồ của Chân Vũ Tiên Tông chúng ta!

- Ah?

Lý Nguyên Thần nghiêng người, nhìn qua, trong lòng nổi lên một tia thưởng thức

Tề Phóng Vũ vừa rồi,chưa có vượt qua nhị trọng Thiên Kiếp, luận thực lực so ra kém với Mạnh Đô - người đã vượt qua nhị trọng Thiên Kiếp. Không có nhìn đến số liệu, hắn vĩnh viễn sẽ không biết linh lực được thưởng rốt cuộc là bao nhiêu, cho nên hắn mới bảo thủ đánh giá cho là tầm hai mươi vạn

Mà người trước mắt, hắn là đánh giá hắn ba mươi vạn!

Cùng với Mạnh Đô là cùng một tầng thứ!

Nếu Tề Phong Vũ tìm hắn chỉ đơn thuần là để so tài, là vì khiêu chiến hắn. Thì những người khác bất luận kẻ nào ở nơi này, tìm hắn có thể đều là vì Chân Long Quả trong truyền thuyết. Mà thanh niên trước mắt hắn, tất nhiên chỉ là vì một tia vinh nhục!

Vinh nhục của sư môn!

Thực lực của hắn về sau, hẳn là có thể đi xa hơn

Thế mà lại có phần dũng khí đáng khen như này!

- Các ngươi lui ra

Lý Nguyên Thần khoát tay áo, hướng Xích Diễm cùng Chu Đồng Vũ bên người nói

Xích Diễm không chút suy nghĩ, túm Chu Đồng Vũ đi

Trong lúc nói chuyện, không khí bốn phía đã bắt đầu cấp tốc hạ nhiệt

Những giọt mưa từ đám mây nhẹ rơi xuống, còn chưa chạm đất, liền đã hóa thành băng châu

Đinh đinh đang đang rơi xuống đất

Bên cạnh không ít người đã dần lặng lẽ tránh lui

Người trẻ tuổi đã đi ra, từng bước một

Bộ pháp này?

Thần thông pháp lực cư nhiên còn có thể lợi dụng phối hợp như vậy sao?

Lý Nguyên Thần ánh mắt ngưng tụ, tinh tế đánh giá

Hắn đối với việc nhận thức trên tu hành vẫn là rất nông cạn, đại khái chỉ là dừng lại ở mức Tẩy Tủy tam trọng, chỉ là hiện giờ tu vi của hắn chung quy vẫn là đạt đến tầng lớp Bán Thánh, đã trải qua ba đợt Thiên Kiếp, đối với sự lý giải về lực lượng thế gian sớm đã hơn xa thường nhân

Chính là ngắn ngủi vài giây, hắn liền đã có thể nhìn ra được

Người trẻ tuổi chậm rãi đi tới, tựa hồ là bước đi theo một loại tiết tấu kỳ lạ

Mỗi lần đi một bước, khí thế trên người thình lình chia ra mà tăng!

Còn chưa tới gần, một cỗ băng hàn liền đã tập kích đến

Phảng phất như đây không phải là người, mà là một toàn băng sơn viễn cổ

Ngàn dậm mờ mịt, vùng địa cực băng hàn!

Hư ảnh băng sớn to lớn, giống như là theo đạo thân ảnh đi tới gần, mà bao phủ đại địa

- Thiên Địa Pháp Tương trong truyền thuyết?

Hắn suy tư, trong lòng mơ hồ nhớ tới danh tự này

Người trước mắt này, dĩ nhiên là cùng với cả thiên địa hợp thành một thể!

Chỉ là trong nháy mắt, hắn liền đã hiểu rõ, cỗ lực lượng này không phải là lực lượng của bản thân đối phương

Mà đây là hướng thiên mượn lực, mượn thế to lớn của thiên địa!

Nhân lực chung quy cũng chỉ có hạn.

Mà thiên địa thì lại là vô hạn!

Cái thế gian mênh mông này, lại có ai có thể hơn thiên?

- Không thể tin được hắn thế mà đã. . . .

Xích Diễm đánh giá phía xa, trong mắt là sự khiếp sợ.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, tính cách ôn nhuận như nước của Hình Phương Thư, giờ khắc này lại kiên quyết đứng dậy!

Tu vi sớm đã cùng nàng không cùng một cấp bậc!

Thiên nhân hợp nhất, thiên địa giao cảm.

Đây là dấu hiệu mà người đã thành công vượt qua nhị trọng Thiên Kiếp mới có!

Tu hành giả mỗi lần vượt qua một kiếp, thân thể cùng thiên địa trong lúc đó sẽ càng ngày càng khớp hơn. Tu hành tới loại trình độ này, thiên nhân giao cảm, cùng thiên địa đại thế cùng hợp, liền có thể cùng thiên dựa thế, thiên thời địa lợi nhân hòa, tam vị nhất thể.

Khả năng phát huy thần thông pháp lực cũng tự nhiên mà cấp tốc tăng vọt.

Nếu là lại vượt qua thêm một lần Thiên Kiếp, siêu việt Nhập Thánh.

Hình thành sẽ không phải là thiên địa chi thế, cũng không lại là hư ảnh như vậy nữa.

Mà là Thánh Vực chân thực thật sự!

Đồng dạng là thiên nhân giao cảm, Lý Nguyên Thần lại phát huy đơn giản, thô bạo, ngang ngược hơn.

Chỉ kém là không có ghi mấy chữ chà bá lên trán.

Ta chính là cường như vậy đấy!

Mà Hình Phương Thư là cho người ta cái cảm giác là sự chậm rãi dung nhập cùng thiên địa, trong lúc đó là sự đạm bạc, sự tĩnh lặng.

Trong nháy mắt, nàng cũng rốt cuộc thông suốt, vì cái gì mà các trưởng bối của Ngũ Đại Thánh Địa, đều đối với Hình Phương Thư ưu ái, khen ngợi như vậy. Chỉ 24 tuổi, liền đã vượt qua đệ nhị trọng Hợp Thần Thiên Kiếp, siêu việt Nhập Thánh gần trong gang tấc.

Thiên phú trác tuyệt như thế, không tới một trăm năm, có triển vọng sẽ đạt tới Chân Thánh!

Thậm chí là cao hơn!

Loại thiên phú này cho dù là ở Ngũ Đại Thánh Địa - Chân Vũ Tiên Tông, chỉ sợ cũng là nhất mạch có một không hai!

Sau đó, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua Lý Nguyên Thần.

Nhíu mày lại.

Theo bên kia Thanh Châu truyền thông tin đến xem, thì Lý Nguyên Thần cũng chỉ vừa mới 20.

Nhưng hiện tại, trong vòng vài ngày, con mẹ nó đã độ hết hai kiếp rồi!!

Hai người đứng chung một chỗ, một đôi so với nhau, thật sự là quá khác nhau.

Bức tranh phong cũng không giống nhau!

- Đây là. . . Cực Hàn Băng Ngục. . . !

- Không thể tin được Hình sư đệ thế mà đã nắm được áo nghĩa của thần thông này sao. . . ?

Tề Phóng Vũ ánh mắt kinh hãi, cũng là ở phía xa mà ngóng nhìn.

Loại áo nghĩa của thần thông này, có thể nói là tuyệt thế áo nghĩa ở Chân Vũ Tiên Tông bọn hắn.

Cường đại vô cùng.

Được xưng là thần thông áo nghĩa vô địch cùng giai!

Đồng giai, một khi nhập Cực Hàn Băng Ngục, tức thì lúc đó, ngay cả bước cũng không nhẹ nhàng được nữa. Mà cho dù là gặp được cao thủ cùng giai, một khi chống cự, linh lực bản thân cũng sẽ không ngừng bị hàn khí ăn mòn, cuối cùng là thua ở chính linh lực của bản thân!

Trừ phi cảnh giới kém quá lớn, một khi tiến vào phạm vi thi thuật Cực Hàn Băng Ngục, thì đó chính là băng ngục trầm luân, vĩnh kiếp vô sinh!

So sánh ra, thì Cực Hàn Chi Xúc của hắn cũng giống như là phần nhập môn của thần thông Cực Hàn Băng Ngục mà thôi!

- Không thể tin được hắn bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy, thế mà lại có loại tu vi này!

----------------

Bất hiển sơn bất lộ thủy : ý nói những người không hiển lộ tài năng ( 不显山不露水 )

----------------

Cho dù là hắn, cũng phải âm thầm cảm phục.

Hiện tại, có Già Lam Bảo Y thêm vào Cực Hàn Băng Ngục, tất như hổ thêm cánh!

【Cảnh báo! Ngài đang gặp công kích mãnh liệt của Cực Hàn Băng Ngục - Thần thông áo nghĩa! 】

. . . . . . .

【Cảnh báo! Ngài đang gặp công kích mãnh liệt của Cực Hàn Băng Ngục - Thần thông áo nghĩa! 】

. . . . . . .

【Cảnh báo! Ngài đang gặp công kích mãnh liệt của Cực Hàn Băng Ngục - Thần thông áo nghĩa! 】

. . . . . . .

Thật mạnh nha!

Lý Nguyên Thần tán thưởng trong lòng.

Không nghi ngờ gì hết, loại Cực Hàn Băng Ngục này, còn hơn cả Cực Hàn Chi Xúc vừa rồi không biết cường hơn bao nhiêu lần!

Tần suất công kích tốt.

Cường độ công kích cũng tốt!

Thời điểm lúc trước, Tề Phóng Vũ cho hắn chẳng qua là cái cảm giác như một luồng gió mát nhàn nhạt. Hiện tại đối phương mượn thiên địa chi thế, thi triển thần thông, dù cho là thân thể hắn, nhiệt độ cũng là rơi rớt!

Như một cái mùa hè hảo hảo, tự nhiên bật một cái có luồng khí lạnh đột kích.

Nhiệt độ rớt thẳng xuống 10 độ!

Cho dù là hắn, cũng cảm giác được sự rét lạnh.

Loại biến hóa này rất rõ ràng!

Hiện tại đối phương chỉ sợ còn đang giữ thế, thời gian càng lâu, lực lượng sẽ càng mạnh.

Một khi đối phương bắt đầu công kích, thế tất lôi đình vạn quân!

Đến lúc đó chỉ sợ như thế nào cũng phải phân thắng bại.

Nhưng là hắn không muốn phân thắng bại gì đó a.

Người trước mắt này, đại khái là trong đám người, chính là người duy nhất hắn cấp cho một tia hảo cảm.

Nháy mắt tiếp theo, hắn bước đi.

Từng bước một.

Từng bước một.

Hắn hiện tại, tu vi tuy rằng là Hợp Thần tứ trọng, nhưng sớm đã cùng với những Hợp Thần tứ trọng khác hoàn toàn bất đồng. Nhục thân hắn đã vượt qua ba đợt Thiên Kiếp, đổi là người khác, cơ hồ cũng là siêu việt Nhập Thánh tiến tới Thánh Thể!

Hơn nữa còn có Kiếp Hỏa cùng một giọt hắc thủy dung hợp.

Loại thần thông áo nghĩa vô địch cùng giai này, đối với hắn mà nói, uy hiếp cơ hồ là con số không.

Xa xa, Hình Phương Thư đâu đâu cũng thấy hốt hoảng.

Cho dù là Cực Hàn Băng Ngục của hắn có mượn thiên địa chi thế, thì hiện tại đối phương thoạt nhìn vẫn như cũ không có hiệu quả gì!

Người kia cứ như vậy mà đi.

Nhẹ nhàng khéo léo.

Từng bước một, từng bước một.

Lấy một loại tiết tấu mà hắn quen thuộc.

Mỗi lần đi một bước, khí thế trên người thình lình chia ra mà tăng!

Cả người tựa như đang đi dạo trên đường, trên người thậm chí ngay cả một tia địch ý cũng không có.

Oanh!

Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nghe thấy một tiếng nổ vang thật lớn, đất rung núi lở.

Cả hư ảnh to lớn của Cực Hàn Băng Ngục trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ.

Sau đó tiêu tán.

- Cực Hàn Băng Ngục của Tề sư huynh cứ như vậy. . . . Liền bị phá sao?

- Đối phương rốt cuộc là thi triển thần thông gì?

- Thế mà lại cường đại như thế?

Vô số người đặt hàng vạn câu hỏi trong lòng.

Quả nhiên không phải là đối thủ của hắn a.

Hình Phương Thư chua xót trong lòng.

Lúc trước, sau khi cảm nhận được thần thông mênh mông của đối phương, nội tâm của hắn vốn cũng đã hỗn loạn.

Nhưng là vì sự tình vinh nhục của sư môn, hắn thân là đệ tử chân truyền của sư môn, giờ khắc này không thể không đứng ra!

Nếu không phải hắn biết đối phương là một Kiếp Thánh cường đại, thì hiện tại hắn chỉ cần xem qua một lần, hắn liền sẽ đều nghĩ đến, đối phương chính là một người bình thường không đáng nhắc đến!

Ngay cả linh đài cũng chưa hiển lộ!

Từ đầu tới cuối, đối phương thoạt nhìn như không có thi triển thần thông gì!

Đây rốt cuộc là thần thông gì?

Thế mà lại cường đại như thế?

Hắn đã thấy không được, mà xem cũng không xong.

Đối phương đã muốn đi tới.

- Người trẻ tuổi, ngươi đã có cố gắng, bất quá. . . . Ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta a.

Lý Nguyên Thần chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói, ngữ khí mang thêm vài phần tán thưởng.

Trong lúc nói chuyện, một bàn tay khoát lên trên vai Hình Phương Thư.

Trong nháy mắt, hai người nghiêng người, lồng vào nhau.

Nháy mắt tiếp theo, thân hình Hình Phương Thư bạo lui, chính là ngay lập tức, cả người liền đã lui đến một bên.

Ánh mắt hắn dừng trên người chính mình, ánh mắt càng thêm hốt hoảng.

Lý Nguyên Thần ngay tại vừa rồi khi tới gần hắn, trong nháy mắt, đám lá cây rách tung tóe trên người Lý Nguyên Thần chỉ là sát đến thân thể hắn, cực phẩm đạo bào Già Lam Bảo Y trên người hắn, tức thì như là một tờ giấy, trực tiếp bị chia cắt!

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Thần, nhìn về phía lá cây màu xanh xanh biếc biếc kia, ánh mắt thật lâu bất định.

Đây rốt cuộc là cái đồ chơi gì???

Kia thật sự chỉ là một vài miếng lá rách thôi saooo!!?

Trong nháy mắt, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, vì cái gì mà lúc trước Lý Nguyên Thần nói với hắn rằng nếu hắn muốn giết, thì Tề Phóng Vũ sớm đã chết!

Chỉ cần Lý Nguyên Thần nguyện ý, tùy tay một mảnh lá cây, cũng có thể dễ dàng băm hắn ra từng mảnh!!!

Đây rốt cuộc là lá cây quỷ gì đây!!!!

- Già Lam Bảo Y của Tề sư huynh. . . Thế mà. . . Trực tiếp bị phá?

- Đó chính là cực phẩm đạo y đấy!

- Là do. . . Lá cây kia???

Trong nháy mắt, vô số đạo ánh mắt hướng về một thân lá cây rách nát theo hướng thời trang dã nhân.

Cái lá cây đó không biết là túm xuống từ cái cây nào a.

Tình huống quái gì đây?

Lý Nguyên Thần cũng có chút lơ mơ.

Từ đầu tới cuối, hắn chỉ là đi qua thôi mà, không cẩn thận đụng vào đối phương có một chút!

Không hơn không kém!

Cái lá cây này hiển nhiên không phải là thứ hiếm gì, thậm chí còn không phải là lá cây trên Long Thần Thụ a.

Đại khái là từ thiếu nữ kia, đi túm từ trên cây nào đó hắn không biết tên xuống.

Nếu không có vị đại lão kia tại Hóa Long Trì, thì chỉ sợ đến lúc đó trực tiếp đem đi bán sỉ cũng đều có thể!

Hiện giờ trên người bản thân bất tri bất giác lại treo theo một thân thần binh lợi khí, biết vậy thì hắn lúc đó tùy tiện nhặt thêm vài miếng lá về cho tiểu sư muội cầm là tốt rồi, lỡ lâm địch chiến thì còn có cái để đánh bất ngờ.

So với chuôi Ngọc Sấu Lưu Li Kiếm quả thực chính là ngưu hơn nhiều!

- Ta không phải đối thủ của ngươi! Bất quá không phải là Chân Vũ Tiên Tông chúng ta! Thanh kiếm này, ta còn sẽ tìm đến ngươi để lấy về! Cho dù không có ta, thì Chân Vũ Tiên Tông bọn ta cũng sẽ có những người khác, đệ tử khác đến tìm ngươi lấy về!

Hình Phương Thư mặt lạnh nói

- Hảo, ta chờ ngươi nha!

Lý Nguyên Thần ánh mắt chấp nhận, bên trong là sự tán thưởng.

. . . . . .