- Thật đúng là. . . Hỏa Vũ Sơn Chi Chủ?!
Xích Diễm cả người đều như bị ngưng lại, một lòng tựa như bị người túm lại
Sắp thở không nổi nữa
Loại áp bách cường đại như này, cho dù là nàng cũng là lần đầu tiên mới cảm nhận được
Nàng hơi ngẩng đầu, phía trên đám mây, cái bóng mờ thật lớn kia chỉ là xẹt qua tầng mây một cái, mà cả tầng mây tức thì bị chấn động liên lụy cả hư không. Nàng thậm chí còn cảm thấy được, khắp không trung, bởi vì vị Hỏa Vũ Sơn Chi Chủ xuất hiện mà bắt đầu mất ổn định
Bốn phía xung quanh, xuất hiện vô số khe nứt màu đen
Hư không đều nứt toác ra
Đó vốn là sinh vật truyền kỳ sống tại sâu trong hư không!
Quá khủng bố!
Nàng ở Trường Ly Kiếm Tông nhiều năm như vậy mà nàng cũng chỉ có nghe nói qua mà thôi
Hiện tại chân chính nhìn thấy, chỉ cần đứng ở dưới đám mây liền đã muốn cùng đường. Thật muốn chống lại loại sinh vật khủng bố như này, nàng không biết chính mịnh có thể động hay không, thực lực có hay không phát huy được một phần ngàn!
Cho dù là có một vạn Xích Diễm là nàng đi chăng nữa, thì chỉ sợ cũng không ngăn nổi một kích tùy ý của Hư Không Chúc Long
Đó là một loại sinh vật đáng sợ sống trong hư không!
Đơn giản là sự áp chế, nghiền ép dựa trên tầng lớp sinh mệnh!
Nàng vẫn còn có thể đi chậm
Ngay tại vừa rồi, nàng phải là nên kéo Chu Đồng Vũ trực tiếp lên phi kiếm mà chạy chứ!!!
- Phải. . . Phải . . . Bằng hữu của Lý sư huynh không . . . .
Chu Đồng Vũ run run, rẩy rẩy
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa mang vũ, hoàn toàn trắng bệch
- Ngươi thật sự không nghe vị bằng hữu này của hắn. . . Nói chút gì sao???
Xích vũ kéo đôi chân nặng nề của nàng, trực tiếp quay đầu
Chuyện cho tới nước này, đối mặt với sinh vật khủng bố như thế
Trong lòng nàng, thế nhưng không hiểu sao lại có một tia ảo tưởng
Nàng hi vọng. . . .
Hi vọng đó thật sự là bằng hữu của Lý Nguyên Thần
Nàng hi vọng, con mẹ nó Lý Nguyên Thần thật sự kết giao rông lớn!
Lời nói chưa dứt âm, nàng vừa nhấc đầu, đám mây phía trên, có vô số long diễm nổi giận giáng xuống!
Oanh!
Oanh!
Cả không trung trong nháy mắt đều chìm vào biển lửa!
Cả hư không, long diễm như vô cùng vô tận, như hóa thành một cơn lốc, hóa thành sóng thần
Một cái sóng lớn liền đã làm cả không trung hoàn toàn lật đổ!
Cả thiên địa là một mảnh màu đỏ tận cùng
Chỉ còn lại phía dưới đám mây, một điểm màu xanh thẳm
Huyền Thủy Trận đang tản ra vầng sáng màu lam
Một màu xanh của biển
Phía dưới vầng sáng, một đám Hỏa Anh như một lũ ngốc, sớm đờ đẫn mà nhìn
- Huyền Thủy Trận này. . . .
- Hẳn là. . . Nói không chừng. . . . Có thể đứng vững a?
Trong lòng nàng chỉ lại một tia hi vọng
Đem Huyền Thủy Trận này ra mà so sánh thì hộ sơn đại trận của Trường Ly Kiếm Tông cũng bất quá chỉ được có như thế mà thôi
Sau đó, nàng quay đầu lại, nhịn không được nhìn Lý Nguyên Thần bên cạnh
Lý Nguyên Thần đứng ở nơi đó, trên mặt gợn sóng không sợ hãi, cả người như là một người ngoài cuộc không có việc gì để lo
Long diễm đầy trời như sóng lớn đánh tới
Oanh!
Trong lúc hoảng hốt, nàng hình như nghe thấy một tiếng ầm vang rất lớn
Theo thanh âm này đổ xuống, cả quầng sáng của Huyền Thủy Trận, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì!
Cho dù là không có ngẩng đầu lên nhìn, nàng cũng biết, Huyền Thủy Trận cường đại như thế, khi đối mặt với Hư Không Chúc Long cũng chỉ có thể chịu được một kích tùy tiện
Sụp đổ một cách dễ dàng!
Sau đó, bên tai nàng truyền đến một tiếng than nhẹ
Lý Nguyên Thần ngẩng đầu ngóng nhìn, như trầm ngâm, như suy tư
Khẽ nói
- Ừm, con Hư Không Chúc Long này quả nhiên là có điểm cường a. . . .
- . . . . !!!
Xích Diễm trong nháy mắt muốn nổi khùng lên
Thứ duy nhất mà họ có thể dựa vào, là Huyền Thủy Pháp Trận cường đại này! Kết quả là chỉ cần một cái tiếp xúc, liền đã bị Hư Không Chúc Long hoàn toàn đập nát. Lần tiếp theo, bọn họ chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt a
Thi cốt cũng không còn
Mà Lý Nguyên Thần đang đứng bên cạnh nàng, làm như là việc này không có quan hệ gì tới hắn vậy!
Chỉ kết luận duy nhất một câu một---
Ừm, con Hư Không Chúc Long này quả nhiên là có điểm cường a. . . .
Nàng vừa tính nói
Trong nháy mắt, lại là một vầng sáng thật lớn, theo bên người mà lóe lên
Quang sắc ngọc lưu ly trong suốt, một màu xanh lam như biển
Là Huyền Thủy Pháp Trận!
- Đây là. . . . ?
Nàng thậm chí là không kịp phản ứng, bên người lại là một vầng sáng thật lớn dựng lên nữa
Lam quang lóe lên
Vẫn như cũ là một màu xanh của biển
Một đạo
Một đạo
Lại một đạo
Một đạo
Một đạo
Lại một đạo
Làm người khác hoa cả mắt
Chỉ là mấy cái hô hấp ngắn ngủi, cái vầng sáng màu lam này nhấp nhoáng không biết bao nhiêu lần!
- Cái này rốt cuộc là cái đồ quỷ gì!
Xích Diễm trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngu ngơ
Không hề nghi ngờ, Huyền Thủy Pháp Trận to lớn này lần lượt bị Hư Không Chúc Long phá hủy!
Sau đó, lại chớp mắt dựng lên lần nữa!
Mãn huyết mà dựng lên!
Pháp trận trên đời này, cơ hồ đều có cùng một cái đạo lý, quá trình bố trí như là xây dựng một căn nhà, một chút rồi lại một chút, góp từng viên gạch một. Mà pháp trận một khi bị công kích phá hủy, tức thì trong lúc đó, sẽ trở thành những tàn viên chui từ dưới đất lên
Trở thành một nơi đất hoang!
Muốn bố trí một lần nữa thì tất nhiên là phải cần đại lượng thời gian cùng tài nguyên!
Nhưng là hiện tại, Huyền Thủy Pháp Trận trước mắt nàng, tựa như chứa đựng vô cùng vô tận ma lực!
Hủy diệt tân sinh trong nháy mắt!
- Hắn đây là đang làm gì?
Nàng nhìn về phía Lý Nguyên Thần, dần dần trở nên sợ hãi
Vừa rồi, ngay tại thân thể hắn
Nam nhân trước mắt này, ở cùng một nơi mà bày ra một trăm cái Huyền Thủy Pháp Trận to lớn!
Ngắn ngủi mấy cái hô hấp thời gian!
Cái này rốt cuộc là thiên bẩm gì?
Hay là một dạng thủ đoạn nào đó?
Quỷ thần khó lường!
Nàng đã sớm ngu cả người
Trên người hắn lại có một vầng sáng lóe lên
Một lần rồi lại một lần!
Càng ngày càng mạnh!
Sắc màu cũng càng ngày càng đậm!
- Cái Huyền Thủy Pháp Trận này. . . Còn hơn cả vừa rồi. . . . Càng mạnh hơn a?
Nàng kinh dị mà ngẩng đầu lên nhìn
Phía trên, những Hư Không Long Diễm cường đại, đối mặt với vô số lần trùng tu của Huyền Thủy Pháp Trận, nhìn như một cái tới lại một cái tới
Từng chút từng chút một ăn mòn pháp trận
Nhưng tốc độ ăn mòn lại càng ngày càng chậm
Càng ngày càng chậm đi
Bên trong không trung, phảng phất như có một cái hào rộng chắn ngang hư không
Một bên là xích hỏa long diễm
Một bên là biển sâu xanh thẳm
Phân biệt rõ ràng!
Trong lúc nàng nói chuyện, màu xanh thẳm của Huyền Thủy Pháp Trận lại càng thêm đậm!
Như biển rộng giữ kín như bưng!
Thậm chí là cái cảm giác áp bức vô hình kia cũng theo đó mà biến mất đi
- Sư tỷ. . . . Đó là . . . . ?
Chu Đồng vũ trên mặt tái nhợt đi
Cả người cũng trì hoãn tại đây
Chỉ là một trận ngắn ngủi, bốn phía thoáng như long cung trong biển sâu
- Đó chính là thứ mà ta đề cập đến cho ngươi lúc trước, Hư Không Chúc Long, thứ mà đã sống mấy nghìn năm tại đây. . . .
- Ta nói chính là cái này cơ. . . .
Chu Đồng Vũ đưa tay chỉ
Trên không trung, như có vô số vẫn thạch nho nhỏ xích hồng sắc đang rơi xuống
Nhiều như mưa
- Đó là. . . . Xích Vũ Vẫn Tinh !!
Xích Diễm cả ngươi sắp không nói nổi nữa
Vừa dứt lời, vô số Xích Vũ Vẫn Tinh đã tới
Rơi trên mặt đất, rung động từng đợt
Rơi xuống ròng rã một chỗ!
- Chúng ta có hay không. . . . ?
Chu Đồng Vũ lúc trước tự nhiên là có nghe Xích Diễm nhắc tới độ quý trọng của Xích Vũ Vẫn Tinh, nàng vừa định đi qua nhặt một chút, chẳng qua là thấy bọn Hỏa Anh trên mặt đất vội đến vội đi, cả người nàng liền rụt trở về
Xích Diễm nhìn vài lần, liền không hề nhìn kỹ nữa
Nàng xem đi ra, những con Hỏa Anh này sau khi nhặt được Xích Vũ Vẫn Tinh
Chẳng những không có ôm mà chạy đi
Mà ngược lại là bắt đầu xếp từng khối từng khối
Xếp ở dưới chân của Lý Nguyên Thần không xa
Ngắn ngủi, trên mặt đất đã xếp đầy Xích Vũ Vẫn Tinh, chồng lên nhau như núi!
Chừng mấy ngàn khối!
Sau đó, ánh mắt nàng liền dừng lại trên người Lý Nguyên Thần
Trong lòng nàng nghĩ tới nghĩ lui như có đàn tàu hỏa chạy trong đầu
Nhưng rồi cũng không có đi qua
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người như thế, cho dù là Lý Nguyên Thần không có nói gì, thì nàng cũng xem hiểu được, nam nhân trước mắt này, đang tụ tập từng Huyền Thủy Pháp Trận cường đại
Một lần lại một lần
Một lần lại một lần
Bất khuất
Bên người, vầng sáng sắc màu của biển sâu, cũng là không ngừng lóe lên
Dần dần, tâm trí đang căng thẳng treo lên của nàng cũng hoàn toàn mà thả xuống
Cái vầng sáng to lớn này của hắn, làm cho người ta tâm hồn an bình, hết thảy đều giống như chỉ cần đứng ở bên người hắn thì cho dù trời có sập xuống cũng không có việc gì phải lo.