Chương 4: Nói mơ giữa ban ngày

Lâm Vũ Hân.

Giải Á quân thi đấu bắn cung quốc tế, chỉ vẻn vẹn phần thành tích này liền có thể trong tình huống không cần kiểm tra, trực tiếp tiến vào trường đại học của Cổ Phàm trở thành học sinh năng khiếu.

Không chỉ như vậy, trường học còn đưa ra các điều kiện ưu việt nhất, vì nàng mà thành lập câu lạc bộ bắn cung, hơn nữa cấp xuống một sân huấn luyện lớn.

Chỉ với những thứ này, đủ khiến cho Cổ Phàm khắc sâu ấn tượng đối với nàng.

Bắn cung.

Đây thật sự là một loại thiên phú cực kỳ thực dụng! !

Hơn nữa không lâu sau tai hoạ đen tối sắp giáng xuống.

Cái thế giới này sẽ hoàn toàn bị sợ hãi và tuyệt vọng bao phủ, đến lúc đó vô số sinh vật đáng sợ sẽ theo cái khe trong lòng đất chui ra, mà nhân loại cũng đứng trước tai hoạ mức độ huỷ diệt thế giới! !

Trong kỷ nguyên đen tối kia, súng chỉ là đồ vật vô cùng phiền toái.

Cho dù sức mạnh của súng ống rất phi phàm, nhưng động tĩnh âm thanh phát ra cũng đồng dạng cực lớn, ngay lập tức sẽ dẫn tới càng ngày càng nhiều quái vật và kẻ thù, đến lúc đó ngươi sẽ đối mặt với biển quái vật lít nha lít nhít khổng thể đếm nổi, giống như đại quân châu chấu quét qua không thể diệt hết.

Một phát súng bắn ra, không nói cái khác, trước tiên ngươi liền cần chuẩn bị lượng tư nguyên đạn dược thật là lớn mới nghênh chiến biển quái vật được! ! !

Trong kỷ nguyên đen tối, thậm chí còn có truyện cười lưu truyền rất rộng. . . Tiếng súng vừa vang, vạn lượng vàng bạc! !

Nhưng mà cung tiễn thì lại không giống vậy.

Trọng lượng nhẹ, tiện để mang theo, phát ra âm thanh nhỏ, lực đạo xuyên qua rất lớn.

Trong kỷ nguyên đen tối nó quả thật là vũ khí sắc bén để săn giết quái vật của nhà lữ hành.

Lâm Vũ Hân là vận động viên bắn cung, điều kiện gia đình lại vô cùng giàu có, cho nên tất nhiên nàng có rất nhiều đồ liên quan tới cung tiễn, đây đều là thứ Cổ Phàm cần có nhất.

Cổ Phàm đi tới hướng ghế dài.

Hắn không chút khách khí ngồi bên cạnh Lâm Vũ Hân.

Vết nôn ô uế trên người Cổ Phàm vẫn còn lưu lại mùi hôi, lại thêm vết máu khó có thể phân biệt phát ra mùi máu tươi, điều này khiến cho Lâm Vũ Hân nhíu mày, xê dịch về hướng khác.

Cổ Phàm cũng không thèm để ý, chậm rãi mở miệng:

- Trong kia chính là cảnh tượng hoành tráng của bạn thân được thổ lộ, sao lại không đi vào, có phải ngại ở đó quá ồn hay không, cô hẳn là loại thích yên tĩnh?

Lâm Vũ Hân liếc mắt nhìn Cổ Phàm, không mặn không nhạt nói:

- Ngươi cũng uống không ít, nôn cũng không ít, theo đuổi bạn thân ta bốn năm, bây giờ tuyệt vọng rồi? ?

Không nghĩ đến, cô nàng này còn rất độc miệng.

Mấy năm này Lâm Vũ Hân cũng là không ít lần thấy Cổ Phàm.

Thời điểm Cổ Phàm giao hàng, thời điểm bưng trà rót nước xum xoe nữ thần, hoặc là khi ngày lễ đến tặng quà, thường xuyên sẽ đụng phải bạn thân của nữ thần Cố Tuyết Nhu, cho nên hai người cũng coi là biết nhau, nhưng muốn nói là bạn tốt thì còn xa xa chưa tới.

Cổ Phàm quay đầu, nhìn thấy cửa lớn quán bar bắt đầu trở nên ồn ào, có người đỡ Viên Hoa ra xe.

-Ta phải đi.

-Lâm Vũ Hân, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.

Cổ Phàm bình tĩnh lạnh nhạt nói, đi về hướng góc đường xa xa tối tăm, không đợi Lâm Vũ Hân hỏi ra điều nghi hoặc, cũng đã đi xa.

Cái tên này đang nói gì vậy?

Không phải do thất tình thương tổn tới đầu óc rồi hả?

Đã từng nhìn thấy Cổ Phàm luôn là một bộ dáng chó săn, chỉ biết hèn mọn quỳ liếm dưới chân nữ thần, đừng nói là Cố Tuyết Nhu chướng mắt hắn, Lâm Vũ Hân thân là bạn thân cũng có mấy phần chán ghét Cổ Phàm.

Nhưng thái độ Cổ Phàm lạnh nhạt tiêu sái mà thong dong vừa nãy, cảm giác giống như hắn biến thành người khác.

Lâm Vũ Hân nghĩ đến, không khỏi lẩm bẩm:

-Là ta nghĩ nhiều rồi sao?

Rất nhanh, người trên đường phố trở nên nhiều hơn.

Xe cảnh sát hú còi inh ỏi cũng tới, mấy sinh viên nhìn thấy Lâm Vũ Hân ngồi ở chỗ này, vội vàng chạy tới hỏi:

-Lâm Vũ Hân, cậu nhìn thấy Cổ Phàm không? ?

Lâm Vũ Hân nhẹ gật đầu:

-Có thấy, mới vừa trò chuyện vài câu thì hắn liền đi.

Biểu lộ bạn học kia lập tức thay đổi, gã hoảng sợ kêu lên:

-Cái gì! ! Hắn còn nói chuyện vài câu với cậu? ? ?

-Cậu có biết cái kia tên điên mới vừa làm gì hay không, hắn dùng một dao đâm lủng yết hầu Viên Hoa, thiếu chút nữa giết hắn, hơn nữa hắn còn cầm ly rượu chọc mù mắt một người bạn khác! !

Lâm Vũ Hân nghe thấy lời hắn nói, chỉ cảm thấy đây là nói mơ giữa ban ngày.

Cổ Phàm?

Tên vô dụng truy cầu Cố Tuyết Nhu bốn năm kia, nam nhân nhu nhược không có chút bản lĩnh kia? ?

Cổ Phàm mới vừa chuyện trò vui vẻ cùng với mình, thiếu chút nữa giết chết Viên Hoa, còn cầm ly rượu chọc mù mắt một người? ?

Nói đùa!

Lâm Vũ Hân đứng lên, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn của quán bar.

Cố Tuyết Nhu phát hiện bạn thân của mình, lau nước mắt chạy qua tới ôm nàng, nói kể lại tất cả vừa phát sinh, toàn thân run rẩy chưa tỉnh hồn.

Cổ Phàm, thật sự làm như vậy sao? ?

Nhìn thấy hai tay Cố Tuyết Nhu đầy máu tươi, trong lòng Lâm Vũ Hân rung động tột đỉnh, Cổ Phàm kia thật sự vì tình cảm làm ra chuyện khác người như thế? ?

Nói mơ giữa ban ngày!

Đây là nói mơ giữa ban ngày rồi! !

Lại nghĩ đến Cổ Phàm mới vừa nói, bọn họ sẽ gặp lại lần nữa, Lâm Vũ Hân đã cảm thấy trong đầu càng thêm mông lung.

. ..

. ..

-Sau đây là tin tức hàng đầu.

-Buổi tối hôm nay tại quán bar XXX xảy ra một vụ việc ẩu đả nghiêm trọng, dẫn đến hai người trọng thương, người bị hại đã đưa vào phòng cấp cứu khẩn cấp, trước mắt tính mạng tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. . .

-Cảnh sát đã công bố hình chụp thủ phạm, hi vọng công dân thành phố có thể tích cực tố cáo.

Lâm Vũ Hân ngồi trên giường lớn xa hoa trong nhà mình, nhìn thấy đài truyền hình thành phố phát đi tin tức mới nhất, ảnh chụp tội phạm kia bất ngờ chính là Cổ Phàm, mà sự kiện hại người cũng do chính Cổ Phàm tạo thành.

Tại sao có thể như vậy?

Lâm Vũ Hân vô luận nghĩ như thế nào cũng không rõ, Cổ Phàm là một người bình thường như thế, ngày thường bị mọi người xem là một tên trạch nam vô dụng, hắn làm sao bất chợt làm ra sự tình đi xa như vậy? ?

Thù hận vì tình mù quáng, thật sự có thể khiến người ta trở nên đáng sợ như vậy sao?

Không phải! !

Lúc sau Lâm Vũ Hân gặp qua Cổ Phàm, khi đó biểu hiện không hề giống suýt chút nữa giết người.

Trong mắt của hắn không có tức giận, cũng không có sợ hãi, người bình thường phạm vào chuyện lớn như thế, tuyệt đối sẽ là bộ dạng sợ hãi hỗn loạn.

Thế nhưng mà. . . Cổ Phàm lại bình tĩnh dị thường, ngược lại cho người ta một loại cảm giác tự nhiên thoải mái, thậm chí còn tuỳ ý nói chuyện với mình vài câu? ?

Chuyện này rốt cuộc là sao? ?

Hô. ..

Lâm Vũ Hân thở ra một hơi dài.

Thời tiết tháng bảy khô nóng khó chịu, tiếng ve kêu một mực vang lên ngoài phòng không ngừng, nhưng trong lòng Lâm Vũ Hân lại có một loại cảm giác lạnh buốt thấu xương.

Đó là một loại "ác hàn" khiến người lạnh lẽo, nhớ lại lúc gần đi Cổ Phàm nói còn muốn tìm tới mình, trong nội tâm nàng cực kì không thoải mái.

Khóa lại cửa phòng, đóng lại cửa sổ, xác định phòng ốc an toàn.

Lâm Vũ Hân lắc đầu, giống như trong đầu có một chút sợ hãi, dù sao một người thiếu chút nữa trở thành tội phạm giết người lại nói sẽ tìm đến mình.

Nghỉ ngơi chốc lát, Lâm Vũ Hân lắc đầu, tự giễu nói:

-Ta quá nhạy cảm rồi, Cổ Phàm đã bị truy nã, hơn nữa chuyện cũ giữa ta và hắn cũng không oán không thù, không có lý do gì sẽ tìm ta, hơn nữa biệt thự này cũng không phải người bình thường có thể đi vào.

Bất tri bất giác đêm đã khuya, Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi mệt chút, sau đó nằm trên giường nệm cao su xa hoa rộng rãi của nàng, dần dần thiếp đi tiến vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó.

Một thân ảnh hơi gầy gò, đã bất tri bất giác tiến vào trong khu biệt thự giàu có này.