Chương 4: Chó Biến Dị

Bánh quy không ngon, nếu không có đường, Thu Ngữ thực sự sẽ rất khó nuốt.

Mặc Mặc và Thỏ ăn chút thức ăn cho mèo, phỏng chừng cũng cảm thấy khó ăn, nên cũng không ăn nhiều.

Ăn xong, Ân Diệc cầm lấy nồi, mở cửa đi đến cửa sổ ngoài hành lang lấy một ít nước mưa rửa sạch. Phần lớn biến dị tận thế đều là do bức xạ thiên thạch, nguồn nước hiện tại an toàn, nhưng vẫn cần đun sôi mới dám uống.

Ân Diệc lo lắng thân thể Thu Ngữ, luôn cố gắng cho Thu Ngữ uống nước khoáng, chỉ có vạn bất đắc dĩ mới để nàng uống nước sôi để nguội, về phần bản thân Ân Diệc, sau khi tiến hóa, hắn cũng không sợ hãi những tác động nho nhỏ đấy.

Trở lại trong phòng, Ân Diệc và Thu Ngữ đem Bếp lò đặt ở chân giường, dùng quần áo thay ra đơn giản lót xuống giường, Thu Ngữ nằm lên trên, hai con mèo cũng quen cửa quen nẻo mỗi con một bên ghé vào trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cho dù có bếp lò, khí lạnh ban đêm cũng không thể coi thường, hai người cũng không quan tâm đến chuyện khác, cùng nhau ngủ càng ấm áp, nhất là cơ thể Ân Diệc tràn đầy hỏa lực, thân nhiệt rất cao.

“Diệc ca, chúng ta về sau tự xây nhà của mình đi.” Thu Ngữ nằm trong lòng ngực Ân Diệc, nhàm chán lật xem giao diện của hệ thống, cùng Ân Diệc trò chuyện.

“Tự mình xây dựng có chút phiền phức.” Ân Diệc có kinh nghiệm làm rất nhiều đồ, nhưng việc xây nhà này thật đúng là có hơi chút làm khó hắn.

“Nhưng gạch xỉ thải có rất nhiều, chúng ta đừng lãng phí.” Những thứ mà Thu Ngữ thu thập được chỉ đổi lấy hai bộ quần áo, một chiếc bếp lò nhỏ và một khối nhiên liệu, còn lại đều trở thành gạch xỉ thải.

“Có rất nhiều sao?” Ân Diệc không thấy được hệ thống, cư nhiên không biết có bao nhiêu.

“Đã có vài trăm khối rồi, em cảm thấy sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.” Gạch xỉ thải chỉ là tên gọi do Thu Ngữ đặt ra. Trên thực tế, những chất thải này cũng đều là nguyên vật liệu, có thể lựa chọn biến thành gạch hoặc tấm vật liệu, đều là vật liệu công nghệ cao ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè.

Ân Diệc hỏi rõ ràng mới biết được hóa ra họ đang có nhiều gạch xỉ thải như vậy. Đúng là nên cân nhắc để tự xây một căn nhà, ấm vào mùa đồng, mát mẻ vào mùa hè, quả thực là quá hữu dụng trong hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng trước hết phải tìm cho mình một nơi an cư lạc nghiệp, chờ xem tình hình sau khi về quê rồi mới tính chuyện xây nhà.

“Bây giờ nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm, chúng ta tìm đồ ăn trước, sau đó lái xe đi đến chỗ cầu vượt bên kia, thu nguyên liệu đổi xe.” Ân Diệc lo lắng chuyện đồ ăn, bên trên có mấy trăm hộ, khẳng định có thể tìm được chút đồ ăn, chỉ cần đủ duy trì để chở về quê là được.

“Vâng, em ngủ trước đây.” Thu Ngữ không phải không biết Ân Diệc mệt mỏi, nhưng thân thể nàng, nếu ngạnh kháng cự, chẳng những không thể trợ giúp hắn, ngược lại còn biến thành liên lụy.

Trước khi đi ngủ, Thu Ngữ thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải nỗ lực thu thập càng nhiều đồ vật hơn, chờ đổi được xe mới, thì dù nàng không biết lái xe cũng không sao, Ân Diệc cũng có thể nghỉ ngơi.

Khi Thu Ngữ đã ngủ say, Ân Diệc mở hai mắt, siết chặt cô gái đang nằm trong vòng tay của mình, nhắm mắt lại dưỡng thần. Hắn không dám dễ dàng chìm vào giấc ngủ, mặc dù không có tang thi như trên phim ảnh, tuy nhiên động vật biến dị hoặc thiên tai, nhân họa đều là những thảm họa tiềm ẩn.

Lợi thế của việc đi ngủ sớm là dậy sớm, năm giờ sáng hôm sau, Thu Ngữ và Ân Diệc đã thức dậy, tranh thủ nhiệt lượng còn sót lại của bếp nhỏ đun một ít nước, sau đó cả hai thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.

Ân Diệc cân nhắc để hệ thống thu hết số quần áo cũ trên giường, bởi vì cũng hơi chiếm không gian. Hai người cũng có ý tứ giống nhau, trên lầu có thể không có đồ ăn, nhưng nhất định phải có rất nhiều loại vải như khăn trải giường, mền. Có nguyên liệu thì việc làm quần áo đều không phải vấn đề.

Hai người quét sạch cặp sách, xuyên qua đống hỗn độn bất kham ở tầng một đi lên tầng hai. Trên này, chất đầy tủ đựng quần áo, túi xách.

Quần áo đại bộ phận cũng không còn, chỉ dư lại mấy bộ đang mặc trên người ma nơ canh, cơ bản đều là loại vải voan mỏng không phù hợp, bị ném xuống đất dẵm đạp hết sức bẩn thỉu nhưng Thu Ngữ cũng không chê, cùng Ân Diệc hai người đồ gì có thể nhặt liền nhặt hết.Túi xách bên kia cũng thu hết, dù sao cũng là đồ không ai cần.

Tầng 3 là khu quần áo thể thao của nam đã không còn sót lại thứ gì, hai người đi loanh quanh nhặt được một ít đầu gỗ linh tinh. Cái có giá trị nhất là chiếc bật lửa ở góc quầy, Thu Ngữ cảm thấy có thể làm nguyên liệu cho khối nhiên liệu của hệ thống.

Tầng 4 là giường và đồ dùng cho trẻ em, về cơ bản không còn gì ở đây, ngoại trừ nệm và đồ chơi bằng nhựa cho trẻ em, hầu hết mọi thứ đều đã được dọn sạch sẽ.

Tầng 5 là nơi để đồ gia dụng và điện thoại di động, ngược lại ở đây còn sót lại khá nhiều thứ, chủ yếu vì chúng khá cồng kềnh và bất tiện khi mang theo. Hiện tại ngày tận thế mới bắt đầu, mọi người đều chỉ hướng tới mục tiêu sinh tồn. Những đồ như tủ lạnh, máy giặt chủ yếu để phục vụ việc hưởng thụ, Thu Ngữ không chút do dự thu hết vào hệ thống, dù sao những thứ này đều là kim loại, một số đồ dùng nhà bếp và nhà vệ sinh như máy làm sữa đậu nành cũng được nàng thu hết. Nhưng những vật dụng như chậu, bát về cơ bản đã bị đội tìm kiếm trước đó lấy đi.

Di động cũng không còn, rốt cuộc bên khu an toàn vẫn còn tháp tín hiệu, thông tin liên lạc cơ bản vẫn có thể đảm bảo, nhưng chi phí tương đối đắt. Máy tính và máy tính bảng cũng đều bị đội đi trước thu gom sạch.

Vốn dĩ Thu Ngữ còn định lấy một cái máy tính bảng, nhưng phát hiện không còn cái nào.

Tầng sáu là rạp chiếu phim và các quán bán đồ ăn vặt. Nơi này là nhất thảm, mùi hôi của thức ăn ôi hỏng thoang thoảng trong không khí. Ân Diệc và Thu Ngữ quay đi quay lại hai vòng, ngoại trừ những thùng rác ghê tởm được thu gom theo đúng nguyên tắc của hệ thống bảo vệ môi trường, họ thật sự không tìm được thứ gì để ăn.

Bởi vì mùi thật sự rất khó chịu, hai người cùng hai con mèo nhanh chóng rời khỏi tầng này đi về phía căn hộ trên lầu, cửa an ninh đúng là một vấn đề, chủ yếu phải dựa vào Ân Diệc xử lý.

Những đường ngang ngõ tắt học được từ trong ngục, nào biết hôm nay lại có thể có sử dụng, kỳ thật nhiều cửa chống trộm rất dễ mở, Ân Diệc cơ hồ chỉ mất vài phút là có thể mở ra một cánh cửa chống trộm.

Hôm nay, vì đồ ăn, hai người nhất định phải làm như vậy, nếu không chỉ còn dư một nửa túi bánh nén khô, duy trì cùng lắm được hai ngày, mà bọn họ phải về quê, dựa theo tình huống đường đi hiện tại, như thế nào cũng phải mất dăm ba ngày.

Ân Diệc cầm một sợi dây sắt mỏng, nhanh chóng mở cánh cửa đầu tiên, loại căn hộ này thực ra không lớn lắm, cơ bản khoảng mười đến ba mươi mét vuông.

Căn nhà trang trí đồng nhất, đơn giản, đồ đạc cũng bừa bộn, có thể thấy chủ nhân hẳn là đã thu dọn đồ đạc chạy đi. Trong nhà này không có tủ lạnh, Thu Ngữ chỉ có thể thu khăn trải giường, mền và tủ trong nhà, quần áo cũng được thu vào hệ thống tái chế, nàng cũng rất tri kỷ thu gom cả thùng rác cho hệ thống.

Đừng coi thường những thứ rác rưởi ghê tởm đó, nhiều thứ là nguyên liệu làm phân hữu cơ, thậm chí còn cung cấp nguyên liệu cho một số loại thuốc, ngày trước người ta còn chiết xuất penicillin từ nấm mốc đấy.

Thu Ngữ lần này táo bạo hơn rất nhiều, nàng thu gom mọi thứ có thể dùng được.

Hai người khi đi vào còn cố ý đóng cửa lại, cứ như vậy một đường tìm tòi khắp nơi chỉ thấy được mấy gói gia vị lẩu. Mấy thứ này Thu Ngữ không thu vào hệ thống, mà là ném tới cặp sách.

Cứ thế này, hai người một đường hướng lên trên đi, lục soát hết căn hộ ở năm tầng chung cư, cũng chỉ ở trong ba căn phòng tìm thấy một ít mì, đồ ăn nhẹ, và nước khoáng, phỏng chừng chủ căn hộ sau khi xảy ra chuyện cũng chưa từng trở về, nếu không sợ là cũng không thể còn thừa.

Tìm đồ mất gần năm sáu tiếng, đồ trong cặp sách của hai người cũng đủ cho ba đến năm ngày, nhưng về quần áo thì không cần lo lắng nữa, vì chăn, ga, mền, màn, đệm được thu thập rất nhiều.

“Trước tiên ăn chút gì đi, buổi chiều chúng ta khởi hành càng sớm càng tốt.” Thu Ngữ đưa cho Ân Diệc một túi khoai tây chiên. Loại đồ này chiếm quá nhiều không gian, nếu túi bị rò rỉ thì ăn sẽ không còn ngon, tốt nhất là nên giải quyết luôn.

Ân Diệc không khách sáo, bóp nát một túi khoai tây chiên đổ vào miệng, ăn từng miếng một quá mất thời gian, Thu Ngữ cũng học theo xử lý một túi khoai tây chiên.

Sau khi ăn xong, hai người lại thu dọn đồ đạc vào cặp sách, một đường lái xe rời khỏi đây, Thu Ngữ vốn định xuống tay với đám xe ở bãi đậu xe dưới lầu, nhưng lại bị Ân Diệc chặn lại.

Ở đây gần khu an toàn, không ít đội ngũ ngẫu nhiên sẽ đến đây tìm vật tư, quá dễ dàng khiến cho họ chú ý. Đồ ở trong trung tâm thương mại và các căn hộ chung cư thì không sao, dù các đội ngũ có phát hiện sẽ chỉ nghĩ rằng đó là do các đội khác thực hiện.

Những nếu cả trăm chiếc xe trong bãi đậu xe này mà biến mất thì quá bắt mắt, lo lắng như vậy nên hai người không thu nữa mà lên xe đi tiếp về hướng đông.

Thật ra ở đây không phải là không có người sống sót rải rác, chỉ là quá ít, cả thành phố chết chóc đến rợn người, sức mạnh của thiên nhiên đang dần nuốt chửng thành phố hiện đại phồn hoa một thời này.

Ven đường vành đai, một phần nhỏ cây cối còn sót lại, khi lái xe thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chó mèo hoang chạy tứ tung, xung quanh có rất nhiều chuột lớn, thậm chí còn có những con kiến to bằng nắm tay chạy đi chạy lại.

Động vật và thực vật bây giờ chỉ tạm thời như thế này, cũng không biết về sau có thể hay không càng thêm lợi hại.

Càng đi về phía đông, đường càng không dễ đi, xe ô tô vứt bên đường cũng càng ngày càng nhiều.

Khi Thu Ngữ cùng Ân Diệc nhìn thấy chiếc xe chặn đường sẽ cho hệ thống thu thập vào. Điều này cũng là bất đắc dĩ, nếu không thu, hai người phỏng chừng buổi sáng ngày mai cũng không thể đến nơi được.

May mắn thay, hệ thống có thể chọn quét đồ vật để tái chế, nếu không, Thu Ngữ cũng không dám ra khỏi xe một cách dễ dàng, dù sao thì một vài con chó biến dị cũng đang bám theo xe của họ.

Có lẽ do cân nhắc tính nguy hiểm, đám chó biến dị còn chưa có phát động công kích, nhưng Ân Diệc đã lên sẵn thần kinh, Mặc Mặc và Thỏ cũng đã đứng dậy ở trên ghế sau, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu...