Chương 2: Hắn Đối Với Nàng Thực Tốt

Hai người chạy xe về hướng đông, nếu muốn tới gần cầu vượt thì phải đi qua hơn phân nửa nội thành.

Khu đô thị phía tây là khu mới nên khi thành lập khu an toàn nơi đó được chọn đầu tiên.

Phía đông khu đô thị còn gặp thảm họa nghiêm trọng nên bị bỏ hoang.

Để biết bạn có đang ở phạm vi của vùng an toàn không thực ra rất dễ. Về cơ bản đường xá trong khu an toàn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên không thể bằng trước mạt thế, nhưng sẽ không có thi thể hoặc đồ vật cồng kềnh nào bị vứt trên đường. Tất cả những đồ có thể sử dụng được đều được khu an toàn lấy về để tái chế.

Nhưng bên ngoài khu vực an toàn lại giống như địa ngục trần gian, những ngôi nhà sập, xe cộ bị vứt bỏ, xác động vật, xác người nằm la liệt khắp mọi nơi, tỏa ra một mùi kinh tởm.

Thu Ngữ thờ ơ nhìn cảnh tượng kinh hãi ngoài cửa sổ, không phải nàng không sợ, mà là từ mấy tháng trước đến nay, đã trải qua quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều, lúc đầu còn buồn nôn, không dám nhìn thẳng hiện thực tàn khốc này. Tuy nhiên, bây giờ nàng cũng như không thấy, không phải nàng máu lạnh, chỉ là trong lòng nàng thầm cầu mong cho họ có thể hạnh phúc hơn ở kiếp sau.

Trước đây hai người không tin thần linh, nhưng bây giờ lại bắt đầu tin tưởng, trong lòng có kỳ vọng, con người mới có thể có động lực để sống một cách thoải mái hơn.

Bên ngoài khu vực an toàn, do đường xá chưa được vệ sinh kỹ càng nên đi lại rất khó khăn. Lúc đầu có nhiều động vật đột biến tấn công con người, hoặc giữa đường gặp cướp bị giết. Xe cộ bị bỏ lại trên đường rất nhiều, gây cản trở lưu thông.

Ân Diệc cố hết sức tìm đường muốn tránh thật xa khu vực an toàn. Nếu vận dụng hệ thống để tái chế một số thứ trong một khu vực rộng lớn mà ở quá gần khu an toàn sẽ rất dễ bị phát hiện. Chỉ sợ là hôm nay không thể đến được địa điểm đã định.

“Thu Thu, chúng ta hãy tìm một nơi ở gần đây để nghỉ ngơi. Quanh đây cũng có thể thu về không ít đồ vật, chúng ta thuận tiện tìm xem có đồ ăn hay không.”

Họ phải tìm một nơi để ở. Chiếc xe này chỉ là một chiếc xe bình thường. Nhiệt độ về đêm xuống đến âm 30 độ, có thể khiến người ta chết cóng.

“Gần đây có một trung tâm mua sắm có bãi đậu xe. Em vẫn còn nhớ rõ là trước đây chúng ta đã từng đi qua đó tìm vật tư. Bây giờ chúng ta hãy đến đó đi.” Thu Ngữ cũng nông nóng thu thập vật tư. Hiện tại bọn họ cái gì cũng thiếu.

“Được rồi, chúng ta qua đó trước đi, thời tiết này chúng ta không thể ở bên ngoài được.” Hiện tại thời tiết thật bất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm có thể lên tới bốn năm chục độ, ban ngày hơn hai mươi độ, nhưng đến đêm liền âm 30 độ.

Khi đến siêu thị mà Thu Ngữ nhắc tới, do trận động đất trước đó, mặt đất bị nứt ra và phồng lên, hàng trăm chiếc xe nằm rải rác trong bãi đỗ xe bên cạnh, nhiều chiếc đã bị biến dạng.

Tất nhiên, những chiếc còn tốt đã bị những tổ đội trong khu an toàn tới tìm vật tư lấy đi rồi, những chiếc còn lại đều hết xăng, hỏng hóc, thậm chí còn có xác chết ở bên trong.

Sau khi lượn qua mấy vòng, Ân Diệc cuối cùng cũng tìm được một lối vào có vẻ an toàn liền đánh xe đến. Thu Ngữ đem quần áo trong xe mặc hết lên người, nhét một ít vật tư còn lại vào balo.

Bên ngoài khoác một chiếc áo mưa màu đen lớn, mỗi người nhét một con mèo trong lòng ngực, một hơi chạy tới bên trong, không rảnh lo dưới chân có những gì.

Dù sao chạy hơn hai mươi mét dưới trời mưa, khi vào đến bên trong tòa nhà giày, vớ và quần của họ đã sớm ướt đẫm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mặc Mặc và Thỏ một thân khô ráo từ trong lòng hai người nhảy ra, bắt đầu ngửi khắp nơi.

Động vật vốn nhạy cảm hơn con người, nhiều lần chính Mặc Mặc và Thỏ đã giúp hai người tránh được nguy hiểm. Phải nói rằng đối mặt với thiên nhiên, loài vật luôn tiến hóa nhanh hơn con người.

“Em nghĩ trước tiên chúng ta nên tìm một số loại vải, dùng hệ thống để tạo ra quần áo mới.” Chiếc quần ướt thực sự không dễ chịu. Đêm xuống nhiệt độ trong không khí sẽ giảm nhanh chóng, nếu không thể giữ ấm, thì hậu quả có thể tưởng tượng được.

Mặc dù hai người có hệ thống, nhưng trước đây khi ở khu an toàn bọn họ lại không dám sử dụng, sợ khiến người khác chú ý. Bọn họ chỉ muốn sống yên ổn, không muốn đưa mình vào nguy hiểm.

“Quần áo có lẽ không còn đâu. Lần trước mọi người tới đây đã lấy hết rồi. Thử tìm xem có rèm cửa không.”

Lần trước khi nhóm người Ân Diệc tới đây, đồ đạc đã bị càn quét rất nhiều rồi, sau đó, khu an toàn lại cử thêm mấy nhóm nữa tới bê toàn bộ những đồ hữu ích đi.

Tầng 1 của trung tâm thương mại là khu vực quầy bán mỹ phẩm và trang sức. Hiển nhiên phần lớn đồ trang sức đã bị đập kính lấy đi. Tuy nhiên mỹ phẩm thì không ai cần, rơi vỡ đầy đất, đồng hồ đeo tay cũng thảm không kém.

“Quét thấy có phế thải, có muốn tái chế không?”

Ngay khi Thu Ngữ đang bước qua quầy kính vỡ nhằm tìm một chiếc đồng hồ còn tốt để sử dụng thì hệ thống đột nhiên ở trong đầu nàng phát ra âm thanh Lolita dễ thương.

Thu Ngữ sững người, đến hiện tại nàng vẫn chưa thích ứng được với việc hệ thống trong đầu nàng tự nhiên nói chuyện. Trước mặt Thu Ngữ hiện ra một cái màn hình ảo, liệt kê danh mục đồ vật mà hệ thống quét được, có pha lê, đồng hồ, kim loại, vải dệt v..v.

“Làm sao vậy?” Ân Diệc đang vừa đề phòng vừa chuẩn bị cùng Thu Ngữ hành động, bỗng nhiên thấy nàng ngừng lại, theo bản năng hỏi một câu.

Thu Ngữ liền đem nhắc nhở của hệ thống nói ra, nàng vẫn chưa thích ứng được với hệ thống này. Hai người tuy rằng rất coi trọng hệ thống bảo vệ môi trường này, nhưng cũng hay quên rằng nó bản chất là một trạm thu gom phế thải.

Tình hình hiện tại khiến hai người khá hài lòng, hệ thống có thể coi toàn bộ trung tâm mua sắm này như rác thải để tái chế. Nhưng hiển nhiên hai người chỉ muốn thu gom vải vóc và một số kim loại hữu dụng cho họ.

“Chúng ta hãy chọn một ít đi, thu toàn bộ kim loại và vải nhung, những thứ còn lại thì thôi.” Ban đầu Thu Ngữ định thu tất, dù kính vỡ cũng không sợ, hệ thống có thể tổng hợp lại để tạo ra cái mới.

Nhưng ngẫm lại thì không nên. Đến cả thủy tinh cũng mang đi thì sẽ khiến người ta nghi ngờ trong số họ có dị năng giả không gian. Đương nhiên, hiện tại cũng chưa nghe nói có ai có dị năng không gian.

Ân Diệc cũng nghĩ tới những băn khoăn của Thu Ngữ, cũng sợ có người nhìn đến. Nhưng khi thấy hai con mèo đã có chút thả lỏng, đi lại thoải mái quanh chân hai người, liền biết rằng xung quanh không có người.

Nếu có người lạ trong phạm vi 100 mét, Mặc Mặc và Thỏ sẽ luôn duy trì trạng thái cảnh giác, xác định tình huống khiến Ân Diệc cũng thả lỏng một ít.

Bởi vì biết nơi này đã bị cướp đoạt hết đồ, nên người còn sống sót cũng sẽ không lựa chọn đến đây.

Nhưng cũng để phòng ngừa vạn nhất, nếu sau này người từ khu an toàn tới đây, phát hiện đến cái túi bóng cũng không có thì kiểu gì cũng sinh nghi.

Tất nhiên, ý tưởng của Ân Diệc là đợi cho đến khi họ rời khỏi khu vực an toàn mới bắt đầu thu thập, như vậy sẽ ít bị người khác để ý hơn.

“Trước hết thu toàn bộ đồng hồ, đồ dùng kim loại, đúng rồi, cả thảm nữa, chúng ta đang thiếu đồ giữ ấm.” Ân Diệc cũng không chê thảm đã bị vô số người dẫm đạp, còn dính đầy máu. Bây giờ hoàn cảnh thiếu thốn, còn ai chú ý đến mấy việc như vậy.

Quan trọng nhất là hệ thống sẽ phân hủy toàn bộ sau đó mới tái chế lại. Những thứ dơ bẩn sẽ được làm sạch.

“Em biết rồi, chỗ đồng hồ này phí phạm quá.” Thu Ngữ lựa chọn thu vài món trên màn hình ảo. Những chiếc đồng hồ chủ yếu làm bằng kim loại, nếu mang đi sẽ rất nặng, tốt nhất là cung cấp cho hệ thống.

Hai người đi một vòng quanh tầng một, thu thập được rất nhiều album quảng cáo, giấy vụn, bàn ghế gỗ, ghế dài, thảm và một số tấm vải trải quầy.

Tìm một hồi cả hai đều hơi mệt, lầu một có một góc phòng cho công nhân nghỉ ngơi, bên trong có một chiếc giường ván gỗ. Lần trước khi đến đây, hai người đã nghỉ ngơi ở đó.

Lần này, hai người tự nhiên vẫn đến đó nghỉ ngơi. Vừa mở cửa, ngoại trừ lớp bụi dầy đặc ra thì đồ đạc vẫn tương đối sạch sẽ, gọn gàng, hẳn là trước đây chưa từng có người ghé qua, bởi vì đôi giày vải lần trước Thu Ngữ ném ở góc tường vẫn còn.

“Nơi này tạm thời an toàn. Động vật, thực vật biến dị ở đây đều đã được thu dọn sạch sẽ. Sáng mai chúng ta ra ngoài xem xe." Lúc này Ân Diệc mới cởi áo mưa, lộ ra áo khoác bên trong.

Lúc trước hai người mang khá nhiều gia sản tiến vào khu an toàn. Nhưng lục tục hư hoặc đã đem đi đổi đổ ăn, quần áo cũng chỉ còn vài bộ lành lặn, đều đang mặc trên người.

Ân Diệc nhanh chóng lấy một mảnh giẻ rách bên ngoài, cửa sổ bên kia hành lang bị mưa làm ướt , hắn lau giường gỗ trước, sau đó cởi áo khoác ngoài trải lên giường gỗ rồi mới để Thu Ngữ ngồi lên đó.

Mặc Mặc và Thỏ, một đen một trắng, cũng nhảy lên giường gỗ, ngồi bên cạnh Thu Ngữ, meo meo yêu cầu được cưng nựng.

“Em xem có đủ vải không, trước làm mấy bộ quần áo và giày vớ.”

Ân Diệc cởi giày và tất ướt ra, đeo tất ướt sẽ khiến cơ thể bị lạnh, để chân trần còn tốt hơn. Trời đang tối dần, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi hạ thấp.

Cởi xong đồ của mình, Ân Diệc lại ngồi xổm trên mặt đất, nắm lấy cẳng chân Thu Ngữ, giúp nàng cởi giày. Nữ nhân nếu để chân bị lạnh sẽ dễ nhiễm cảm.

Bởi vì mặc nhiều lớp nên quần áo bên trong vẫn luôn khô ráo, Ân Diệc lấy quần áo khô của mình bọc vào chân của Thu Ngữ, sau đó đứng dậy bắt đầu dọn dẹp xung quanh, không phải hắn làm ra vẻ, mà chỗ này thật sự quá bẩn, đi đến đâu cũng có thể bị tro bụi bao phủ.

Nhìn Ân Diệc chỉ mặc một chiếc áo len bận rộn thu dọn, Thu Ngữ đôi mắt có chút nóng lên. Mấy tháng nay nàng đã nhìn thấy quá nhiều bản chất ti tiện, đáng khinh của con người. Cũng từng suy đoán liệu Ân Diệc có bỏ rơi nàng vì nàng quá vô dụng hay không.

Nhưng khi nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi xổm trước mắt nàng, Thu Ngữ cảm thấy bản thân quá may mắn! Hắn đối với nàng rất tốt, nàng cũng muốn đối tốt với hắn...