Chương 10: Tiểu cung nữ trồng hoa

Đối với người thường, tóc rụng đều bị vứt bỏ hết, còn tóc của hoàng thượng thì phải giữ lại và bảo quản cẩn thận. Anh Đào cẩn thận đem sợi tóc đặt trong khăn tay.

Nhiều năm như vậy, tóc Kiêu Chiến rất hiếm khi rụng, bởi vậy mỗi lần, Anh Đào đều quan sát thật cẩn thận. Sợi tóc hôm nay so với tóc bệ hạ mãnh hơn rất nhiều, Anh Đào không khỏi ngạc nhiên nhìn thêm vài lần.

Kiêu Chiến phát hiện ánh mắt kinh ngạc và chăm chú của Anh Đào khi nhìn sợi tóc, hắn cũng hướng tầm mắt nhìn sợi tóc được đặt trên khăn tay. Sợi tóc này mãnh hơn tóc của hắn, mềm mại mượt mà giống như tóc của nữ nhân.

Hắn xưa nay không gần nữ sắc, làm sao trên người lại có tóc của nữ tử? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền cho rằng sợi tóc này bị gió thổi bay tới Long Tê cung.

Vân Miên sau khi tỉnh lại, liền bay vòng vòng Hoàng cung tìm Trầm Xuyên, sau đó nàng nhìn thấy Trầm Xuyên đang đậu trên một cây đại thụ. Hắn đang nằm ngữa bụng phơi nắng.

Vân Miên đem chuyện Kiêu Chiến vận công dùng nội lực bức ngân châm từ trong người ra, không thiếu không thừa kể cho Trầm Xuyên nghe. Nàng cảm thấy trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ:" Trong người Kiêu Chiến sao lại có ngân châm? Ngân châm kia nhìn giokngs là đã ở trong người hắn rất lâu rồi, tại sao hiện giờ hắn mới vận công bức ra?"

Trầm Xuyên nghe xong liền đáp:" Sinh ra trong hoàng tộc, trước mặt người đời thì phong quang vô hạn, nhưng sau lưng lại là đao kiếm vô tình, xem ra ký chủ nhiều năm truóc đây đã bị người khác ám toán!"

Nói đến đây, Trầm Xuyên bỗng nhớ trong Tàng Thư Các của thiên đình có một quyển sách cổ tên  gọi " Ngân châm phong huyệt" hắn đã từng xem qua vài lần, trong sách có ghi: lấy ngân châm phong bế huyệt đạo có thể làm cho một số bộ phận trong cơ thể mất định chức năng vốn có của nó, bệnh kín của ký chủ không chừng có liên quan đến ngân châm này?

Trầm Xuyên nói liền làm, nhanh chóng bay về thiên đình mượn " ngân châm phong huyệt " xem kỹ lại lần nữa.

Sau khi Trầm Xuyên bay đi, Vân Miên cũng rời khỏi Ngự Hoa Viên, nàng bay đi một lúc, liền thấy có một luống hoa nhài, đứng trước luống hoa là một mỹ nhân rất quen mặt, nàng nhận ra đó là Tuyết phi.

Tuyết phi đang ngắm hoa, xung quanh nàng có đông đảo các cung nữ thái giám hầu hạ. Khi bước đến trước luống hoa nhài nàng ta nhìn thấy một tiểu cung nữ đang tưới hoa, tiểu cung nữa nhìn thấy nàng ta liền nhanh chóng lui ra phía sau, cúi thấp đầu hành lễ.

Tiểu cung nữ tên gọi Vân Nhi, nàng rất xinh đẹp, mi thanh mục tú ( lông mi dài, mắt đẹp ), đôi mắt long lanh như hoa trong nước, còn xinh đẹp hơn Tuyết phi bội phần.

Tuyết phi cảm thấy rất khó chịu, nàng ta ra lệnh cho các cung nữ hái một đóa hoa nhài mang dâng lên cho nàng ta:" Thơm thật. Nếu dùng hoa này để tắm gội hẳn là rất tốt. Mai nhi, Thải nhi mau đi hái một ít hoa nhài tươi đẹp nhất mang về cung cho ta."

Mai nhi cùng Thải nhi nhận lệnh, các nàng đang chuẩn bị đi hái hoa thì tiểu cung nữ trồng hoa Vân Nhi lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên thưa:"  Tuyết phi nương nương, xin thứ cho nô tỳ cả gan, hoa này ngài không thể hái được ....."

Tuyết phi nghe thấy vậy sắc mặt liền không vui, ánh mắt lóe lên một tia ác độc nhìn tiểu cung nữ trồng hoa, nhìn thấy ánh mắt của Tuyết phi, Vân Nhi khiếp sợ đến hồn lìa khỏi xác.

Chỉ là một tiểu cung nữ thấp hèn nhưng dung mạo so với các phi tử hậu cung còn xinh đẹp hơn, còn được an bài ở Ngự Hoa Viên, nếu tiểu cung nữ này gặp được bệ hạ thì chẳng phải nàng ta có thêm một đối thủ nữa hay sao?

Tuyết phi bị lòng ghen ghen của mình làm cho mờ mắt. Vân Nhi còn chưa nói hết câu, cung nữ Mai nhi đã mở miệng quát mắng nàng:" Tiện tỳ to gan, nương nương thân phận cao quý, đừng nói là chỉ hái một vài bông hoa, muốn hái hết cả vườn hoa này cũng không ai dám nói gì. Tiện tỳ nàng dám cả gan ngăn cản, không sợ chết sao? Còn không mau lui xuống?"

" Nương nương bớt giận, nô tỳ không có ý dám ngăn cản ngài, chỉ là hoa nhài này...." Vân Nhi quỳ sụp xuống, đầu cúi sát đất, nàng chỉ là một tiểu cung như trồng hoa nho nhỏ, địa vị thấp kém, dám cùng người có thân phận cao quý như Hách Như Tuyết đôi co, quả thật tìm chết mà.

Quả nhiên, nàng còn chưa nói xong, Hách Như Tuyết liền vẫy vẫy tay, ra lệnh cho Thôi công công ở phía sau nàng ta:" Người đâu, kéo ả ta ra ngoài, đánh hai mươi đại bản!"