Chương 15: Đấu giá ( ngoài ý muốn)

“ 500.000 linh thạch lần 1”

“ 500.000 linh thạch lần 2”

“ 500.000 linh thạch lần 3”

Qua 3 lần thống báo của Ngô Hạo, vẫn không có một ai tăng thêm, bọn họ cảm thấy 500.000 linh thạch đã là một cái giá trên trời, hơn nữa nhìn điệu bộ của Duy Thiên, bọn họ cảm thấy mình có ra giá cao hơn cũng không thể tranh dành.

“550.000 linh thạch” Lưu Diệc cắn răng lên tiếng

Trong lòng Lưu Diệc lúc này cảm thấy thật khó chịu.

Lưu Diệc cảm thấy mọi chuyện thật không tốt, nếu như Ngọc Nhi chỉ là một cô gái xấu xí thì bị đấu giá đi chả có chuyện gì lớn.

Nhưng khi thấy dung mạo thật sự của Ngọc Nhi, Lưu Diệc cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Lưu Diệc, hắn biết Ngọc Nhi đối với cha hắn luôn mang một mối thù, mối thù không đội trời chung.

Nếu Ngọc Nhi bị một thế lực lớn đấu giá thành công, rất có thể nàng ta sẽ nhờ cơ hội đó trả thù.

Lưu Diệc cảm thấy chỉ cần cho Ngọc Nhi đủ tài nguyên thì chắc chắn nàng sẽ làm được. Nhìn cách mà nàng trở thành tu sĩ cấp 3.

đi, không một chút tài nguyên còn bị mọi người chèn ép, thế mà 17 tuổi đã trở thành tu sĩ cấp 3, cho thấy thiên phú tu luyện thật khủng bố.

Nhất định, bằng mọi cách phải lấy lại được Ngọc Nhi, nếu không mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Không đợi Duy Thiên kịp thêm giá, Lưu Diệc đứng lên, ôm quyền cúi người, quay sang gian phòng của Duy Thiên nói.

“ Tại hạ là thái tử của Thuỷ Lam quốc. Cô gái này vốn dĩ là thuộc hạ của ta, vì một số chuyện mà bị lầm xem là vật phẩm đấu giá, vị công tử này có thể trả lại người cho bổn vương, bù lại bổn vương thay Thuỷ Lam quốc nợ công tử một cái nhân tình.”

Mặc dù Lưu Diệc nói như vậy, nhưng sự thật thế nào thì mọi người ở đây trong lòng đều biết rõ, có thể là người của hắn thật nhưng sao mới đầu hắn không đấu giá, để rồi khi Ngọc NHi lộ nhan sắc thật thì mới nói những lời đó.

Chung quy cũng chỉ là một lời nói để có thể xuống đài.

Mọi người muốn xem xem người bí ẩn kia sẽ làm như thế nào.

Đối diện với hứa hẹn của thái tử Thuỷ Lam quốc, đó cũng là một sự đe doạ.

Một cô gái đổi lại sự hứa hẹn của một quốc gia, dĩ nhiên là nhìn đâu cũng thấy đây là một cuộc làm ăn lãi lớn.

Đắc tội với Thuỷ Lam quốc, mọi người ở đây đa số đều không sợ, thế nhưng chỉ vì một nữ nhân chẳng quen biết mà làm ra việc đó thì tất cả đều cảm thấy không đáng.

Hơn nữa, nếu từ bỏ còn có thể được một ân tình lớn.

Mọi người ở đây thay mình vào vị trí của Duy Thiên, hầu như tất cả đều có cho mình một câu trả lời, từ bỏ.

Duy Thiên sẽ từ bỏ sao? Đương nhiên là không, hắn từ tốn lên tiếng.

“ 550.000 linh thạch thêm 1 đồng tiền.”

Nghe những lời đó, Lưu Diệc tức giận, đây là làm nhục hắn, trần trụi nhục nhã hắn trước mặt mọi người,

Ngay cả khi hắn đã dùng đến thân phận hoàng tử thì người này vẫn không tỏ ra một chút sợ hãi hay bất ngờ nào.

Mặc dù tức giận, nhưng Lưu Diệc không mất lý trí, hắn biết người đối diện không sợ Thuỷ Lam quốc chứng tỏ có chỗ dựa vào.

Người đó dựa vào bối cảnh hay thực lực cũng không quan trọng. dù là lý do nào thì cũng không nên trêu chọc khi chưa hiểu rõ nội tình.

Nhưng để Ngọc Nhi theo người này, có thể tương lai sẽ là một tại hoạ lớn.

Chỉ còn một cách, đó là gạt bỏ. người đã chết, người đối diện có tức giận cũng không thể làm gì. Chẳng lẽ vì một người đã chết mà đắc tội thuỷ Lam quốc.

Nghĩ đến đây, Lưu Diệc nhìn sang hộ vệ bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.

Hiểu ý, người hộ vệ này nhẹ nhàng rời khỏi, hướng đi tới gần khán đài đấu giá.

Khi gần đến khu vực bảo vệ của khán đài, người này bạo phát, thiêu đốt sinh mệnh lao thẳng đến chỗ Ngọc Nhi trước sứ bất ngờ của mọi người.

Bọn họ không nghĩ là có người lại dám ra tay ở buổi đấu giá của Thương Hội.

Lưu Diệc cũng cảm thấy thấy thật không đáng, vì một đứa ti tiện, bẩn thỉu mà hắn có thể giết bất cứ lúc nào mà bây giờ cần phải hy sinh một tu sĩ cấp 5 làm điều đó. Nhưng nếu không làm vậy, có lẽ tương lai hắn sẽ càng hối hận.

Người hộ vệ đó không đơn giản, mang trong mình tu vi cấp 5, lại còn thiêu đốt sinh mệnh, bỏ qua mọi phòng ngự lao về phía Ngọc Nhi. Một chiêu, chỉ một chiêu là đủ để kết liễu nàng.

Bảo vệ của Thương Hội cũng không kịp phản ứng. đã bao lâu rồi, từ lúc danh tiếng của Thương Hội vang danh khắp đại lục thì đã không xảy ra chuyện này. nhất thời, bọn họ không kịp phản ứng.

Người hộ vệ đã đến rất gần Ngọc Nhi, bây giờ thì có phản ứng ra thì tất cả đã đều quá chậm, không thể cứu nổi.

Không, còn một người có thể làm điều đó.

Tất cả mọi người đã quên một người, đó là Ngô Hạo, có lẽ thân phận đấu giá sư khiến mọi người quên đi Ngô Hạo cũng là một tên tu sĩ cấp 6.

Chỉ thấy Ngô Hạo vận công, đánh ra một chưởng về phía hộ vệ ngăn hắn lại.

Tên hộ vệ không nghĩ vị đấu giá sư này lại có thực lực như thế, không kịp đề phòng hắn bị đánh bay ra, mọi nỗi lực của hắn đều trở lên vô nghĩa.

Bị đánh bay ngoài, hắn nằm cách Ngọc Nhi chỉ 10m nhưng như thế cũng không thể làm gì được.

Sinh cơ dần trôi qua, hắn đã dùng hết sinh cơ để đổi lại tốc độ nhưng ăn một đòn của Ngô Hạo khiến kế hoạch thất bại trong gang tất.

Người hộ vệ phun ra một ngụm máu, sinh cơ đang ít dần khiến hắn già đi trông thấy. từ một chàng thanh niên với thân hình cơ bắp lại đang biến thành một ông già ốm yếu.

Ngô Hạo đến gần lên tiếng.

“ phía sau ngươi là ai”

Người hộ vệ kia không trả lời, hắn nở một nụ cười quỷ dị, đó là nụ cười của kế hoạch đã đạt được.

Chỉ thấy người hộ vệ sắp chết kia lao đến, tung ra một quyền toàn lực về phía Ngô Hạo.

Ngô Hạo ngạc nhiên, hắn không nghĩ là người đối diện có thể đứng lên được nữa.

Rất nhanh, Ngô Hạo nhìn ra môn đạo, người phía đối diện mặc dù sinh cơ đang nhanh chóng sói mòn, cơ thể lại chấn thương. Nhưng lại dựa vào phá huỷ nội đan mà sinh sinh có thể tung ra thêm một quyền trước khi chết.

Người này phải nói là không những can đảm mà ý chĩ còn rất mạnh mẽ.

Phá huỷ nội đan, một sự đau đớn nhất mà tu sĩ có thể cảm nhận được. nó giống như đập nát từng khúc xương trong cơ thể. Đúng vậy, phá huỷ nội đan khiến ngươi trở thành phế nhân.

Nhưng việc làm của người hộ vệ kia không phải không tác dụng.

Ngô Hạo thấy, nếu trực tiếp đón đỡ đòn công kích này, hắn không bị thương nặng cũng mệt mỏi.

Tế ra pháp bảo. đó là một cái chuông lớn màu vàng. Kim quang từ cái chuông bao quanh bảo bệ Ngô Hạo.

Tuy chỉ là một tu sĩ cấp 6 nhưng hắn lại có trong mình pháp bảo. đây là lý do vì sao hắn lại thích công việc đấu giá này.

Một quyền của người hộ vệ đánh vào lớp bảo vệ. một làn sóng khí tản ra bốn phía. Nhưng Ngô Hạo lại không bị bất kì tổn thương nào.

Pháp bảo, một sức mạnh không thể coi thường.

Tât cả mọi người đều đang chú ý đến trận chiến đó, thì trong tay áo người hộ vệ lại có một cơ quan, bắn ra một mũi trâm.

Mũi trâm đó không phải hướng về Ngô Hạo mà thẳng tiến đến phía Ngọc Nhi.

Đúng vậy, ngay từ đầu hắn cũng không có ý định đánh giết Ngọc Nhi.

Cho dù Ngô Hạo không cản lại hắn thì hắn cũng chỉ sẽ phá huỷ căn cơ của Ngọc Nhi, biến nàng thành một phế nhân không thể tu luyện.

Tại sao lại không giết? đơn giản là không cần thiết . Chỉ cần phế nàng là mọi chuyện có thể giải quyết.

Sẽ chẳng ai vì một phế nhân mà đắc tội Thuỷ Lam quốc. Đó là việc kẻ ngu ngốc mới làm.

Hơn nữa, phế một người với giết một người tính chất sự việc sẽ rất khác nhau.

Mặc dù kết quả nào cũng là cái chết của hắn, nhưng nếu thực sự giết nàng, việc này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho thái tử và bệ hạ.

Mũi trâm bay đến Ngọc Nhi, nếu như bình thường, một tu sĩ cấp 3 rất dễ dàng né khỏi đòn công kích này nhưng bây giờ nàng toàn thân bị thương.

Việc hành hạ của Lưu Diệc khiến Ngọc Nhi không còn sức lực, thực lực phát huy cũng không đến nửa thành, né trâm là việc không thể.

Ngô Hạo cũng rất nhanh một chưởng đập chết tên hộ vệ. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Mũi trâm mang độc đã đâm vào người Ngọc Nhi.

Chỉ thấy lúc này nàng ngã ra, cơn đau ập đến khiến thân thể bị tra tấn đến mức cực hạn không thể chịu thêm được cứ thế mà ngất đi.

Nhân viên cũng rất nhanh chóng bảo vệ, thu dọn hiện trường và truy tìm kẻ đứng sau.

Dĩ nhiên là một cách dễ dàng có thể truy ra người áp sát kia chính là hộ vệ của Lưu Diệc.

Tuy nhiên, nạn nhân không chết, người ám sát lại bỏ mạng, Lưu Diệc lại phủ nhận việc ra lệnh cho thuộc. mọi việc cũng chỉ có thể coi như không.

THương Hội cũng không thể không làm gì, kết quả là Lưu Diệc bị Thương Hội cho vào danh sách đen, vĩnh viến cấm giao dịch. Còn sự thật có phải như vậy không thì không ai được biết.

Ngọc Nhi cũng được các đại phu kiểm tra. Tất cả đều lắc đầu.

Nàng đã bị trúng thoái cốt độc, một loại độc từ một loài bỏ cạp ở sa mạc sống ở một nơi hẻo lãnh ở thổ quốc.

Nọc độc loài này là ác mộng của tất cả các tu sĩ. Chỉ cần dính loại đọc này, nọc độc sẽ theo kinh mạch, thâm nhập vào tim.

Loại độc này sẽ không gây ra tổn thương cho người dính phải. Nhưng một khi người này vận chuyển linh khí đó sẽ là một chuyện khác.

Có thể nói, tu sĩ trúng phải loại độc này gần như bị phế.

Có cách nào giải loại độc này không,câu trả lời là có.

Tuy nhiên, đến này chỉ biết là báu vật của Mộc Linh quốc có thể giải loại độc này, nhưng số người được giải chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Để Mộc Linh quốc lấy bảo vật ra chữa trị, cái giá phải trả cũng không ai có thể tiếp nhận được.

Đơn giản mà nói, nếu không có cơ duyện đặc biệt, loại độc này vô phương cưu chữa.

Vụ việc xảy ra khiến cuộc đấu giá Ngọc Nhi bắt đầu lại từ đầu.

Ngô Hạo cũng nói rõ tình cảnh của nàng cho tất cả mọi người.

Đa số mọi người đều đấu giá vì nhan sắc của Ngọc Nhi, những giữa một người có thể tu luyện và không thật sự rất khác biệt.

Cuối cùng, Duy Thiên dùng 300.000 linh có được nàng