Chương 3: Nữ giả nam trang

( Dịch bởi : VoDanhLangKhach . )

Hai vị thư sinh người mặc hoa phục chế tác từ tơ lụa ,vừa nhìn cũng biết là gia đình giàu có .Thế nhưng có vẻ thấp bé, khuôn mặt dị thường thanh tú, trắng nõn vạn phần ,nếu như là nữ tử, chỉ sợ cũng thuộc dạng nữ tử khuynh quốc khuynh thành.Hai người đầu đội lễ quan, trong tay cầm gấp giấy phiến, nhẹ nhàng diêu động rõ ràng là hình tượng của tài tử .Họ đi dạo lòng vòng,vô tình chú ý tới cái tửu quán mà không ai thèm ngó tới -Tước Tiên Lâu !

"Tửu quán này, ở Trường An đông đúc như vầy, sinh ý cũng thê thảm như thế, chắc là thức ăn dở tệ đây ." Vị thư sinh mặc trang phục màu tím quay qua nói với thư sinh trang phục màu xanh lam ,có vè như là lấy tên thư sinh trang phục xanh lam làm chủ.

Trang phục màu xanh lam, vẻ mặt không biến hóa , đến gần từ từ đánh giá

" Tên hay,hoàn cảnh cũng không tệ, nhìn ra được chủ nhân có đầu tư ." nói đoạn gật gù, vô cùng tán thưởng.

"Tửu lâu đẹp đẽ, có ích lợi gì a, mấu chốt nhất phải là món ăn ngon ." Trang phục màu tím bĩu môi, có vẻ hơi cơ linh quái lạ.

" Ăn ở đây đi. " Trang phục màu xanh lam quạt giấy vừa thu lại, hạ quyết định.

"Cái gì ??? công. . . . Công tử đợi đã ...." Trang phục màu tím con mắt trợn lên tròn xoe tỏ vẻ ngạc nhiên , vừa định muốn mở miệng , trang phục màu xanh lam kia đã cất bước tiến vào trong Tước Tiên Lâu ,hắn cũng chỉ có thể dậm chân một cái,cuống quýt chạy theo.Hai người tiến vào trong Tước Tiên Lâu, quan sát tỉ mỉ một hồi, thiết kế bên trong quả nhiên là không tệ ,chỉnh thể thiết kế có đặc sắc lại không mất ưu nhã.

"Chưởng quầy."

Trang phục màu tím kêu to. Dương Hiên hớn hở chào đón, nhưng khi vừa nhìn kỹ vẻ mặt nhưng có chút không khỏi quái dị ,hai người này thiệt tình cũng là quá mức . . . Tuấn mỹ chứ ? Bản thân hắn cũng là đẹp trai rạng ngời , tuấn mỹ ngút ngàn tuy nhiên lại là mang theo nam tính Dương Cương Chi Khí,còn hai người này lại có chút có chút âm nhu.

"Mời vào !"

Dương Hiên cũng không có để ý nhiều như vậy, người tới đều là khách, nhìn hai người này hẳn là người có tiền , không biết có thể hay không bị ba trăm văn một bát "Thịt dê bọt biển " dọa cho sợ . Chỉ là vô tình đứng gần chờ đợi, Dương Hiên lại nghe một mùi hương thoang thoảng,như là mùi son phấn, nam nhân sao có khả năng thoa son chứ ??? Như vậy rất có thể. . . . .hai người này là nữ giả nam trang.

Trước Dương Hiên có chút hoài nghi, thế nhưng hiện tại đã có thể chắc chắc , tuy nhiên trên mặt lại hững hờ , không tỏ vẻ gì cả.!

Nữ tử áo xanh cũng không biết Dương Hiên nhìn thấu các nàng, tìm một cái bàn ngồi xuống, nhìn Dương Hiên với vẻ ngạc nhiên ,tửu lâu chưởng quỹ, đối mặt khách nhân, đều bằng mọi cách nịnh nọt, vô cùng nhiệt tình. Nhưng đây là lần đầu gặp phải cái chưởng quỹ này, vẻn vẹn chỉ là bắt chuyện các nàng một tiếng, khá là kỳ dị.

"Chưởng quỹ, ở đây cái gì ngon nhất ."

"Trên bàn có thực đơn , có thể tự nhìn." Dương Hiên trả lời không quá nhiệt tình. Người trước mắt, chưa chắc đã trở thành khách quen của mình ,bất quá hệ thống ngược lại là vô cùng tỉ mĩ, mỗi bàn đều chuẩn bị một quyển thực đơn tinh xảo màu đen.

Nhưng người cổ đại, lại có thói quen báo món ăn đơn giản vì rất ít người biết chữ .

Dương Hiên ngược lại cũng không lo lắng chuyện này, dù sao khách hàng đến tửu lâu của hắn mà có thể chịu nổi giá cả thì chắc chắn là phải biết chữ.

"Ngươi buôn bán kiểu gì vậy hả ?"Nữ tử áo tím tựa hồ có hơi tức giận, phồng lên mặt tròn nhỏ: "Chưởng quầy khác đầu tiên đều là lại đây lau sạch bàn rồi rót nước trà. Ngươi thì hay rồi , đứng ở nơi đó không hề làm gì, thái độ còn kém như vậy."

"Tiểu Ngọc!"

Nữ tử áo xanh vỗ vỗ vai Tiểu Ngọc , thấp giọng ngăn lại.

"Nơi này rất là kỳ lạ."

Nữ tử áo xanh khẽ cười một tiếng, đưa tay lật tờ thực đơn ra, trong mắt loé lên một tia ngạc nhiên .

Tước Tiên Lâu này, từ nội thất đến thực đơn đều khác hẳn những nơi khác. Chỉ có người sành điệu, biết hàng mới có thể nhìn ra được, thực đơn này trang giấy vô cùng nhẵn mịn lại còn bóng loáng ,dùng hàng cao cấp như vậy làm thực đơn, khó tránh khỏi có chút quá mức lãng phí chứ? Bất quá khi mở ra,lại ngỡ ngàng không nói nên lời bởi vì nàng nhìn thấy thực đơn phía trên, chỉ có một món ăn.

"Thịt dê bọt biển .- đây là món gì chứ ????." Nữ tử áo xanh tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi .

"Là một món ăn từ biên cương ,dùng thịt dê hầm canh cùng bánh nướng kết hợp với nhau."

"Thú vị."

Nữ tử áo xanh vầng trán khẽ nâng, trong mắt tỏa ra 1 tia thích thú, nàng cảm thấy tiệm này tỏa ra khí tức thần bí, dù là chưởng quỹ, hay là đồ vật trong này ,đều là thần kỳ như vậy khác với tất cả mọi người.

"Một bát canh thịt dê, ba trăm đồng tiền, sao ngươi không đi ăn cướp đi ??? ." Tiểu Ngọc nhìn thấy giá tiền, lúc này kinh ngạc thốt lên một tiếng. Sau đó đùng đùng kéo cánh tay nữ tử áo xanh : "Công. . . . Công tử chúng ta đi, nơi này chính là một nhà Hắc Điếm. Canh thịt dê gì mà đến mức ba trăm văn tiền."

Nữ tử áo xanh lắc đầu một cái, ra hiệu Tiểu Ngọc không nên xúc động như vậy.

"Tiệm này nếu dám bán giá cao như vậy , hơn nữa chỉ có một món ăn. Chắc chắn phải có gì đó đặc biệt . Ba trăm văn tiền, cũng không nhiều , có thể thử một chút."

"Công tử, ngươi đừng để Hắc Tâm Thương Nhân lừa gạt, Vô Gian Bất Thương nói chính là hắn !"

Tiểu Ngọc đối với Dương Hiên rất có ý kiến: "Canh thịt dê chính là canh thịt dê, hắn nơi này sinh ý kém như vậy, khẳng định ăn không ngon."

Nữ tử áo xanh ngược lại là nở nụ cười, sau đó hướng về phía Dương Hiên nói: "Cho chúng ta hai bát Thịt Dê Bọt Biển."