Bởi vì gần nhất đám Đào Trư này sinh sôi dục vọng thấp xuống không ít, cho nên Lục Vũ đã để cho Tiểu Tri Chu trước tiên bện cho bọn chúng mộng đẹp là 1 con Đào Trư max mỹ nhan, nhưng trong nháy mắt liền đánh nát mộng đẹp.
Về phần lợn con thì Lục Vũ mô phỏng cho bọn chúng cảnh đói khát, sau khi tỉnh lại bọn chúng sẽ nghĩ đến ăn uống mà nhanh chóng lớn lên.
Dù là sẽ suy nhược tinh thần, nhưng thể chất của Đào Trư hơn xa nhân loại, cho nên bọn chúng cũng sẽ lưu lại khát vọng.
Ngay khi cảm xúc kịch liệt nhất có thể thu hoạch số lượng lớn mảnh vỡ mộng cảnh, lại còn giúp Đào Trư sinh sôi sinh trưởng.
Lục lão gia ta đây thật sự là quá thiện lương!
Chờ sau này quy mô lại lớn hơn một chút, ta sẽ trực tiếp nghiên cứu phát minh huyễn thuật chăn lợn!
"Anh!"
Tiểu Tri Chu tự nhiên là giơ lên sáu chân hai tay đồng ý với chủ nhân, nó cũng đã đói muốn chết rồi.
Vèo vèo vèo!!!
Phía sau lưng Tiểu Tri Chu lan tràn ra vô số tơ nhện hư ảo, tinh chuẩn quấn quanh từng cái mộng cảnh, đồng thời bắt đầu mô phỏng mộng cảnh.
Bong bóng mộng cảnh không ngừng bành trướng, trong lúc đó Tiểu Tri Chu còn phát hiện một con Đào Trư mẹ cái gì cũng không ưa thích, chỉ cảm thấy Lục Vũ rất thơm, khát vọng được Lục Vũ sờ người, cùng nhau đùa giỡn, sau đó Tiểu Tri Chu mặt không thay đổi an bài cho con Đào Trư mẹ này một cái ác mộng.
Tại thời điểm Tiểu Tri Chu đang bận rộn, Lục Vũ đảo mắt nhìn quanh, kết quả phát hiện trong này có quỷ.
Đại Đào Trư Vương nằm trên mặt đất, vụng trộm híp mắt, lẳng lặng nhìn xem đám Đào Trư đang nằm mơ, khóe miệng lộ ra nụ cười coi thường nhân tính hóa.
Đại Đào Trư Vương đã nhìn thấu hết thảy!
Gia hỏa này ngay từ đầu đã vờ ngủ!
"Đều nói người già thành tinh, lợn sống đủ lâu cũng sẽ gian trá!"
Lục Vũ sợ hãi thán phục, nhưng cũng không có quan tâm nó.
Bởi vì gia hỏa này đã sống rất lâu, có đầy đủ trí thông minh.
Trong ba tháng chăm sóc, Lục Vũ phát hiện nó không hề kháng cự nhân loại nuôi nhốt mình, về sau thông qua rút ngắn quan hệ hắn cũng biết rõ nguyên nhân.
Bởi vì tại vùng dã ngoại, đại đa số sủng thú tộc quần đều sẽ phụ thuộc sủng thú cường đại nhất trong vùng để tồn tại, định kỳ dâng lên huyết thực, về bản chất là dùng một bộ phận tộc nhân để đổi lấy tộc quần được sống.
Mạnh được yếu thua là pháp tắc tự nhiên, mà căn cứ nuôi dưỡng lại không có nguy hiểm gì, không phải lo chuyện ăn uống, hoàn toàn chính là Thiên Đường.
Về phần đám Đào Trư còn lại không có trải qua đánh đập, cộng thêm trí tuệ cao, cho nên mới bị giày vò.
Nếu như không có Lục Vũ xuất hiện, bọn chúng rất có thể sẽ trực tiếp nằm trên bàn ăn.
Bởi vậy chỉ cần không có nguy hiểm tính mệnh, hoặc là trắng trợn tàn sát tộc quần của nó, Đại Đào Trư Vương rất nhiều thời điểm đều sẽ lựa chọn giả ngu.
Đây là một loại trí tuệ sinh tồn!
Lục Vũ nghe thấy trong suối truyền đến tiếng ếch kêu trầm thấp, cũng là nheo mắt lại lẳng lặng chờ đợi.
Theo bong bóng mộng cảnh không ngừng bành trướng, mộng cảnh chi lực điên cuồng tràn ra, chúng như hạt gạo bị tơ nhện bao phủ vận chuyển đến chỗ Tiểu Tri Chu.
"Anh!"
Mặc dù đã đói khát đến cực hạn, nhưng Tiểu Tri Chu cũng không có gấp, mà nó đem mộng cảnh chi lực bóp thành cơm nắm rồi ăn từng ngụm, như là một vị công chúa cao quý trang nhã.
Sau khi bổ sung số lượng lớn năng lượng, sắc mặt tái nhợt của Tiểu Tri Chu cuối cùng cũng nhiều hơn mấy phần hồng nhuận, tơ nhện cũng biến thành càng thêm cứng cỏi.
"Nấc ~ "
Liên tục ăn mười cái cơm nắm về sau, Tiểu Tri Chu không khỏi đánh 1 cái nấc, sắc mặt nó có chút phiếm hồng tựa như thục nữ, có chút ngượng ngùng.
Tiểu Tri Chu liếc trộm Lục Vũ một cái, phát hiện hắn cũng không để ý, nó liền vui vẻ duỗi ra cánh tay mảnh khảnh nắm vào hư không.
Bành bành bành!!!
Bong bóng mộng cảnh trong nháy mắt liền nổ tung, mảnh vỡ mộng cảnh bị Tiểu Tri Chu liếc thu thập, dùng tơ nhện kết thành hộp cất giữ, để vào bên trong hư không bảo rương.
Không gian bên trong hư không bảo rương khoảng chừng 1 mét khối, có thể cất giữ không ít đồ vật.
"Éc éc éc!"
Theo mộng cảnh vỡ vụn, đám Đào Trư cũng lập tức bừng tỉnh, phát ra tiếng kêu kinh hoảng, trong vô thức liền muốn chạy trốn.
Nhưng sau khi phát hiện chỉ là nằm mơ, chúng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhìn xem đồng bạn chung quanh mà dục vọng chi hỏa bốc lên, hoàn toàn không cách nào ngăn chặn bản năng, từng con chuẩn bị chạy vào rừng đào.
Đại Đào Trư Vương nhìn thấy không sai biệt lắm, giả bộ mơ mơ màng màng đứng dậy. Nó vừa định rống to hai tiếng liền thấy Lục Vũ mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nó, ngữ khí đạm mạc hô lên: "Động thủ!"
Ngay sau đó, hư không sau lưng Tiểu Tri Chu bị xé rách, cuốn lên cuồng phong thôi bay mái tóc dài màu bạc, làn váy phất phới, hiện ra tư thái giống như Hư Không Nữ Vương.
Sáu đạo hư không chi nhãn hiển hiện, hư không xạ tuyến trong nháy mắt liền ngưng tụ, sau đó tử sắc quang huy phát xạ, phá không mà tới.
Đại Đào Trư Vương trợn tròn con mắt.
Ta chỉ giả vờ ngủ thôi mà, không cần thiết làm thịt ta a!
Để ta ngủ thật còn không được sao?
Mặc dù Đại Đào Trư Vương không biết rõ vì sao vị nhân loại này đột nhiên động thủ với nó, nhưng nó cảm thụ được hư không xạ tuyến như lưu tinh vạch phá chân trời kia mà chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Đại Đào Trư Vương có thể xác định, một khi bị hư không xạ tuyến này đánh trúng, cho dù là da lông cứng rắn lấy làm kiêu ngạo của nó cũng sẽ bị hòa tan trong nháy mắt, cuối cùng huyết nhục xương cốt của nó đều bị ăn mòn.