Lục Vũ rời khỏi hình thái sáng tạo giả, về lại gian phòng của mình.
Nhìn xem trứng Huyễn Mộng Chu nằm trên bàn, linh hồn hắn cảm nhận được nó truyền đến cảm xúc khát vọng, nhẹ giọng nói ra: "Ngươi không nên gấp, rất nhanh ngươi liền có thể ra đời!"
Nói xong Lục Vũ đem 【 Hư Không Thánh Nữ quả 】 đặt ở phía trên trứng Huyễn Mộng Chu.
Bí thực tiến hóa chính là tiến hóa chi lực đã được áp súc, có thể trực tiếp nuốt vào, cũng có thể dung nhập vào sủng thú phôi thai để tăng lên cấp độ sinh mệnh.
Vừa tiếp xúc, Hư Không Thánh Nữ quả màu tím liền hóa thành lưu quang tiến vào bên trong trứng Huyễn Mộng Chu, đồng thời nhanh chóng bện ra một cái kén lớn màu tím xung quanh trứng Huyễn Mộng Chu, hắc ám tinh vân chuyển động đem toàn bộ gian phòng chiếu rọi như là vũ trụ thần bí.
Tiến hóa chi quang sôi trào bên trong kén lớn màu tím, bắt đầu tăng cường sinh mệnh bên trong.
Theo thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tơ nhện bao quanh trứng Huyễn Mộng Chu không ngừng áp súc, cuối cùng trở nên trơn bóng như là vỏ trứng, một thân ảnh nhỏ ở trong đó bắt đầu va chạm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Một lần lại một lần va chạm, nhưng vỏ trứng cũng không có ý tứ vỡ vụn.
Lục Vũ cũng không có ra tay giúp đỡ, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Đây là quá trình mà sinh mệnh này phải trải qua, hắn không muốn đốt cháy giai đoạn mà làm hao tổn tiềm lực của nó.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Thân ảnh nhỏ bên trong cũng không có nhụt chí, tiếng va chạm càng ngày càng nhanh, không biết nó đã va chạm mấy ngàn lần, cuối cùng tầng tơ nhện bên ngoài cũng đứt gãy một sợi.
Rắc!!!
Nương theo một tiếng vỡ nhỏ, sau đó một quá trình nứt vỡ như là đẩy ngã quân bài domino, vô số tơ nhện khác cũng đứt gãy theo, trứng nhện triệt để vỡ ra, một thân ảnh nhỏ từ bên trong chậm rãi chui ra.
Nhìn rõ ràng về sau, Lục Vũ cũng là nhịn không được mà sợ hãi thán phục: "Nó chính là một tác phẩm nghệ thuật!”
Xuất hiện tại trước mặt Lục Vũ là một sinh mệnh kích thước cỡ nắm tay.
Nửa người dưới của nó là nhện, có sáu cái chân nhện màu tím nối với phần bụng trắng nõn, tựa như là Thủy Tinh màu tím đỉnh cấp phối hợp với thần chi công tượng rèn đúc mà thành.
Đây là tác phẩm nghệ thuật thế gian hiếm thấy, chit nhìn một cái cũng làm cho người ta không nỡ dời mắt.
Hai chân nhện phía trước nhất của nó lại trơn bóng mảnh khảnh trắng tinh, tạo hình như hai cánh tay và đang ôm chặt một cái Thập Tự Giá trước cổ trông vô cùng quỷ dị.
Ngoại hình của nó cùng loại với hư không thụ, bên trên có một đoàn hắc ám tinh vân bao phủ, cực kỳ lộng lẫy thần bí.
Nửa người trên của nó thì có dáng vẻ nhân loại, mọc ra mái tóc dài màu bạc rủ xuống trên vai, nhưng bởi vì nhiễm phỉa dịch nhờn trong trứng mà dẫn đến dính thành một đám.
Gương mặt của nó cũng là tiểu nữ nhân loại, nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ mềm mềm nhọn nhọn trắng trẻo như là bông tuyết đầu mùa, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ, còn mang theo một tấm vải ren màu đen che mắt.
Phía trên đầu nó có một cái vòng hình mặt trời màu bạch kim, trên vòng là một hình tam giác ngược, khắc lên một cái đồ án hình con mắt màu tím bị bụi gai quấn quanh.
Mặc dù chỉ là mấy cái tạo hình nhưng lại cực kỳ tinh mỹ, lộ ra sắc thái thần bí nồng đậm.
Cộng thêm nó chỉ vừa mới xuất sinh, còn đang thích ứng với hoàn cảnh mới, biểu lộ bộ dáng yếu đuối làm cho người ta rất thương yêu.
Không gian sau lưng nó nứt ra sáu cái khe hở nhỏ, bày ra sắp xếp hình vòng tròn.
Bên trong khe hở là từng con mắt màu tím đang ngọ nguậy, hư không chi quang như ẩn như hiện, từ xa nhìn lại tựa như là sáu cái quang điểm hợp thành một cái vòng sáng, mở hồ phát ra một tia ý vị Thần Thánh.
Nếu như nó phóng đại thì rất có cảm giác bá đạo.
"Sáu con mắt nhện của nó vậy mà sinh trưởng ở bên trong hư không để tăng cường tầm nhìn, chẳng lẽ nó còn có năng lực ẩn tàng?"
Lục Vũ đang suy tư trong lòng, đột nhiên cảm giác được góc áo của mình khẽ động, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện tiểu gia hỏa tân sinh kia chẳng biết từ lúc nào đã đi tới cạnh bàn chỗ hắn.
Tiểu Tri Chu một tay ôm chặt Thập Tự Giá, một tay khác nhẹ nhàng khẽ động góc áo của Lục Vũ, ngóc lên cái đầu nhỏ quan sát Lục Vũ.
Dù mặt của nó đã bị tấm vải ren màu đen che mắt cách trở, nhưng Lục Vũ đều có thể cảm nhận được vẻ mặt không muốn xa rời hắn của nó.
Nhận thấy Lục Vũ không có đáp lại, Tiểu Tri Chu liền vô thức nắm chặt góc áo của Lục Vũ, lộ ra bộ dáng nếu như buông tay thì Lục Vũ sẽ chạy trốn, điềm đạm đáng yêu phát ra tiếng kêu: "Anh. . ."
Âm thanh của nó thanh thúy như là hải yêu trong các câu chuyện thần thoại cổ xưa, uyển chuyển dễ nghe.
Đây là một con ríu rít quái! Nó manh quá mức a!
Lục Vũ không hiểu sao lại có loại cảm giác có thêm một đứa con gái. Hắn duỗi tay ra sờ lên đầu Tiểu Tri Chu, nhẹ nhàng nói ra: "Ta ở đây!"
"Anh!"
Tiểu Tri Chu đạt được đáp lại, khóe miệng không tự giác giương lên, lộ ra thần sắc mừng rỡ, đầu nó nhẹ nhàng cọ vào ngón tay Lục Vũ.
Đối với nó mà nói, người khổng lồ trước mắt nó chính là toàn bộ thế giới của nó, một khắc nó đều không muốn tách rời hắn.