Chương 83: Chứ mà cầm random chắc giờ này tôi vẫn đang chạy dân, ăn hành ngập mồm rồi!

Đứng trước gương, Bảo liếc nhìn tổng thể bộ trang phục của mình, hất nhẹ mũ và tự nhủ:

"Hoàn hảo! Ra trận thế này mới xứng đáng chứ."

Hắn bật cười tự mãn, bước ra ngoài, tự tin rằng mình sắp khiến hai vị khách phản cảm... theo cách riêng đầy 'trẻ trâu' của mình.

Bảo bước ra ngoài với set đồ không giống ai, khiến toàn bộ nhân viên trong văn phòng không hẹn mà cùng trợn tròn mắt.

"Ngài tư bản hôm nay định diễn vở gì đây? – Một số người lẩm bẩm trong đầu.

Một nhân viên trẻ thậm chí còn đã nghĩ ra tiêu đề: "Tuổi trẻ ngông cuồng, những kẻ mộng mơ?".

Với phong thái tự tin và cái đầu đội mũ lưỡi trai lệch, Bảo mở cửa phòng họp tiến vào.

Bên trong, David Nguyen và Benjamin Lucas - hai vị khách từ Apple, vẫn đang thản nhiên uống trà chanh và cắn hướng dương, bộ dáng trông rất thoải mái.

Họ thậm chí còn mải mê "tám" chuyện gì đó với nhau. Mặt bàn trước họ ngập vỏ hướng dương, còn mấy chiếc cốc trà chanh thì đã trống rỗng, vài viên đá đang tan dần.

Bảo đứng trước cửa, mắt mở to đầy ngỡ ngàng, đầu không ngừng đặt dấu chấm hỏi.

"Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây? Cả cái đống vỏ hướng dương chất cao thế này từ đâu ra? Và hai anh Apple này sao lại bình thản đến thế?. Vẻ mặt phẫn nộ và giận giữ của các người đâu?"

David và Benjamin, đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên dừng lại khi thấy một bóng người bước vào. Họ ngẩng đầu lên nhìn, và ngay lập tức, cả hai bắt đầu đánh giá người mới tới.

Một thanh niên trẻ tuổi, với phong cách ăn mặc... khó diễn tả. Tuy nhiên, gương mặt này không hề xa lạ, họ nhận ra ngay.

Đây chính là ông chủ trẻ tuổi của Minh Bảo Media, hình ảnh mà họ đã thấy lan truyền trên mạng xã hội dạo gần đây. Nhưng có điều gì đó rất khác. Vị này hôm nay ăn mặc kiểu gì thế này?

Benjamin cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì không thể không tự hỏi:

"Đây là phong cách gì? Chẳng lẽ phong cách mới của dân kinh doanh trẻ ở Nam Quốc? Hay là... doanh nhân phiên bản đường phố?"

David thì lại bật cười nhẹ trong bụng, cố giấu sự ngạc nhiên. Hắn cũng đã gặp đủ thể loại đối tác trong nhiều hoàn cảnh, nhưng lần này quả là khó lường.

"Chắc chắn đây là một phong cách mới để thả lỏng tinh thần đối tác nhỉ?" – David nghĩ thầm.

Bảo bước vào phòng họp. Hắn nhanh chóng đóng cửa lại, vẫy tay chào hai vị khách Apple bằng tiếng Anh với dáng vẻ ung dung:

"Xin chào, tôi là Hoàng Minh Bảo. Xin lỗi hai anh nhé! Hôm nay đầu trận hơi xìu, tôi bận chạy dân phát triển lại, đối thủ quây rát quá! Lúc sau còn chày cối giấu dân khiến mãi tôi mới thắng nổi."

"May mà hôm nay cầm Shang," Bảo thở phào một hơi, vừa nói vừa lắc đầu vẻ cảm khái, "Chứ mà cầm random chắc giờ này tôi vẫn đang chạy dân, ăn hành ngập mồm rồi!

Hắn đang nói về trận AOE 2 vừa đánh trong phòng giám đốc vừa rồi.

Bên kia toàn chém rát, phát triển thì khỏe mà quân số thì đông. Cứ đụng vào một phát là cả đám dân chạy tán loạn, may mà vẫn giấu được vài cái ruộng để kéo dài đến cuối trận.

Benjamin và David nhìn nhau, nét mặt hơi nhăn lại vì không hiểu rõ Bảo đang nói về cái gì.

Tiếng Anh của tên giám đốc này có vẻ không tốt lắm, đang nói sảng cái vẹo gì vậy?

Nhưng cả hai không muốn lộ ra sự bối rối, Mr. Hoàng đây nói một cách rất tự nhiên, một giám đốc đơn vị truyền thông đang phát triển không thể nào phạm sai lầm như vậy được.

Điều này khiến Benjamin và David càng thêm hoang mang và cố gắng tìm cách liên hệ với công việc kinh doanh.

"Chạy dân phát triển lại? Quây rát đối thủ... Anh ta đang nói về chiến lược quản lý công ty à? Nghe có vẻ căng thẳng thật."- Benjamin liền nhíu mày suy nghĩ.

David đã ngẫm ra, gật gù đồng tình với Bảo, cố gắng theo kịp câu chuyện:

"Vâng, đúng rồi! Đối thủ cạnh tranh chắc chắn không dễ chơi đâu, họ luôn tìm cách gây áp lực lên thị trường mà anh đang kiểm soát, đúng không?"

Bảo dừng lại vài giây, định giải thích thêm về màn giấu dân trong Đế Chế AOE2 thì Benjamin cảm giác như mình đã bắt được nhịp tiếp lời:

"Quả là không dễ! Nhưng chúng tôi tin rằng, một lãnh đạo có thể thắng trong tình huống khó như vậy thì công ty sẽ phát triển rất mạnh. Có thể hiểu được sự bận rộn của Mr. Hoàng đây"

Benjamin tiếp tục vào thẳng vấn đề, giọng nói chuyên nghiệp và tự tin:

"Mr. Hoàng, chúng tôi đến đây để bàn về việc hợp tác. Tôi biết quý công ty đã ký hợp đồng độc quyền với Samsung trong vòng một năm. Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu rất kỹ.

Chúng ta có thể hợp tác thông qua một bên thứ ba. Minh Bảo Media chỉ cần hỗ trợ dưới vai trò tư vấn hoặc sản xuất nội dung cho chiến dịch quảng cáo của bên thứ ba này, tập trung vào dịch vụ thay vì sản phẩm.

Điều này sẽ không vi phạm hợp đồng hiện tại. Quý công ty không cần ký trực tiếp với Apple, mà sẽ làm việc với đối tác của chúng tôi. Yên tâm, chúng tôi có thành ý lớn, và con số đưa ra sẽ không thấp hơn những gì Samsung đã trả."

Bảo nghe tên râu quai nón Benjamin nói như súng liên thanh xong mà đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch.

"Cái gì thế này? Mình để họ chờ hơn hai tiếng, tiếp đãi bằng trà chanh với hướng dương, nói thẳng là bận chơi game mà họ vẫn muốn hợp tác á? Không phải đến đây để đòi gỡ video hay bồi thường gì sao? Bọn họ có bệnh hay sao vậy?"

Hắn cảm thấy như tụt cả huyết áp, định bụng ngồi xuống ghế nhưng lại lạc trôi trong suy nghĩ.

Benjamin vừa dứt lời, David Nguyen thấy Bảo đang ngẩn người tưởng tay giám đốc trẻ này đang cân nhắc gì đó thì lại lên tiếng, cẩn thận nói bằng tiếng Nam Quốc:

"Anh Bảo, chúng tôi đến với sự thành ý lớn. Mọi điều kiện có thể được thương lượng. Con số chúng tôi đưa ra cũng có thể điều chỉnh linh hoạt."

Nghe thêm câu đó, mặt Bảo càng thêm cứng đơ, đầu óc càng rối bời.

"Lại còn linh hoạt? Muốn tăng thêm tiền à? Không được, phải tìm cách phá ngay vụ này, từ chối thẳng thừng thì vi phạm vận doanh tiêu cực, làm thế nào bây giờ?"

Bảo nhìn hai vị khách, nở một nụ cười không mấy tự nhiên. Trong đầu hắn nghĩ đủ mọi cách để không bị lôi vào hợp tác này. Hắn quyết định dùng chiến thuật "kéo dài thời gian":

“Ừm... cái này nghe cũng có vẻ... thú vị. Nhưng trước khi vào chi tiết, các anh có muốn đi... ăn trưa không? Cũng đã muộn rồi đó.”

“Tôi biết một vài quán đặc sản Nam Quốc rất... bình dân mà thú vị ở đây. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?”

David và Benjamin liếc nhìn nhau, dù có chút ngỡ ngàng nhưng với thiện chí muốn hợp tác, cả hai đều gật đầu đồng ý, nghĩ rằng trải nghiệm địa phương sẽ giúp họ hiểu thêm về đối tác.

"Chắc chắn rồi, chúng tôi rất muốn trải nghiệm ẩm thực địa phương!"

Bảo cười thầm trong bụng, “Lát nữa mấy ông sẽ thấy thế nào là 'đặc sản' ở Hà Đô!"

Ngay khi Bảo, Benjamin, và David bước ra khỏi phòng họp, cả hai vị khách đến từ Apple trông đầy hứng khởi. Họ không ngờ rằng Mr. Hoàng - ông chủ trẻ của Minh Bảo Media lại tỏ ra chân thành đến vậy khi mời họ đi trải nghiệm văn hóa ẩm thực của Hà Đô.

"Đây hẳn là một dấu hiệu tốt," Benjamin nghĩ, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, "Khả năng hợp tác thành công rất cao!"

Trong khi đó, Bảo với vẻ mặt không vui không buồn, không hào hứng cũng chẳng bực bội, lững thững bước đi như đang âm thầm toan tính điều gì đó.

Các nhân viên trong công ty trông thấy cả ba đi ra cùng nhau mà mặt mỗi người mỗi khác, đều không khỏi băn khoăn: "Chuyện gì đã xảy ra trong phòng họp vậy?"