Chương 42: Khải Trường “tối nay phải đi thử mới được”

Cái này…!

Em gái lễ tân quầy spa khóc không ra nước mắt. Bốn vị này đang ở đây diễn tiểu phẩm gì đây. Dù vậy cô vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích :

“Dạ thưa các anh bố đơn thân, ừm vị này chắc là Tổng tài bá đạo, Kiếm tiên cùng vị điện hạ đây.”

“Em xin lỗi, nhưng hình như các anh đã hiểu nhầm. Đây là spa dành cho thú cưng ạ, không phải dành cho người. Chúng em chỉ phục vụ các dịch vụ như tắm, gội, tỉa lông, chăm sóc móng, và massage cho chó mèo thôi ạ.”

Cả bốn người như bị dội một gáo nước lạnh, nhìn nhau ngơ ngác. Mãi một lúc sau, Tuấn mới cất tiếng:

“Vậy... là cho thú cưng?”

Cô lễ tân cố gắng không bật cười, chỉ gật đầu nhẹ:

“Dạ đúng ạ, đây là spa cho thú cưng.”

Sugar Daddy gượng gạo vuốt tóc, cười trừ:

“ Ừm, chợt nhận ra bọn trẻ ở nhà đang đói bụng, là một ông bố tốt, daddy phải trở về pha sữa đây, bye bye” - Nói xong Sơn chuồn thẳng.

Thái Tổng tài lại rút điện thoại ra nghe:

“ Bao nhiêu lâu bán được một tỷ gói mè á, tôi nói cho anh biết…” Vừa nghe, chân Thái cũng không ngừng bước ra ngoài cửa.

Tung Tăng Kiếm tiên nhắm nghiền mắt lại như thể đang nhận truyền âm của ai đó:

“ Không ổn, Hoa Sơn luận kiếm sao lại tổ chức vào lúc này, tại hạ xin cáo từ”

Hoàng tử Ả rập như thể vừa thi đỗ chứng chỉ C2 tiếng Nam Quốc cũng lạnh lùng nói:

“ Xin thứ lỗi, con lạc đà bổn điện hạ hay cưỡi đang lợi dụng lúc ta vắng nhà chở dầu lậu đem bán, ta phải về bẩm báo phụ vương ngay lập tức”

Cả bốn người lập tức như được lắp mô tơ vào mông, quay người chạy đi mất hút.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại cô lễ tân ngơ ngác nhìn theo, vừa buồn cười vừa không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Cô khẽ lắc đầu, tiếp tục công việc của mình, nhưng chắc chắn sẽ nhớ mãi màn "tiểu phẩm" đặc biệt của bốn vị khách kỳ lạ này.

Sáng hôm sau, phòng ăn của khách sạn mở cửa phục vụ bữa sáng buffet, tràn ngập hương vị của những món ngon.

Những quầy thực phẩm đầy ắp với đủ loại bánh mì, từ croissant giòn rụm đến bánh mì đen nướng thơm lừng. Phía bên cạnh là các món nóng hổi như trứng ốp la, xúc xích nướng vàng, và bacon giòn tan.

Góc trái phòng có một quầy trái cây với dưa hấu, nho, và dứa tươi mát. Ở giữa phòng, một chiếc bàn dài trưng bày đủ loại phô mai, mứt, và sữa chua. Các nhân viên tự do chọn lựa, thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Ngồi ở một góc, ngài giám đốc vẫn cảm thấy buồn bực, lẩm bẩm tự trách mình vì đã quá chén tối qua. "Giá mà mình không say xỉn như vậy, thì cả đoàn đã đi hát, tốn thêm một mớ tiền rồi"

F4 như thường lệ vẫn tụ tập ngồi cùng nhau, nhưng hôm nay trông cả bốn người mặt mày đều ủ rũ, như thể vừa trải qua điều gì xấu hổ lắm.

Mỗi người chỉ chúi đầu vào đĩa ăn của mình, chẳng nói chẳng rằng, khác hẳn với sự hưng phấn vui vẻ thường ngày.

Khải Trường cầm đĩa tình cờ đi ngang qua, bỗng dừng lại khi thấy trạng thái kỳ lạ của F4.

Anh nghĩ thầm, "Hôm qua vẫn vui mừng phấn khởi lắm mà, nhất là lúc ăn tối xong về khách sạn, bốn ông tướng này còn mời mình đi spa massage. nhưng mà mình mệt quá không đi, không biết đã có chuyện gì xảy ra."

Anh liếc nhìn cả bốn, ánh mắt họ như tránh né điều gì, càng làm Khải Trường thêm "Chắc chắn đã có gì đó không ổn"

Khải Trường ngồi xuống cạnh F4, nhìn họ với vẻ tò mò: "Thế nào, tối qua đi vui vẻ chứ?"

Cả bốn khi nghe câu hỏi của Khải Trường, lập tức mặt nhăn như bị, trong đầu đều hiện lên kỷ niệm muốn quên sạch từ tối qua.

Ai nấy đều hiểu, không thể nào thừa nhận rằng họ đã đi spa massage cho chó. Mất mặt thế thì còn gì là dân chơi nữa.

Nhìn nhau một lát, cả bốn nhanh chóng ăn ý với nhau, rồi đồng loạt gật đầu: "Quá tuyệt vời!" Tuấn nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Nhân viên ở đấy đẹp cực kỳ, phục vụ tắm gội massage, phê nhức nách."

Khải Trường hơi nhíu mày, thấy có gì đó không đúng:

"Thế sao mặt mày các ông ủ rũ thế này?"

Thái vội đáp, cố nặn ra một nụ cười:

"À, tại vẫn còn nhớ tới dư vị tối qua nên tiếc nuối, mới thể hiện ra thế thôi."

Cả bốn cùng gật gù, cố làm ra vẻ như vừa trải qua một trải nghiệm không thể nào quên.

Nhưng ánh mắt họ thì lén nhìn nhau, như muốn nói: "Đừng để lộ ra, giữ kín bí mật này đến cuối đời!"

Khải Trường nhìn biểu hiện của bốn người, lòng thầm nhủ:

"Thực sự kích thích vậy sao? Mà đến sáng hôm sau vẫn không quên được dư vị, chắc tối nay phải đi thử mới được."

Khi đoàn truyền thông Minh Bảo đang tận hưởng chuyến du lịch thú vị. Tại Hà Đô, David Nguyễn, một nhân viên của Apple với nguồn gốc Nam Quốc, đang chuẩn bị cho một nhiệm vụ quan trọng.

Sinh ra và lớn lên tại Mỹ Quốc, nhưng vì cha mẹ vẫn giữ mối liên hệ chặt chẽ với quê hương, David không chỉ thông thạo tiếng Anh mà còn có khả năng giao tiếp lưu loát bằng tiếng Nam Quốc.

Được giao nhiệm vụ bởi phó chủ tịch O’Brien, David sẽ liên hệ với Khải Trường, một youtuber nổi tiếng, nhằm mời anh sang thăm trụ sở chính Apple tại Mỹ Quốc.

Tuy nhiên, từ hôm qua đến giờ, David đã không nhận được phản hồi từ email và liên hệ số điện thoại của công ty quản lý Khải Trường thì cũng không ai trả lời.

Quyết tâm không bỏ cuộc, anh quyết định đến thẳng trụ sở của truyền thông Minh Bảo để trực tiếp gửi lời mời.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký và để lại thông tin cá nhân, David được hướng dẫn lên tầng 68. Khi đến nơi, anh phát hiện truyền thông Minh Bảo đang mở cửa.

Tuy nhiên, bên trong chỉ toàn đồ đạc lộn xộn và các công nhân đang thi công, lắp đặt mở rộng.

Một bảng thông báo lớn treo ngay cửa ra vào ghi rõ: “Hãy trở lại vào mùa đông, hiện tại chúng tôi đang nghỉ mát.”

David thầm nghĩ: “Cái quái gì vậy? Bây giờ mới gần tháng 8, công ty này định nghỉ mát đến tận mùa đông sao? Không cần làm ăn kiếm tiền gì sao?”

Anh nhanh chóng lôi điện thoại ra, chụp một bức ảnh của tấm biển thông báo, rồi quay trở về. Anh cần có bằng chứng để báo cáo, vì khi nói ra việc này, chắc chắn không ai sẽ tin vào câu chuyện kỳ lạ này.

Tấm biển này chính là tác phẩm của ngài giám đốc. Bảo đã âm thầm nhờ bên thi công làm tấm biển này đặt ngoài cửa, dù kỳ lạ nhưng họ vẫn làm và thầm nghĩ đây là một cách marketing độc đáo của công ty này mà thôi.

Còn với ngài giám đốc, không thể để bất kỳ biến cố nào ảnh hưởng đến nhiệm vụ được nữa, vì giờ công ty cũng có thanh danh không nhỏ, phải tận dụng thời gian này để từ chối tất cả các vị thượng đế đến đưa tiền mới được.

Nghỉ mát Bảo cũng đã yêu cầu nhân viên không xử lý bất kỳ điều gì liên quan đến công việc, kêu họ tận hưởng kỳ nghỉ trọn vẹn. Các nhân viên thì cảm động không thôi trước sự quan tâm của giám đốc.

Quay lại với Đà Thành, đoàn công ty truyền thông Minh Bảo đã có một trải nghiệm xa hoa và thú vị khi sếp Bảo quyết định thuê hẳn một chiếc du thuyền cao tốc riêng để khám phá vẻ đẹp của quần đảo Cù Lao.

Chiếc du thuyền cao tốc sang trọng, với thiết kế hiện đại và màu sắc tinh tế được trang bị đầy đủ tiện nghi với phần boong rộng rãi để ngắm cảnh và thư giãn dưới ánh nắng mặt trời.

Bên trong là không gian sang trọng với ghế bọc da, khu vực ăn uống được trang trí tinh tế, và các phòng nghỉ riêng biệt cho những ai muốn nghỉ ngơi.

Du thuyền còn có khu vực bar phục vụ các loại đồ uống và món ăn nhẹ.

(Đạ tạ vị bằng hữu DO THE PHONG có số tk đuôi 3661 đã khích lệ tác bát phở, chúc bằng hữu và gia đình sức khỏe, gặp nhiều may mắn)