Là Giám đốc Marketing phụ trách thị trường Đông Nam Á của SamSung, Son Yun Kim luôn theo dõi sát sao những biến động và doanh số bán hàng trên thị trường.
Khi thấy đối thủ cạnh tranh chính của họ, iPhone, bất ngờ xuất hiện dày đặc trên các phương tiện truyền thông chỉ vì một video "hành hạ" chiếc điện thoại được đăng trên YouTube ông không thể bỏ qua.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là doanh số bán lẻ trong thời gian ngắn của iPhone đã vượt trội so với các các sản phẩm của Samsung, đặc biệt là các mẫu cao cấp.
Son Yun Kim lập tức triệu tập một buổi họp gấp với tổ nghiên cứu và phân tích thị trường. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, ông kết luận rằng video đã vô tình trở thành một chiến dịch tiếp thị cực kỳ hiệu quả cho Apple, tạo ra sự chú ý lớn về độ bền của sản phẩm và kích thích sự tò mò, nhu cầu từ người tiêu dùng.
Ông nhận thấy rằng hiệu ứng lan truyền từ những nội dung viral trên mạng xã hội có thể thay đổi cục diện thị trường, và Samsung cần nhanh chóng tận dụng hoặc đối phó với xu hướng này để duy trì vị thế cạnh tranh.
Video đang có xu hướng trở thành hiện tượng toàn cầu, thu hút sự chú ý của cả các hãng tin quốc tế. Số lượng người xem không chỉ đến từ Nam Quốc mà còn trải dài khắp thế giới.
Đặc biệt, gương mặt đặc trưng của Đặng Đông Khải Trường đã trở thành biểu tượng, thậm chí còn được cắt ra làm meme trong các khoảnh khắc hưng phấn đập phá trong thử thách drop test. Các YouTuber cũng đã bắt kịp xu hướng, tạo ra những video thử thách tương tự và đạt được không ít thành công.
Son Yun Kim nhận ra rằng nếu đội ngũ của SamSung tự tạo ra một video tương tự bây giờ, không chỉ khó thành công mà còn có thể bị so sánh bất lợi với người đã tạo ra xu hướng.
Ông biết mình phải hành động quyết liệt hơn: Nhất định phải đưa cả ekip thực hiện chương trình này về làm việc cho SamSung, đặc biệt là Đặng Đông Khải Trường bằng mọi cách phải đào về. Ông thầm nghĩ, "Trả lương hậu hĩnh, nếu cần, mua đứt và đền bù phá vỡ hợp đồng với cái công ty nho nhỏ kia cũng không thành vấn đề, phải chủ động liên hệ ngay lập tức khi các đối thủ khác còn đang chưa kịp phản ứng."
…...
Tại truyền thông Minh Bảo, không khí tràn đầy phấn khởi sau khi tập đầu tiên của "Rơi cho đã, đập cho xả" sau hai ngày tải lên đã tăng vọt lên gần 5.000.000 lượt xem, trở thành top 1 thịnh hành trên YouTube Nam Quốc và đứng thứ 9 trên toàn thế giới.
Tổ dự án vô cùng hân hoan, khâm phục sự sáng tạo của Trường và sự linh hoạt trong chiến lược của Thành. Những thành công này đã giúp họ có được sự tôn trọng nhất định cho hai vị công thần này, đồng thời củng cố niềm tin vào tương lai của truyền thông Minh Bảo.
Lại là chị gái thảo mai lên tiếng: “Sếp Thành và anh Trường, không ngờ chương trình lại thành công đến vậy! Thật sự bọn em khâm phục ý tưởng táo bạo của anh Trường và đối sách xuất sắc của sếp Thành.”
Trường, khiêm tốn đáp lại: “Cảm ơn mọi người, nhưng đây là công sức của cả team. Nếu không có sự ủng hộ từ Giám đốc, hợp tác và nỗ lực của mọi người thì chúng ta khó có thể đạt được thành công này.”
Còn Thành cảm thấy xấu hổ khi được khen ngợi, cũng không thể thú nhận rằng mình đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị gái để có phương pháp giải quyết.
Thành biết rằng, với một công ty mà đa phần là những người mới, cần phải khiến toàn thể nhân viên tin tưởng và kính phục Giám đốc, để sau này mọi việc được triển khai một cách trôi chảy.
Thành thầm nghĩ: "Aiz... Tao phải cố hết sức giúp mày tăng vị thế Bảo ạ. Ai bảo tao là bạn thân của mày cơ chứ!"
Nghĩ vậy, Thành đành khiêm tốn xua tay, đẩy hết mọi công lao về cho Bảo, nói rằng tất cả phương án xử lý và vận hành đều là do Bảo đã dự tính từ trước, còn mình chỉ là người nghe theo và thực hiện mà thôi.
"Thôi, thôi, mọi người khen quá rồi. Tất cả đều là ý tưởng và tính toán của Giám đốc Bảo từ trước. Tôi chỉ làm theo và thực hiện thôi mà, có gì đâu mà công với chả lao."
Linh ngạc nhiên: "Thật á? Nghe anh nói vậy, càng thấy Giám đốc đúng là có tầm nhìn xa "
Thành gật đầu: "Ừ, đúng rồi đấy. Giám đốc luôn có tầm nhìn xa. Mọi thứ đều đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi. Vậy nên khi dự án gặp phản ứng trái chiều, mọi người không thấy Giám đốc vẫn bình thản lắm sao.
Không hề cuống lên hay cần phải hỏi han gì cả, cứ ngồi trong phòng suy tính, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát."
Chị gái thảo mai lại tiếp lời:
"Đúng vậy, thảo nào còn trẻ mà đã làm giám đốc, phong cách làm việc của anh ấy đúng là khác biệt. Cứ ngồi lì trong phòng, ủ mưu tính kế, điều binh khiển tướng như thế, mà mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch. Thật sự đáng sợ!"
Trường cũng lên tiếng:
"Không phải thế thì sao. Giả sử các anh chị ngồi đây làm giám đốc, có dám triển khai một dự án mạo hiểm như thế này không? Chính tôi lúc đưa ra ý tưởng còn tự nghi ngờ liệu mình có thể làm được không, chỉ dám xin một chút kinh phí thử nghiệm. Ai ngờ, giám đốc duyệt hẳn 2,5 tỷ ngay lập tức!"
Một cậu nhân viên kinh doanh cũng góp lời:
"Nhắc đến 2,5 tỷ, hôm nọ chị Hồng kế toán còn kêu trời kêu đất, lo không biết có hồi vốn được đồng nào không. Nhưng nhìn lượt xem bây giờ, kể cả chỉ ăn tiền từ nền tảng thôi cũng có đồng ra đồng vào rồi!"
Mọi người gật gù, càng cảm thấy giám đốc thực sự có tài và tầm nhìn xa trông rộng. Họ bắt đầu cảm thấy mình như kẻ sĩ gặp được chúa công vậy.
"Đừng để vẻ ngoài trẻ tuổi đánh lừa, đây là một lão hồ ly chính hiệu," ai đó đùa nửa thật nửa giỡn, khiến hình tượng của giám đốc trong lòng họ ngày càng trở nên cao lớn và đáng nể.
Cùng lúc đó tại văn phòng giám đốc, "chúa công" "lão hồ ly" "kẻ nhìn xa trông rộng" Hoàng Minh Bảo của chúng ta lại đang chăm chú vào màn hình máy tính.
Hai hôm gần đây, hắn đã tìm được một bộ truyện tu tiên mang tên "Ngày ngày chăm chỉ bán tạp hóa, ta thành đại lão lúc nào không hay" trên truyenyy và đọc cuốn đến nỗi quên ăn quên ngủ.
Sinh hoạt của ngài giám đốc những ngày gần đây bắt đầu trở thành một chu trình cố định:
Sếp Thành chở ngài Giám đốc đến công ty vào buổi sáng.
Ngài Giám đốc ngồi lì trong phòng đọc truyện đến trưa.
Linh mang đồ ăn gọi bên ngoài mang tới cho ngài Giám đốc ăn tại văn phòng.
Ăn xong ngài Giám đốc quay lại với bộ truyện, bất chấp mọi thứ xung quanh.
Khi hết giờ làm, Sếp Thành lại chở ngài Giám đốc về nhà.
Về nhà ăn cơm xong, ngài Giám đốc lại ôm điện thoại đọc truyện tiếp.
Và cuộc sống cứ tiếp tục như thế với niềm đam mê đọc truyện không ngừng nghỉ của ngài Giám đốc.
Sau khi đọc xong chương 768, Bảo vươn vai, cảm khái: "Hay ghê, cuối cùng chủ tiệm cũng đột phá Nguyên Anh kỳ, có thể ra ngoài cửa tiệm đi 'trang bức' với mấy ẩn thế gia tộc và thánh địa rồi." Nói xong, Bảo liếc nhìn đống báo cáo và số liệu chất đống trên bàn.
Trước đó, Thành và Trường đã vào phòng định báo cáo, nhưng do Bảo đang mải mê với bộ truyện, Bảo chỉ kêu để lại trên bàn và bảo rằng hắn sẽ tự xem sau vì bận việc khác.
Còn về Thành, khi thấy Bảo luôn trốn tránh và không hỏi bất kỳ điều gì về dự án, Thành tưởng rằng Bảo vẫn đang lo lắng về khả năng thất bại và không dám đối diện với sự thật.
Vì vậy, khi ở nhà, Thành quyết định không nhắc đến chuyện này, để cho Bảo có thể tự mình nhìn thấy thành quả và nhận được một bất ngờ.