Chương 7: ông chủ, ta mua đồ

Bước ra cư xá là một con đường lớn, cửa hàng san sát, rẽ trái sáu trăm mét sẽ tới chợ đồ ăn, bán tất cả mọi thử, hằn ngày hắn đều tới đó đi chợ.

"Thật yên tĩnh."

Chợ bán thức ăn đã từng rất náo nhiệt, các bô lão bán thức ăn khắp nơi, còn có rất đông người dân đi chợ.

Đi vào chợ bán thức ăn.

Mùi đặc trưng của chợ đập vào mặt.

làm trong lòng hắn dao động, cảm giác xao xuyến.

Cảm giác mọi thứ đều trở lại như xưa.

"Thật lãng phí."

đồ ăn đều rớt xuống đất, rau quả vung vãi, có dấu chân đạp vỡ, có lẽ hôm qua nơi này rất hổn loạn, chứ đối với dân bán rau, không bao giờ sẽ đạp rau của mình như vậy.

Đi tới chổ hay mua thịt, trước giờ đều mua thịt ở chổ này.

Chủ sạp là người tốt, béo béo mập mập, hơi béo phì, nhưng là một người hào phóng, không để ý tiểu tiết, không bao giờ cân thiếu, nhiều khi còn cho thêm.

Hắn tên là Trư Nhục Vinh.

"Chủ tiệm, ngươi ở đâu?"

Đứng trước sạp thịt, trước mặt thịt vẫn tươi, muốn nhờ chủ tiệm chọn dùm hắn miếng thịt tươi, chỉ là không nghe thấy trả lời, hắn tự lựa thịt, hắn sống một mình, rất giỏi việc mua đồ ăn ngon.

Thấy một miếng thịt heo còn tươi ngon, màu còn đẹp, nhìn là biết.

Hắn biết giá cả, nếu như ông chủ không ở đây, chỉ có thể tự lựa.

Đột nhiên.

Có tiếng gào thét ở dưới quầy hàng, cột con xác sống bò lên, dù cho gương mặt hung dữ, khóe miệng chảy ra máu đen ngòm, hắn vừa nhìn liền nhận ra là chủ sạp Trư Nhục Vinh.

Xác sống lắc lư cái đầu, gào thét, muốn cắn Lâm Phàm, muốn leo lên sạp hàng nhào tới, nhưng do cơ thể mập mạp, khiến hắn không thể làm được động tác đó, chỉ có thể với tay cào lung tung.

"Chủ tiệm thật đam mê bán thịt, đã biến thành xác sống vẫn đứng trông sạp hàng, còn vẫy mạnh tay, mời chào khách mua thịt."

"Đáng tiếc, ở đây chỉ có một mình ta."

Lâm Phàm cầm lấy một miếng thịt, đặt lên cân điện tử.

"Chủ tiệm, đây là thịt đùi sau, nặng ba ký, ta biết giá cả, chín khối một ký, ba nhân chín hai mươi mốt, không đúng, là hai mươi bảy, ngại quá, học toán hơi dốt."

Hắn gãi đầu, tỏ ra thẹn thùng, lấy điện thoại di động, quét mã QR trả tiền.

Đinh!

Thanh toán thành công.

Mặc dù đang là tận thế, cũng phải trả tiền, chủ tiệm biến thành xác sống, vẫn còn đứng ở sạp hàng bán hàng, hắn có lý do gì ăn chùa chứ.

"Hẹn gặp lại."

vẫy vẫy tay, cầm theo cái túi rời đi.

ghé vào sạp rau củ, lựa rau quả tươi.

Rất nhanh hắn lựa chọn xong.

Hai trái cà chua.

Quét mã QR tính tiền.

Hắn cũng muốn mua nhiều một chút, nhưng mà hắn sống một mình, ăn ít, mua nhiều quá lãng phí.

Quan trọng nhất. . . Là hắn nghèo.

Đương nhiên, hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì mình nghèo, ngược lại hắn sống rất hạnh phúc, bởi vì hắn có nhà ở thành phố Hoàng Thị, mặc dù là khu người già, những làm hắn thỏa mãn.

Rời khỏi chợ bán thức ăn, tâm trạng hắn rất vui.

"Cơm trưa có đồ ăn rồi."

Tự mình nấu cơm, không nói những chổ khác, tay nghề hắn tuyệt đối không nói sạo, nấu rất ngon.

Mang theo nguyên liệu nấu ăn chậm rãi đi về nhà.

Hai bên đường im ắng, trên đường khắp nơi đều là ô tô đã hỏng do va chạm.

một cơn gió thổi tới, thổi lên một cơn bụi, tung bay trong không khí.

Yên tĩnh khiến cho người ta thấy khó chịu.

Hắn không biết cuộc sống như thế này còn bao lâu nữa kết thúc.

Khi nào mọi người quay trở lại.

Đường phố khi nào mới tiếp tục phồn hoa.

Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần sống tốt mỗi ngày.

Thành phố sẽ trở lại như cũ.

Quay lại cổng cư xá.

Bên cạnh là một cửa hàng nhỏ.

kính cửa bể nát, giống như có vật gì đó tông vào.

"Tiểu Thanh, ta đến mua một thùng nước." Lâm Phàm là khách quen ở đây, bước vào cửa hàng hô to.

Chủ cửa hàng là Vương Hỏa Thanh, là một thanh niên, bạn gái của hắn là Tiểu Phương, cửa hàng này là của bọn hắn.

"Ừm?"

Trong cửa hàng có người, một con xác sống đung đưa trước kệ hàng, nghe Lâm Phàm hô to, lập tức bừng tỉnh, gào thét dữ dội, nhào về phí Lâm Phàm.

Lâm Phàm giơ lên dao phay, Bổ vào giữ đầu xác sống, chân đá ngã đối phương, rút dao phay ra.

Cùng lúc bạn gái hắn cũng là xác sống nhào tới, mở miệng đầy máu, tiếp tục bị Lâm phàm giải quyết trong hai dao, quá trình ngắn ngủi, phát sinh chiến đấu kịch liệt.

Từ đầu tới đuôi, Lâm Phàm vẽ mặt luôn bình tĩnh, không hề sợ hãi.

giết chết ba con xác sống, được thêm ba điểm.

"haizz, bây giờ thời thế như thế nào, xem như thành xác sống, cũng phải biết lễ phép chứ." Lâm Phàm đi tới quầy, quét mã QR thanh toán.

Suy nghĩ một chút, mua thêm mì gói cùng xúc xích.

"Tiểu Thanh, ta thanh toán, trả nợ, đi đây."

Lâm Phàm nhìn thoáng qua Tiểu Thanh, quay người rời đi.

Tại cửa tiệm.

Hắn nhìn về phía phương xa, có hai con xác sống di chuyển, tốc độ rất chậm, tập tễnh lắc lư, đây là đang làm bộ, nếu con mồi xuất hiện, bọn hắn đều sẽ chạy nhanh như chó.

Lúc nãy không thấy, tại sao đột nhiên lại xuất hiện.

Rất nhanh, hắn hiểu nguyên nhân, một chiếc xe buýt chạy nhanh về phía bên này.

Tiếng nổ động cơ, thu hút một bầy xác sống, nhưng đều bị xe buýt cán chết, biến thành thịt nát.

"Ê, dừng chân, muốn lên xe không, tao không cho mày lên đâu, đứng đó đợi xác sống ăn hết nội tạng đi nha." cửa sau xe buýt, một tên tóc vàng, đang nhìn Lâm Phàm, cười trên nổi đau của người khác, cười rất to.

"Đồ ngu, câm miệng cho tao, mày muốn dụ tất cả xác sống tới hả?" sát bên tên tóc vàng một thanh niên đeo kính lên tiếng.

Bọn họ là những người đang đi xe buýt, đột nhiên thành phố biến thành địa ngục, trốn trên xe một đêm, không chờ được nữa, lập tức lái xe rời khỏi thành phố, đến nơi khác tìm kiếm sự sống.

"mày đồ con ếch này dám chửi tao, tao cho mày chết." tên tóc vàng giận dữ, móc ra dao găm, chém đứt cổ thanh niên đeo kính.

"Thế giới đã thay đổi, ai có thể ngăn cản tao chứ?"

Xe buýt xảy ra giết người, Tên tóc vàng từng đâm người, đã từng ngồi tù, cả ngày chơi bời lêu lổng, cước bóc đủ thứ, không gì không làm, bây giờ thế giới loạn lạc, hắn không hề kiên kỵ, càng thêm táo bạo.

Trên đường đổ rất nhiều ô tô, xe buýt tông trái tông phải, ầm ầm liên tục, vang lên tiếng báo động, liên tục không ngừng.

âm thanh làm cho xác sống trong các căn nhà bị thu hút.

Ầm!

Ầm!

Có xác sống nhảy ra từ cửa sổ trên lầu, từng con xác sống nhảy xuống, có xác sống té gãy chân, vẫn tiếp tục gào thét, bò đuổi theo xe buýt.

Ngã tư đường, xác sống vọt tới từ bốn phương tám hướng, bao vây, đuổi theo xe buýt.

"Xong đời." Lái xe nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mặt trắng bệch, đám xác sống điên cuồng khiến khắn sợ hãi, tuyệt vọng, chân đạp ga, lạng lách lung tung, chỉ khi xe đang chạy, mới khiến hắn cảm giác mình còn sống.

Phía sau xe giết người, mọi người thét chói tai, không liên quan gì tới hắn, hắn chỉ muốn sống, sống sót rời khỏi địa ngục thành phố.

Xe buýt tông thẳng bầy xác sống, tiếng bể kính liên tục, bánh xe nghiền nát xác sống, máu đen phun trào, đầy đất toàn máu.

"Hung thần xe buýt." Lâm Phàm cầm đồ ăn, khiêng thùng nước, yên lặng nhìn theo.

Xung quanh xác sống bị âm thanh thu hút.

không ai sẽ chú ý tới hắn ở bên này, ngọn cỏ ven đường.

Mang theo đồ chuẩn bị về nhà.

"Cứu tôi, cứu tôi với. . ."

Xe buýt ở đằng xa bị xác sống vây lại, xác thịt chồng chất dưới gầm xe, tạo thành bức tường bằng thịt, xe buýt không thể chạy thoát.

Đám xác sống vây quanh xe, leo lên, chen chúc nhau , dựa theo tình huống này, xe buýt sẽ bị xác sống bao chùm.

Tóc vàng mở cửa sổ leo lên nóc xe, hốt hoảng vung lấy dao, hắn bị xác sống bao vây, rất sợ hãi, hắn không muốn chết, còn hấp dẫn thế giới đang chờ đợi hắn.

Mà bên trong xe buýt, có nam có nữ, giờ phút này đều giật mình hét to.

Âm thanh như vậy, đối với xác sống là cực phẩm, tiếng càng to, xác sống càng hung hăng, càng hứng thú.

"Quả nhiên, cười trên nỗi đau của người khác đều không có kết cục tốt, giống như chọc quê, nhục mạ người khác vậy, cuối cùng người gặp chuyện sẽ là mình."

Lâm Phàm cầm theo đồ, quay người rời đi.

Đã có kết quả, xác sống triệt để chùm lên xe buýt, vô số xác sống tràng vào trong xe, kèm theo là tiếng gào thét vùng gặm ăn.

CÒn có tên tóc vàng không cam lòng thét lên.

"Mạng ta do ta không do trời."

"Đ*t mẹ cút ngay cho ta a. . ."