Nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, Ngoài những con xác sống bên trong các cửa hàng ra, thì không thấy bất kì người sống nào.
Hắn cũng muốn gặp được người sống để trò chuyện.
Cũng không phải là tâm sự gì nhiều.
Chỉ là muốn hỏi người ta một câu, ngươi vẫn ổn chứ?
Có cần ta giúp gì hay không, ta hiện tại muốn làm công ăn lương, nếu cần, ta sẽ hổ trợ ngươi, chỉ cần trả một ít tiền.
Xoảng!
Cùng lúc đang đi trên đường lớn, cửa sổ lầu hai của một ngôi nhà gần đó vỡ toang, một bóng người từ lầu hai té xuống.
Người này máu me đầy người, nhất là lúc chạm tới mặt đất, mắt cá chân gập ngang, nghe được cả âm thanh gãy xương, khẳng định là đã gãy, bằng không không thể có âm thanh như vậy.
"A, Mã Đông, con mẹ nó." Trương Quyền gào thét dữ tợn, hắn không ngờ mã đông lại dám làm như vậy.
Đột nhiên.
Có ba con xác sống từ cửa sổ nhào ra.
"Không được tới đây, cút con mẹ chúng mày đi. . ." Trương Quyền nhìn thấy xác sống, hù hắn nhăn nhó gương mặt, trong lòng muốn chạy trốn, nhưng mà chổ mắt cá chân đã gãy, khiến cho hắn muốn chạy cũng khó khăn.
Hắn không thể tin được, Mã Đông vì muốn trả thù hắn, mở cửa cho xác sống vào nhà, hại chết hai người, còn mã đông thì đã tìm sẵn chổ trốn, nên không bị xác sống ăn thịt.
Lúc Trương Quyền nhận ra, thì đã muộn, hắn bị ba con xác sống bao vây, nhìn thấy ba cái miệng thúi, gương mặt dữ tợn, xem như hắn là người gan dạ, cũng bị xác sống hù không dám chống đối, chỉ còn cách nhảy cửa sổ trốn thoát.
Hắn cũng không ngờ, nhảy cửa sổ xong thì bị gãy chân, mà trước khi nhảy hắn cũng bị xác sống cắn một phát, máu chảy ào ào.
Lâm Phàm dừng xe, nhìn thấy tình huốn hiện tại, cũng không ngờ vẫn còn người sống, nhưng nhìn tình hình thì, cũng không ổn cho lắm.
Lầu hai, cửa sổ dần dần xuất hiện một bóng người.
"Trương Quyền, dây chuyền là của tao, mày nghĩ mày là ai , ỷ mình to con, là muốn làm gì thì làm hả? mày muốn chết đúng không?" Mã Đông sờ sờ dây chuyền trên cổ, muốn khẳn định chủ quyền, chửi Trương quyền vô cùng hăng hái.
"Không, ta không muốn." Trương Quyền khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, trước mặt ba con xác sống, khiến cho hắn vô cùng căng thẳn, cơ thể đau nhức, càng làm cho hắn cảm thấy mình sắp chết.
Trong lúc tuyệt vọng, con người sẽ bộc phát ra nội tại của bản thân.
Trước đó hắn đã không thể cử động, nhưng hiện tại hắn lại có thể đứng lên, lê lên hai cái chân đã gãy, muốn chạy khỏi nơi này.
Lúc này, Trương Quyền nhìn thấy lâm phàm đứng trước mặt, trong lòng hy vọng mãnh liệt.
"Cứu, cứu ta. . ." hắn đưa tay về phía Lâm Phàm cầu xin, đây là tia hy vọng cuối cùng.
Lâm Phàm gương mặt lạnh nhạt, trên đầu có ba dấu chấm hỏi, khứa này là khứa nào?
Bất quá, mặc dù hắn chỉ vô tình đi ngang, nhưng hắn cũng không muốn chỉ làm người xem film.
Làm người, phải có tinh thần tương thân tương ái.
Hắn đã tốt nghiệp chín năm bắt buộc học tập, cũng rất giỏi môn giáo dục công dân.
Nhất là hắn còn là học sinh ưu tú, càng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Cho dù đối phương khắp người toàn là máu, nhìn thảm cực kỳ, có thể hắn đang dàn cảnh lừa đảo, thì hắn cũng không quan tâm cho lắm.
Xem như có người khác hỏi hắn, không phải ngươi đẩy người ta xuống, ngươi cứu làm gì, thì hắn cũng vẫn cứu mà không nói nhiều.
Phập phốc!
Máu bắn tung tóe, ba con xác sống nhào vào cắn Trương Quyền, khung cảnh hết sức tàng bạo.
Trương Quyền gào thét thảm thiết.
"Cái này. . ."
Lâm Phàm đang tính hành động thì dừng lại, không nghĩ tới xác sống nhào tới nhanh như vậy, hắn cũng tự trách, linh tinh lải nhải nghĩ toàn ba cái chuyện tào lao, không cứu nhanh, trong tình huống này, hắn rất bất đắc dĩ.
Hắn thật sự muốn cứu Trương Quyền, không muốn đứng xem.
Đáng tiếc, thiệt là ngại, hơi suy nghĩ lan man, không có chú ý tới xác sống.
Dù cho hắn không muốn đứng xem, nhưng chuyện gì đến cũng đã đến.
"Ha ha ha ha. . ."
"Chết rồi."
"Cuối cùng mày cũng chết, chết rất tốt, căn nhà này tất cả là của tao, đều là của tao."
"còn ai cả gan ăn hiếp tao nữa."
Trên lầu hai Mã Đông cười một cách ngây dại, có xu hướng giống bị điên, hảm hại đồng đội, Không có áy náy một chút nào, ngược lại càng vô cùng sảng khoái.
"Này, đầu óc ngươi hình như hơi lú thì phải, có cần ta gọi bệnh viện tâm thần giúp ngươi không?" Lâm Phàm nhìn lên lầu, cảm giác người kia cười có chút dở người, có chút điên, giống như trong bệnh viện tâm thần.
Bấm gọi 120
PS: 120 là số điện thoại trung tâm y tế bên Trung Quốc.
Không ai bắt máy, hơi bất đắc dĩ, xem như muốn giúp anh trai kia một chút, cũng không làm được, khả năng cao là bệnh viện cũng bị xác sống tấn công.
Mã Đông đắm chìm trong niềm vui sướng khùng khùng, nghe Lâm Phàm nói, nhìn xuống, ánh mắt càng ngày càng hung dữ, vẻ mặt nhăn nheo dữ tợn.
"Ngay cả mày là người xa lạ, cũng muốn chọc quê tao hả?"
"Tao nói cho mày biết, mày vô dụng, không làm được gì hết, bây giờ đã là tận thế, tao muốn giết người thì tao giết, tao thích làm gì là tao làm, chỉ có kẻ ác, mới không bị khinh thường."
Nhìn thấy thái độ của đối phương, điên thật rồi.
Lâm Phàm vốn cho rằng, tận thế diễn ra mọi người sẽ dùng thái độ bình thường mà tiếp nhận.
Đối với việc xuất hiện giống loài mới, sẽ xem như chuyện bình thường mà đối đãi.
Chẳng qua hắn thấy được tình huống hiện tại, hắn thấy bất lực.
Ọe ~ ọe ~
Lúc này, Trương Quyền đang nằm yên trên mặt đất, bỗng dưng như bị điện giật phát ra âm thanh kì quái, thân thể co giật, mắt mở choàn ra, tròng trắng đen biến mất từ từ, bị màu xám như khói chiếm lấy.
Lưng cong lại, đầu ngã về sau lưng, một đống máu trào ra từ nửa bên cơ thể bị gặm mất.
Bập bập bập!
Truơng Quyền giống như một con cá bị mắc cạn, tay vổ bạch bạch xuống đất.
Ba con xác sống đang ăn thịt Trương Quyền, đột nhiên dừng lại, bọn nó không nghĩ tới, đang ăn con mồi ngon lành, tự nhiên lại thành đồng loại, khiến bọn hắn bất ngờ.
Đột nhiên.
Vươn mình một cái, Trương Quyền đứng lên.
Graoo!
Bốn con xác sống gào thét về phía Lâm Phàm, lách tách, khóe miệng có chất lỏng sền sệt chảy ra, từ giọt từng giọt rơi xuống đất.
"Ha ha ha, cắn chết nó, cắn chết nó, xé xác nó đi." Mã Đông la hét điên cuồng, trong mong Lâm Phàm bị xác sống cắn chết.
Lúc trước hắn canh lúc đồng đội đang nghỉ ngơi, lén mở cửa, xác sống tràng vào, hại chết đồng đội, hắn đánh cược mạng sống để trả thù, có thể hắn cũng chết, vậy mà hắn thành công, hắn thoát nạn, còn ba người khác, đều chết.
"Lúc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có ta mới có thể bảo vệ được chính ta." Đối với giống loài mới xuất hiện này, hắn cũng không có cái gì ác ý cùng kỳ thị.
Các ngươi không động chạm tới ta, ta cũng không làm gì các ngươi.
Nếu các người đe dọa tới tính mạng của ta, vậy thì ta cũng chỉ có thể chém giết.
Graoo!
Bốn con xác sống nhào tới, nếu là một người bình thường, cơ bản không thể ngăn cản được xác sống, cho dù tay cầm vũ khí, cũng đừng hòng sống được trước bốn con xác sống, dù sao những con xác sống này cũng không chậm chạp yếu ớt như trong film.
Mã Đông xem rất hưng phấn, tựa như bị tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Phàm tay cầm dao phay, chém ngang một đao, một cái đầu bay lên trời.
Chém một đao giết một xác sống.
Bốn con xác sống mà thôi, chuyện nhỏ, về cơ bản không có gì rắc rối, mà tên kia bị gặm mất phân nửa cơ thể, chỉ là một cái 50% xác sống, cà nhắc không nổi, rất chậm.
Ngoại trừ việc được công thêm bốn điểm.
Cũng không có xảy ra việc gì khác.
Đứng trên lầu hai, Mã Đông mong đợi đám xác sống mở tiệc, hơi bối rối.
Hắn không nghỉ tới bốn con xác sống, đều bị đối phương giết sạch.
Lâm Phàm đạp xe đạp, đạp tới vài bước, đứng ngay dưới lầu, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mã Đông.
Không khí hơi yên tĩnh.
Hắn không đạp xe rời khỏi đây, mà hắn muốn nói chuyện với đối phương một chút, trong lúc tận thế mà có thể cứu rổi một tên bị tẩu hỏa nhập ma, hắn cho rằng đây là việc hết sức có ý nghĩa.
"Ta dạy ngươi một chút, làm người không nên làm thế." Lâm Phàm nói ra.
"Có gì sai sao?" Mã Đông hoảng sợ nhìn đối phương, còn chưa hoàn hồn sau khi thấy đối phương chém giết xác sống, nhanh quá, thạt sự quá nhanh, một đao một con, lực lượng, tốc độ đều đạt tới thăng hoa.
Hắn thật sự sợ hãi.
"Tình trạng của ngươi lúc này cũng không ổn, cần phải bình tĩnh lại một chút." Hắn thật sự mong muốn đối phương tỉnh ngộ, không cần phải nhập ma, ngươi có vấn đề, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ thành một thằng chó điên.
"Đ*t mẹ, ông nội mày hiện tại rất tốt, hiện tại tao rất thoải mái, tao nói cho mày biết, thời thế bây giờ rất tốt, ai dám xem thường tao, tao sẽ cho hắn đi chết, còn mày, cút khỏi mắt tao ngay lập tức, còn không mày sẽ hối hận." Mã Đông gào thét, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng vô cùng.
"Haizz." Lâm Phàm thở dài nói: "Ngươi không nên có tư tưởng như vậy, giết người là phạm pháp, sẽ đi tù, ta thấy người còn trẻ, tính tình cũng đừng có táo bạo như vậy."
Lúc hắn nói ra câu nói này, Mã Đông không nhịn được cười mà ha hả.
"Ha ha. . . phạm pháp? mày im mẹ nó mồm, chưa đọc tiểu thuyết à, có xem phim chưa, tận thế tới, xác sống khắp nơi, làm đéo gì còn pháp luật, bản thân tao chỉ cần vui vẻ, tao muốn làm gì cũng được, cho dù giết người, cũng không có ai làm gì được tao."
Mã Đông yêu thích cuộc sống hiện tại, cụ thể là không pháp luật, không có ông trời cai quản, muốn hại chết ai, sẽ cho người đó đăng xuất, đây mới là cuộc sống thoải mái nhất.
Bây giờ, có thằng dám nói hắn phạm pháp, hài hước, thật sự hài hước.
"Vậy theo ngươi thì, tận thế, là có thể tùy ý giết người sao?"
"Nếu tư duy của người chỉ thấp kém như vậy, vậy ngươi khác gì động vật khát máu."
"Nếu ngươi có học tập nghiêm túc như ta, hiểu rõ lịch sữ, ngươi sẽ biết, khi xưa lúc khó khăn, mạng người như cỏ rác, cũng có người hy sinh vì chính nghĩa, cũng có người không thừa cơ trộm cướp, xem như có thiếu thốn vật chất, cũng sẽ đi thương lượng với người khác, viết phiếu vay tiền."
Lâm Phàm tiếc nuối, quả nhiên con người tính cách sẽ khác nhau.
Có người có lý trí, cho dù thế giới xảy ra như thế nào, đều sẽ duy trì ranh giới của đạo đức.
Còn có người, sẽ nhìn người khác sống như thế nào, bản thân sẽ sống như vậy.
Bởi vì lý do tận thế xảy ra, là lập tức giết người tùy ý, cướp bóc tùy ý, hại người cũng tùy ý.
"Mày phiền chết đi được, đi chết đi, mày đi chết đi, tao muốn cho xác sống cắn chết mày."Mã Đông gào lên, âm thanh lan ra bốn phương tám hướng.
Hắn muốn kêu gọi đám xác sống tới.
Graoo!
Có xác sống gào thét.
Ầm!
Ầm!
Có xác sống nhảy từ trên lầu xuống, té trên đất, gãy tay gãy chân, có con còn bể đầu, óc trào ra ngoài, vẫn còn hung hăng bò tới chổ Lâm Phàm.
Còn có con xác sống, từ trong hẻm tối nhào ra, hung hăn nhào tới.
Âm thanh tiếng bước chân.
Thu hút rất nhiều xác sống.
"Haizz, thật đáng thương hại, ta không muốn nói chuyện với ngươi." Lâm Phàm đạp xe đạp, chuẩn bị rời khỏi đây, xác sống quá nhiều, nhiều đến đáng sợ, không thể tin là có nhiều như vậy.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn chạy đi.
Hắn thấy Mã Đông té từ lầu hai xuống.
Do là hắn quá điên, quá tự cao, nhoài người ra cửa sổ, quẩy điên cuồng.
Quá vui.
Sơ ý rớt xuống.
"Đại ca, cứu ta, cứu ta. . ."
"Ta sai rồi, ta biết ai rồi, cứu ta khỏi chổ này đi. . ."
Mã Đông thấy một đám xác sống nhào tới, mặt cắt không còn giọt máu thét lên.
Lâm Phàm không thèm nhìn, điên cuồng đạp xe, chạy nhanh như tia chớp.
Xác sống đuổi theo sau lưng.
Nhưng lại bị Mã Đông thu hút, quay người cắn xé hắn.
"Con mẹ nó, thằng điên này, mày bị tâm thần, ông nội mày muốn chém chết mày."
"Aaaa!"
Lâm Phàm quay đầu, nhìn xem Mã Đông bị xác sống bao chùm.
"Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị."
"Tự tạo nghiệp, không thể sống."
"Không có gì liên quan tới ta."
Lấy được tiền lương, tâm trạng khoái trá, đạp xe đạp, cảm giác cả người nhẹ bổng, hơi phơi phới.