Chương 8: Tiên phàm vĩnh cách

Trên bầu trời, dị tượng tái hiện!

Một thanh cự kiếm thiên chuy bách luyện nhưng lại bị bỏ xó, nghìn năm trôi qua không người để mắt.

Theo năm tháng trôi qua, thân kiếm không còn sáng bóng, lưỡi kiếm không còn sắc bén nữa, toàn thân nó rỉ sét loang lổ!

Nhưng mà, có một luồng phẫn nộ, không cam lòng đột nhiên được sinh ra!

Tuy bị rỉ sét ăn mòn ngày càng nghiêm trọng nhưng sự thần dị, uy nghiêm của cự kiếm cũng ngày càng tăng lên!

"Tu sĩ Trúc Cơ Đạo Huyền Tử, tu đạo 201 năm, dùng kỳ vật [Tù kiếm Đạo Huyền] thành tựu đạo cơ. Ở Tiên Tuyệt chi địa, chém giết với người, cuối cùng chết trong tay tu sĩ Trúc Cơ Khấu Hồng."

"Hôm nay thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời!"

Cảnh tượng huyền ảo chiếu sáng bầu trời mấy ngàn dặm.

"Đạo Huyền Tử..." Khấu Hồng ngửa đầu nhìn cảnh tượng đẹp lạ thường kia mà ngẩn người, không kìm được lẩm bẩm.

Hết thảy binh sĩ nơi đây cũng sững sờ xuất thần ngắm nhìn bầu trời.

"Lão phu Lý Phàm ra mắt Tiên sư."

Đúng lúc này, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, tay chống quải trượng, run run rẩy rẩy đi đến bên cạnh Khấu Hồng.

Khấu Hồng không để ý đến, Lý Phàm cũng không nóng nảy, đứng chờ một bên, ra hiệu cho binh lính kiên nhẫn chờ đợi.

Qua hồi lâu, sau khi dị tượng trên trời tản đi, lúc này, Khấu Hồng mới nhìn về phía Lý Phàm.

"Ngươi là thủ lĩnh của những phàm nhân này?" Khấu Hồng giọng điệu cứng nhắc, hiển nhiên vì y không có ấn tượng tốt về Lý Phàm. "Giọng nói trước đây vang lên xung quanh chính là của ngươi a."

"Đó chỉ là mánh khoé nho nhỏ, không đủ vào pháp nhãn của Tiên sư." Lý Phàm chắp tay, né tránh chuyện này, trực tiếp khom người: "Còn xin Tiên sư rộng lòng từ bi, cứu vớt trên dưới hơn nghìn mạng người của tộc ta."

"Từ bi..." Khấu Hồng nghe vậy chỉ cười nhạt. "Ta cùng Đạo Huyền Tử đấu pháp là dựa vào bản lĩnh của mỗi người, sinh tử theo ý trời. Ngươi chỉ là một phàm nhân mà lại dám nhúng tay vào tranh đấu giữa tu tiên giả chúng ta."

Hắn nhìn Lý Phàm chằm chằm, giọng nói không che giấu sát khí: "Lại nói tiếp, tuy rằng ta và Đạo Huyền Tử vì công pháp Kết Đan mà liều mạng, nhưng dẫu gì hắn cũng làm huynh đệ với ta hơn trăm năm ròng rã. Hôm nay ngươi ám toán hắn, vậy ta có nên giết ngươi trả thù cho Đạo Huyền Tử hay không đây?"

Không để ý đến lời hăm doạ của Khấu Hồng, Lý Phàm chỉ cười khổ: "Chẳng qua là vì tìm một đường sống mà thôi! Như lão phu đã nói trước đây, nếu Tiên sư thua thì tộc nhân của ta nhất định khó thoát được cái chết."

Khấu Hồng nghe vậy cũng hoà hoãn sắc mặt. Hắn khẽ thở dài một hơi: "Giỏi cho câu tìm một đường sống. Ngươi nói không sai, thế đạo gian nan, có ai không vì một đường sống kia mà đau khổ đấu tranh đây."

Lý Phàm nhận thấy giọng điệu của Khấu Hồng dịu lại, vội được nước lấn tới mà hỏi rằng: "Trước đó, Đạo Huyền Tử... Tiên sư từng đồng ý với ta, nếu là..."

Lời còn chưa dứt, Khấu Hồng chợt cau mày, cắt ngang: "Nếu là chuyện này thì ngươi phải thất vọng rồi. Có lẽ Đạo Huyền Tử vốn ngay từ đầu đã định không thực hiện lời hứa."

Lý Phàm hơi sửng sốt: "Lời này của Tiên sư có ý gì?"

Khấu Hồng giễu cợt nói: "Đạo Huyền Tử người này, trăm năm qua đều giả bộ trang nghiêm, nói một là một nói hai là hai, không ngờ rằng y lại trơ trẽn như vậy, ngay cả phàm nhân cũng lừa gạt."

Hắn dừng lại, nhìn sắc mặt của Lý Phàm rồi nói tiếp: "Cái Tuyệt Tiên Đại Trận kia quá hung hiểm, lúc trước hai người bọn ta cũng nhờ vào may mắn mới xông qua được. Tự thân chúng ta muốn rời khỏi đây cũng phải tốn rất nhiều sức, sao có thể mang theo phàm nhân rời đi được?"

"Cái gì? Các ngươi cũng không biết phương pháp rời khỏi nơi này?" Lý Phàm chấn động tâm thần, sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ. Chờ đợi hơn trăm năm, vậy mà nhận lại chỉ là lời phủ nhận của Tiên nhân, Lý Phàm có cảm giác thế giới như tan vỡ.

Cũng may, dù sao thì Lý Phàm cũng được ma luyện mấy đời, có tâm lý cứng cỏi. Hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói với Khấu Hồng rằng: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin mời Tiên sư theo ta."

Nói xong, hắn dẫn Khấu Hồng đi về phía phế tích thành Huyền Kinh, đến bên trong một chỗ công sự ngầm được che chắn cẩn thận.

Lúc trước, khi Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử còn đang tranh chấp, binh sĩ trong thành đều trốn trong những công sự như vậy. Trong thành Huyền Kinh, có trên trăm chỗ được đặt những công sự lớn nhỏ.

Những công sự như vậy tuy được ẩn sâu dưới đất nhưng do có đèn thắp sáng nên bên trong vẫn sáng như ban ngày. Ngoài ra, xung quanh có nhiều đường ống thông gió lên mặt đất để giữ cho không khí không bị bí bách.

Khấu Hồng hứng thú quan sát đèn điện trên trần nhà, tán thưởng: "Bảo sao tên Đạo Huyền Tử này lại tìm những phàm nhân tục các ngươi để hợp tác. Có thể khống chế và vận dụng tia điện, xem ra trong mấy nghìn năm, phàm nhân các ngươi ở Tiên Tuyệt chi địa cũng phát triển vượt bậc. Còn ám khí lúc trước cũng có uy lực không tầm thường."

Nhưng rất nhanh, hắn lắc đầu: "Đáng tiếc, những thứ này cũng chỉ có thể phát huy tác dụng ở đây. Ra khỏi nơi này, dưới sự chèn ép của pháp tắc đại đạo, mấy thứ này đều sẽ trở nên vô dụng, không có chỗ dùng."

"Lại nói tiếp, Đạo Huyền Tử tìm các ngươi hợp tác ám toán ta vào lúc nào? Thời gian không khớp a? Hay là hắn âm thầm tu luyện thuật phân thân?" Khấu Hồng chợt nhận ra có điều gì không hợp lý, hốt nhiên hỏi.

Lý Phàm không biến sắc, đang định trả lời thì Khấu Hồng bỗng cụt hứng, khoát tay bảo: "Mà thôi, thắc mắc việc này làm gì nữa. Người cũng đã chết rồi, hỏi cũng chẳng để làm gì." Nói xong, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế, sắc mặt không chút gì là phấn chấn. Hiển nhiên, y bị cái chết của Đạo Huyền Tử đả kích không ít.

"Tốt nhất là không nói đến việc này, nếu nói nhiều thì không tránh khỏi xuất hiện lỗ hổng." Lý Phàm thầm nghĩ trong đầu.

Sau đó, hắn giả bộ thấp thỏm hỏi Khấu Hồng: "Theo lời nói lúc nãy, Tiên sư không cách nào mang phàm nhân rời khỏi nơi Tiên Tuyệt chi địa này, chuyện này có đúng vậy không?"

Khấu Hồng cười nhạo: "Ta lừa một phàm nhân như ngươi làm gì. Có lẽ tu sĩ đạt đến Kim Đan kỳ có khả năng mang theo phàm nhân xông qua Tuyệt Tiên Đại Trận, nhưng nếu chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ thì chắc chắn không thể!"

"Dĩ nhiên, nếu ngươi không ngại khả năng mình bị cắt thành mảnh vụn xảy ra thì ta cũng miễn cưỡng giúp ngươi thử một lần."

Không để ý đến sự giễu cợt của Khấu Hồng, Lý Phàm vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi dò: "Lẽ nào phàm nhân chúng ta vĩnh viễn không thể ra khỏi chỗ này hay sao?"

Khấu Hồng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói: "Muốn rời khỏi Tiên Tuyệt chi địa thì nhất định phải xông vào Tuyệt Tiên Đại Trận. Bằng vào thân thể phàm nhân thì không có bất cứ khả năng nào vượt qua được. Có đi thử thì cũng là tìm đường chết mà thôi. Hơn nữa, ngươi cũng sắp xuống lỗ rồi sao vẫn chấp nhất việc rời khỏi nơi này làm chi. Ở lại đây làm một tên hoàng đế miệt vườn không tốt hay sao."

Khấu Hồng tỏ vẻ xem thường.

"Lão hủ dù sắp chết nhưng vẫn canh cánh tương lai của hậu bối." Lý Phàm vẫn không từ bỏ, lại hỏi: "Nếu hậu nhân của ta có thể tu thành cảnh giới Trúc Cơ như Tiên sư thì có khả năng rời khỏi đây hay không?"

Khấu Hồng nghe xong cười ha ha: "Chưa nói tới việc nơi này không có chút linh khí nào, căn bản tu luyện ở dây. Chỉ kể tới việc tiên phàm vĩnh viễn cách biệt, phàm nhân cả người dính đầy chướng khí thì tu tiên bằng cách nào?"

Khấu Hồng cười lạnh nói: "Ta khuyên ngươi bỏ ý nghĩ đó đi. Người phàm các ngươi muốn tu hành thì trước tiên phải tẩy sạch chướng khí trong người đã. Nếu không, dù thành tiên đại đạo đặt trước mặt ngươi, ngươi cũng không thấy, không chạm vào được."

Hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Khấu Hồng đều đáp là chắc chắn không được, Lý Phàm dường như đã buông tha chuyện này.

"Tiên phàm vĩnh viễn cách biệt, tiên phàm vĩnh viễn cách biệt..." Lý Phàm lẩm bẩm như hồn bay phách lạc, "Cuối cùng cũng không có cách nào hay sao?"

"Thật sự không có." Thấy Lý Phàm uể oải tới cực điểm, không hiểu sao Khấu Hồng lại thấy tâm tình thật tốt.

"Thật như Tiên sư nói, tiên phàm vĩnh viễn cách biệt." Lý Phàm thở dài thườn thượt.

"Ừ, đúng đúng đúng." Khấu Hồng gật đầu liên tục.

Lý Phàm dường như bị sự thật tàn khốc này đả kích nặng nề, mang vẻ mặt hốt hoảng rời khỏi.

Nháy mắt khi hắn đi ra, cửa lớn của công sự bỗng đóng chặt lại.

Khấu Hồng biến sắc mặt, cảm thấy không ổn trong lòng.

Thế nhưng không kịp nữa rồi.

Tiên Phàm chướng đỏ như sương máu từ khắp nơi phun ra phủ kín cả gian phòng.

"Á!"

Khấu Hồng hét thảm thiết nhưng vẫn bị màn sương máu dày đặc nuốt chửng.

Bên ngoài công sự, Lý Phàm ánh mắt âm u, chậm rãi nói rằng: "Nếu tiên phàm không thể chung sống."

"Vậy tại sao một kẻ phàm tục như ta đây lại hoàn toàn tin lời ngươi nói được."