Trên trời, hai vị tu tiên giả không kịp phản ứng, đều bị bắn trúng.
Không có cảnh tượng huyết nhục tung toé xảy ra mà chỉ thấy có từng vòng sáng hiện lên ngăn cản làn đạn như thuỷ triều.
"Ồ, đây là pháp khí gì?" Tuy đột ngột bị hơn nghìn phàm nhân vây công nhưng sắc mặt của hai vị tu tiên giả vẫn như thường. Khấu Hồng duỗi tay phải, kéo một tên lính lên trời, thu lấy súng ống vào tay rồi ném hắn đi.
"Thú vị, dùng kết cấu máy móc tinh xảo để thay thế pháp trận, dùng sức nổ từ phàm vật để thay cho linh lực, vậy mà có thể bộc phát ra lực lượng tương đương với Luyện Khí sơ kỳ..." Khấu Hồng chỉ nhìn sơ đã thấu hiểu toàn bộ nguyên lý của súng ống.
Hắn lắc đầu: "Không nghĩ tới, qua mấy ngàn năm, phàm nhân bị đầy tới Tiên Tuyệt chi địa lại có thể nghiên cứu ra vật tinh diệu như vậy. Đáng tiếc, vật này chỉ có thể phát huy tác dụng ở đây. Ra khỏi Tiên Tuyệt chi địa, nó cũng chỉ là một đống sắt vụn đồng nát mà thôi." dứt lời, súng trong tay hắn đột ngột biến mất, rõ là được hắn tiện tay thu vào.
"Chỉ là phàm nhân mà dám ra tay với tu tiên giả chúng ta. Vốn ta có chút hổ thẹn, hiện tại xem ra, chính các người tự muốn chết!"
Từ trên cao nhìn xuống, thấy trong bóng tối núp đầy không biết bao nhiêu phàm nhân, Khấu Hầu tỏ vẻ khinh miệt ra mặt.
Tay phải của hắn lại điểm vào không trung, vẽ ra từng vệt huyền ảo.
Lập tức, vô số tia lửa xuất hiện trong bóng đêm xung quanh rồi cháy lan ra như lửa trên đồng cỏ, trong nháy mắt đã bành trướng thành từng đốm lửa lớn.
"Đạo pháp: Hoả Long Ngâm!"
Khấu Hồng thét lớn, từng đốm lửa đỏ nhanh chóng tụ lại, ghép vào nhau như từng mảng máu thịt.
Trong chốc lát, trên bầu trời thành Huyền Kinh, một cự long đỏ rực dữ tợn, được tạo nên từ từng đốm lửa lớn, dần hiện ra.
Hoả long ngẩng đầu ngâm lớn rồi trở mình phóng mạnh xuống dưới.
"Ầm!"
Tiếng nổ kịch liệt vang lên không ngừng.
Phòng ốc trong thành Huyền Kinh dễ dàng bị thổi bay, tan nát như mô hình đồ chơi.
Ngọn lửa đỏ rực như có trí tuệ, ra sức nuốt chửng, đốt cháy mọi thứ mà nó chạm phải.
Trong chớp mắt, thành Huyền Kinh bỗng trở thành hoả ngục chốn trần gian!
Tuy nhiên, Khấu Hồng, kẻ gây ra mọi chuyện, lại kinh ngạc và khó hiểu.
Vì hắn ta phát hiện rằng tình trạng của thành Huyền Kinh tuy có vẻ thê thảm nhưng phần lớn binh sĩ vậy mà vẫn còn sống sau pháp thuật của mình!
Phải biết, dưới cơn thịnh nộ, hắn đã dùng toàn lực thi triển Hoả Long Ngâm.
Uy lực của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn không phải là thứ mà người trần mắt thịt có thể ngăn cản!
Cho dù quân lính có được huấn luyện nghiêm ngặt, triển khai đồ phòng vệ nhanh như cắt trước khi phép thuật được thi triển, hay trốn vào kiến trúc phòng ngự kịp lúc, thì thương vong đáng ra cũng phải lớn hơn thế này rất nhiều chứ!
Chuyện gì đã xảy ra?!!!
Khâu Hồng vừa nghi hoặc vừa kinh sợ. Trong chớp mắt, hình như phát hiện ra điều gì. Khâu Hồng khẽ vẫy tay, nhặt những mảnh kim loại còn sót lại trên đất từ đợt mưa đạn ban nãy lên.
"Đây là..." sắc mặt của Khấu Hồng chợt thay đổi lớn, sau đó, hắn cảnh giác quét ra xung quanh, ánh mắt khinh miệt lúc đầu giờ trở thành kiêng kỵ.
"Những ám khí này đều được ngâm qua máu của phàm nhân, là Tiên Phàm chướng..." Thanh âm của Đạo Huyền Tử cũng vang lên, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
"Chúng ta vừa đến đây đã bị phục kích. Hơn nữa, kẻ địch còn biết cách vận dụng Tiên Phàm chướng, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn. Lẽ nào những phàm nhân này được tu tiên giả nào đó chỉ điểm sau lưng?” Hai người thoáng nhìn nhau, vài ý nghĩ bông dưng hiện lên. "Mặc kệ, nơi này quá quỷ dị, không thích hợp ở lâu."
Đạo Huyền Tử và Khâu Hồng tuy vì công pháp Kết Đan mà rút đao tương tàn, nhưng đây cũng là chuyện giữa hai người họ.
Hôm nay, sự tình biến xấu ngoài ý muốn, trước mặt họ lại là mấy nghìn phàm nhân, hai người đã ăn ý với nhau mấy trăm năm nên lập tức cũng đều muốn đánh bài chuồn.
Như đọc được suy nghĩ của hai người, khi đạo pháp Hoả Long Ngâm vừa dứt, hàng loạt tiếng súng nổ lại vang lên lần nữa!
Điều này càng chứng thực suy đoán trong lòng Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng.
Những kẻ phàm tục này có ý đồ với hai người bọn họ!
"Đi!" Khi hai người chuẩn bị bỏ chạy, một giọng nói bỗng vang lên từ phía dưới.
"Đạo Huyền Tử! Khấu Hồng! Nếu hôm nay hai người bỏ chạy thì ngày mai, tin tức các người lấy được công pháp Kết Đan sẽ truyền khắp giới tu chân!"
Thanh âm bắt nguồn từ thành Huyền Kinh rồi lan ra bốn phương, văng vẳng không dừng trong đêm tối.
Giọng nói có phần già nua, nhưng ngữ điệu chắc nịch, cay nghiệt.
Bóng dáng của Đạo Huyền Tử cùng Khấu Hồng miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt hai người họ đều kinh hãi, đầy khó tin.
"Sao có thể như vậy? Rõ ràng chuyện công pháp Kết Đan chỉ có hai người chúng ta biết, sao tin tức lại bị lộ ra?" Phút chốc, cả hai đều cảm thấy cực kỳ kinh hoảng.
Hai người kết bạn thăm dò động phủ, Khấu Hồng, sau khi chiếm được công pháp, thì bỏ chạy thẳng một mạch, Đạo Huyền Tử cũng đuổi theo không bỏ, Khâu Hồng bí quá làm liều, xông vào chỗ Tiên Tuyệt chi địa này cầu đường sống...
Từng cảnh tượng đã xảy ra lần lượt hiện lên.
Rốt cuộc là ai!
Khi hai người còn đang kĩnh hãi trong lòng, trong bóng đêm, hơn mười phát đạn pháo như mất kiên nhẫn, lao vào bọn họ.
"Muốn chết!" Khấu Hồng khôi phục từ cơn khiếp sợ, lại càng nổi giận thêm.
"Đạo pháp: Viêm Tẫn Bạo!"
Một vòng lửa to lớn hiện ra mơ hồ.
"Không ổn, Khấu Hồng, mau tránh ra!" Vào lúc này, giọng nói của Đạo Huyền Tử cấp tốc truyền đến.
"Hả?" Khấu Hồng sửng sốt, sau khi thần thức quét ra thì trợn mắt kinh hãi.
Hắn có muốn né cũng không né kịp nữa.
Hơn mười quả đạn phát thình lình nổ vang bên cạnh họ.
Không có tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỉ thấy xuất hiện từng đoàn mưa máu bộc phát nuốt cả hai người vào trong!
"Á..."
Hai tiếng thét rợn tóc gáy truyền khắp bốn phương tám hướng.
Lập tức, khí tức làm phàm nhân sợ hãi của hai người lập giảm xuống nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát, hai người không chịu nổi nữa, rơi từ trên trời xuống.
Hơn một nghìn tên lính cầm súng tức tốc bao vây hai vị tu tiên giả.
Lúc này, tình trạng của hai vị "Tiên nhân" đây khiến cho đám tử sĩ tuy đã được huấn luyện đặc biệt này cũng phải phát rét trong lòng.
Nếu trước đó, Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng đều có dáng vẻ chỉ cỡ 20-30 tuổi, thì lúc này, sau khi tắm mưa máu, đầu tóc cả hai đều trở nên trắng xoá. Chỉ trong mấy hơi thở, hai người dường như già thêm trăm tuổi, trên mặt, nếp nhăn chằng chịt, trông đáng sợ hết sức.
Cả hai còng lưng xuống, ngồi bệt trên đất, Khấu Hồng đã hấp hối gần chết. Còn Đạo Huyền Tử vì có tu vi cao hơn nên tình trạng khá hơn đôi phần, nhưng cũng chỉ kéo dài được hơi tàn.
Vừa lúc trước, bọn họ còn là Tiên sư cao cao tại thượng, nay lại bị biến thành bộ dạng như thế này!
Không chỉ đông đảo binh sĩ mà Lý Phàm, dù đang núp phía sau chỉ huy nghe thuộc hạ báo cáo lại, cũng không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh không tên.
"Hai vị Tiên sư, Thái sư của chúng ta có lệnh, nếu hai vị giơ tay chịu trói thì sẽ bảo toàn được tính mạng!" Có binh sĩ đằng xa hô to về phía hai người.
"Giơ tay chịu trói..." Ánh mắt của kẻ bị thương nặng như Đạo Huyền Tử tràn đầy không cam, muốn nói gì đó, rồi lại quay sang hảo hữu cười nhạt.
Thấy Đạo Huyền Tử làm vậy, Khấu Hồng liền đoán được hắn muốn làm gì.
Hơi lắc đầu, sau đó, hắn dùng hết sức lực cuối cùng để ném chiếc nhẫn trữ vật trên tay cho Đạo Huyền Tử.
"Chạy..." Khấu Hầu mở to miệng, sau đó đầu hắn gục xuống, đột ngột qua đời.
Bầu trời bỗng xảy ra dị tượng.
Trên bầu trời, một con Cầu Long đỏ như máu xuất hiện. Dường như nó rất thống khổ, vật lộn, gầm thét như muốn thoát khỏi thứ gì đó.
Song, hết thảy chỉ uổng phí sức lực.
Nó dần trở nên gầy gò, chớp mắt, chỉ còn một lớp da.
Trong chốc lát, một con Cầu Long đã bị xơi tái không sót một miếng, cả xương cốt cũng không còn.
Bấy giờ, mọi người mới nhìn rõ, thì ra, có một cành cây màu lá trà, thoạt nhìn bình thường, đang nảy mầm trong cơ thể của Cầu Long rồi nuốt chửng nó!
Dù là phàm mộc cũng có thể phệ long!
Cảnh tượng tráng lệ này, giống như pháo hoa, chiếu sáng vùng trời chu vi mấy ngàn dặm.
Một đoạn văn chợt hiện lên trong đầu hết thảy sinh linh đang chứng kiến cảnh này, dù là con người hay loài vật.
"Khấu Hồng, tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu đạo 205 năm, dùng kỳ vật Cầu Long Chi xây đắp đạo cơ, tại Tiên Tuyệt chi địa, bị mấy nghìn phàm nhân vây công, bị Tiên Phàm chướng tổn thương."
"Tu vi mất hết, tuổi thọ sắp cạn."
"Hôm nay, thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời!"
Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ, bi ai trong lòng, khó mà tin nổi...
Xung quanh thành Huyền Kinh, hết thảy sinh linh được dị tượng bao phủ đều không kìm nổi mà đắm chìm trong cảm xúc ấy.
Cảnh tượng tráng lệ này kéo dài hơn nửa canh giờ mới chấm dứt.
Lúc này, các binh sĩ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lặng lẽ quan sát vị tu tiên giả khác đang đứng lọm khọm giữa sân.
"Tiên sư Đạo Huyền Tử, Thái sư của chúng ta không có ý liều mạng với người. Nếu người từ bỏ chống trả, Thái sư hứa sẽ bảo đảm an toàn và tính mạng của người..." Dựa theo sự phân phó của Lý Phàm, các binh sĩ liên tục khuyên nhủ đầu hàng.
Trong chỗ tối, Lý Phàm thở dài, hắn cũng biết thử nghiệm bắt tiên đời này đã thất bại.
Hắn chưa bao giờ ngờ rằng Tiên Phàm chướng lại gây cho tu tiên giả tổn thương lớn đến vậy.
Quả nhiên, Đạo Huyền Tử vẫn ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời kêu gọi đầu hàng.
Hắn vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Cầu Long Chi a..."
Hồi lâu sau, hắn thu hồi tầm mắt, cố duỗi thẳng tấm lưng còng.
Nhìn ra bốn phía, Đạo Huyền Tử nỗ lực tìm kiếm kẻ đứng sau mọi chuyện.
"Ta không biết ngươi là kẻ nào." hắn nói cho Lý Phàm. "Ta không biết mục đích của ngươi là gì."
"Có lẽ là công pháp Kết Đan này, hay có lẽ là một thứ khác." Đạo Huyền Tử thoáng nhìn qua nhẫn trữ vật trên tay, bình tĩnh nói. "Hai huynh đệ chúng ta hôm nay bị ngươi tính kế, thân tử đạo tiêu, vốn cũng không có gì oán trách."
"Nhưng mà ta không phục." Đạo Huyền Tử lạnh giọng.
"Nếu có thể theo dõi chúng ta, nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay mà không bị phát hiện thì ngươi ắt phải có tu vi không thấp."
"Bản thân người đã như vậy, không những không dám giao chiến trực tiếp với chúng ta, mà còn lén lút đi sai khiến phàm nhân, núp ở phía sau. Thậm chí, ngươi còn dùng đến thủ đoạn bỉ ổi, bị người người khinh thường như Tiên Phàm chướng..."
Đạo Huyền Tử hít sâu một hơi
"Khấu Hồng huynh ta vậy mà chết trong tay loại người như ngươi, ta không cam thay cho huynh ấy."
Đạo Huyền Tử chậm rãi bay lên, nhìn xuống từ trên không một lần nữa, nhìn đám lính đang phòng bị mà nét mặt vẫn không tỏ ra vui hay buồn.
"Bọn ngươi lúc nãy đã thấy kỳ vật Trúc Cơ của huynh ấy rồi, bây giờ, ta sẽ cho chư vị thấy cái của ta."
"Dùng kỳ vật thiên địa, dựng đạo cơ của ta." Đạo Huyền Tử ngâm lớn.
"Đạo cơ của ta, tên gọi: Đạo Huyền."
Một thanh kiếm sắt lớn có hơi sứt mẻ bỗng xuất hiện trên không trung thành Huyền Kinh.
Mọi sinh linh đứng dưới bóng của cự kiếm đều cảm thấy tư duy bản thân như máy móc bị gỉ sét, trở nên chậm chạp vô cùng.
"Một kiếm của ta, mời các vị đánh giá."
Đất trời đột nhiên phát sáng, mọi thứ trong thành Huyền Kinh đều trở nên im lặng tuyệt đối.
Sau đó, như làm bằng thuỷ tinh, thành Huyền Kinh dần xuất hiện những khe nứt rồi vỡ tan thành những mảnh nhỏ!
"Hoàn Chân!"
Trong nháy mắt, trước khi mất ý thức, Lý Phàm niệm thầm trong lòng, tiến độ nạp năng lượng đột ngột giảm xuống.