Sau khi kéo thi thể mập mạp vào trong Thái Diễn Chu rồi lau rửa đơn giản vết máu trên mặt đất, Lý Phàm trở về phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Thực sự là không ra gì." Lý Phàm đánh giá.
Gã mập mạp này rõ ràng là còn chưa rõ tình huống, ỷ vào chút thông minh phát hiện ra Lý Phàm có thể là kẻ giả danh trà trộn vào liền không kìm được mà vội vàng tới uy hiếp, có lẽ là vì muốn đòi chút lợi ích từ chỗ Lý Phàm.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Lý Phàm quả thực trà trộn vào Lưu Ly Đảo này. Nhưng đám người vượt giới bọn họ chẳng phải cũng mượn thân phận nạn dân mới có được hộ tịch hay sao?
Hắn và Lý Phàm trên bản chất thì có khác biệt gì?
Vừa được cấp hộ khẩu Lưu Ly Đảo liền thật sự coi bản thân là người bản xứ rồi.
Lý Phàm hiểu rất rõ, tiên sư che mặt đến tiếp ứng lúc trước, còn có Tôn Chương của Thiên Bảo Lâu đều hành động rất cẩn thận, sợ bị người khác biết.
Rõ ràng là thân phận phàm nhân đến từ nơi trục xuất của bọn họ là thứ không được lộ ra ngoài.
Chính vì vậy, khi cái gã mập mạp không biết sống chết này đến uy hiếp, Lý Phàm liền giết luôn.
Hắn không tin Thiên Bảo Lâu và một đám người vượt giới sẽ vì thế mà gióng trống khua chiêng đi điều tra.
Hơn nữa, cho dù bọn họ điều tra được mập mạp mất tích ở chỗ Lý Phàm nhưng hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, chỉ cần Lý Phàm một mực khẳng định chưa từng gặp qua, bọn họ không có khả năng làm gì được Lý Phàm.
Dù sao, nếu làm lớn chuyện thì cả hai bên đều không được lợi gì.
Mà nếu Lý Phàm do dự lưỡng lự, không dám động thủ, để mập mạp kia còn sống thì ngược lại sẽ gây ra đủ loại tai họa.
Vì vậy, Lý Phàm quyết định bóp nghẹt đầu mối có thể mang lại uy hiếp cho mình từ trong trứng nước.
...
Giống như Lý Phàm dự đoán, vài ngày trôi qua, ngoại trừ Tô Trường Ngọc đến hỏi thăm một câu, sự biến mất không giải thích được của mập mạp không khiến bất kỳ người nào khác chú ý.
Chuyện này chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống của Lý Phàm và nhanh chóng bị hắn bỏ lại phía sau.
Những ngày này, Lý Phàm vừa ở trên đảo hỏi thăm các loại công việc, vừa mưu tính cách hợp lý để lấy trân bảo trong Thái Diễn Chu ra sử dụng.
Dần dần, Lý Phàm đã có hiểu biết đại khái về Lưu Ly Đảo này.
Vùng biển này được đặt tên là Tùng Vân Hải.
Tùng Vân Hải rộng lớn vô tận, rải rác hàng chục ngàn hòn đảo lớn nhỏ.
Còn Lưu Ly Đảo nằm ở hải vực phía nam của Tùng Vân Hải, quy mô thuộc loại trung bình.
Bởi vì loại cá có vị ngon tuyệt hạng như cá lưu ly có rất nhiều trên vùng biển xung quanh đảo nên nó được đặt tên là Lưu Ly Đảo.
Cá lưu ly không chỉ rất phổ biến trong tập thể phàm nhân trên các hòn đảo xung quanh mà thậm chí một số đan dược do tiên sư luyện chế cũng sử dụng thành phần là lưu ly châu thỉnh thoảng được hình thành trong cơ thể cá lưu ly.
Bởi vậy Lưu Ly Đảo mới được tiên sư tọa trấn, hàng năm đều phải nộp lên một lượng lưu ly châu nhất định.
Tiên sư thường không hỏi thế sự, phàm nhân khó có thể gặp được. Sự vụ lớn nhỏ của Lưu Ly Đảo bình thường đều do Lưu Ly Phủ, được thành lập bởi đảo chủ của Lưu Ly Đảo, quản lý.
Cư dân của hòn đảo có thể nhận một công việc ở Lưu Ly Phủ. Hệ số nguy hiểm của công việc càng cao thì thù lao càng cao.
Trong số này, ra biển đánh bắt cá lưu ly là việc phổ biến nhất.
Chưa kể không có nhiều rủi ro, thù lao của công việc này cũng không ít.
Quan trọng hơn, cá lưu ly đánh bắt được chỉ cần giao bảy thành và có thể giữ lại ba thành để bán.
Vì vậy, công việc đánh bắt cá này thực sự là một chiếc bánh thơm ngon.
Thật không may, việc ra biển đòi hỏi một chiếc thuyền lớn. Ngoài ra, vì bầy cá lưu ly trôi dạt bất định nên còn cần một loại linh dẫn đặc thù trên đảo.
Linh dẫn chỉ được Lưu Ly Phủ phát cho trong thời gian ra biển, sau khi trở về sẽ bị thu hồi.
Lén đánh bắt cá là điều bị cấm, bị bắt được sẽ xử tử tại chỗ.
Vậy nên, chuyện đánh bắt cá lưu ly này chỉ khi được Lưu Ly Phủ cho phép thì mới có thể tiến hành.
Những người có thể ra biển đánh bắt cá đều là đối tượng được cư dân trên đảo ghen tị.
Vài ngày trước, có một đội tàu ra khơi, ngoại trừ đánh bắt cá lưu ly còn gặp được một con tàu đắm.
Con tàu này được cho là vì chạy nạn để tránh bão nên nó mang theo hơn một chục rương vàng bạc và đồ trang sức!
Mọi thứ đều rơi vào túi của đội tàu.
Đối với các vật phẩm được trục vớt trong xác tàu đắm, quy tắc trên đảo cũng giống như việc đánh bắt cá lưu ly, có thể được giữ lại ba phần làm của riêng!
Vì vậy, khi hạm đội trở lại cảng, một nửa hòn đảo đều chấn động.
Ngay cả tổng quản tài sản trên đảo, Tiền quản sự, cũng đích thân đến xem xét một phen.
Nhìn các thành viên đội tàu ai nấy đều sắp cười ngoác mồm, không ít người trên đảo đỏ cả mắt.
Mọi người bắt đầu lén nhờ cậy quan hệ, muốn xin được tư cách ra biển vào lần sau.
...
Theo Lý Phàm, hắn có thể thông qua cách tương tự, từ từ rửa sạch vô số trân bảo trên Thái Diễn Châu, rủi ro cũng tương đối nhỏ.
Khó khăn duy nhất là làm thế nào để có được tư cách ra biển một mình.
Sự tồn tại của Thái Diễn Chu tuyệt đối không thể bại lộ.
Có quá nhiều người muốn gia nhập đội tàu trên đảo, chỉ cần hỏi thăm, Lý Phàm liền biết được điểm then chốt.
Đảo chủ Lưu Ly Đảo có ba đại thân tín: Triệu quản sự phụ trách nhân sự trên đảo, Tiền quản sự phụ trách tài vật, Chu quản sự phụ trách trị an.
Hầu hết danh ngạch ra biển của các đội tàu đều nằm trong tay Tiền quản sự. Triệu quản sự và Chu quản sự vẫn luôn muốn nhúng tay vào, nhưng trước sau đều bị Tiền quản sự một mực khống chế, chỉ được chia cho một hai đội tàu.
Nơi có người thì ắt có tranh đấu.
Lý Phàm nhớ tới ngày nhập tịch, Triệu quản sự nhìn thấy phản ứng của mình, nghĩ thầm có lẽ mình có thể liên hệ vị Triệu quản sự này.
Nhưng Triệu quản sự cũng không phải người mà Lý Phàm bây giờ nói gặp là có thể gặp.
Lý Phàm chuẩn bị đi từ đường của Tôn Chương ở Thiên Bảo Lâu.
Nghe ngóng được vị trí, Lý Phàm đến trước cửa Thiên Bảo Lâu, muốn bái phỏng Tôn Chương.
Tuy nhiên, hắn lại bị cho ăn bế môn canh.
"Đi đi đi, Tôn trưởng lão chúng ta thân phận như thế nào, là người ngươi muốn gặp thì gặp? Mau cút!" Mấy đại hán áo đen canh cửa không có ý tốt nhìn Lý Phàm, tựa hồ một lời không hợp liền muốn động thủ.
Lý Phàm thấy thế, đành bất đắc dĩ rời đi trước.
Trong lòng, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Bảo Lâu tốt xấu gì cũng là nơi mở cửa buôn bán, nào có chuyện không muốn gặp ai liền đuổi người ta ra ngoài?
Hơn nữa mấy đại hán áo đen này cũng không có xin chỉ thị liền tự mình làm chủ, dường như đã sớm biết Lý Phàm là ai...
"Hẳn là đã được phân phó, cố ý không gặp ta." Đưa ra kết luận, Lý Phàm suy đoán hẳn là phía đám người vượt giới bên kia xảy ra biến cố gì, làm cho Tôn Chương trực tiếp trở mặt không nhận người.
Sau một hồi hỏi thăm, Lý Phàm mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra, Tô Trường Ngọc vì muốn nhanh chóng loại bỏ chướng khí trong cơ thể nên đã dứt khoát lựa chọn trở thành người thử nghiệm cho tiên sư.
Trước khi đi, Tô Trường Ngọc đã ký tên mình vào phần còn lại của khế ước.
Kể từ đó, khế ước đã được thực hiện, khế thư cũng hoàn toàn tiêu tan.
Giữa người vượt giới và Thiên Bảo Lâu đã không còn liên quan gì.
"Khó trách lại đột nhiên trở mặt, cố tình trốn tránh chúng ta. Nhưng mà không nghĩ tới Tô Trường Ngọc kia lại quả quyết đến thế." Lý Phàm cảm thán nói.
"Ôi, tất cả chúng ta đều đã khuyên hắn, đừng vội vàng như vậy. Nhưng hắn làm sao chịu nghe!" Lý Phàm cũng quen thuộc kẻ nói lời này, chính là Tiêu Hằng lúc trước tự xưng là con trai của Trấn Nam Vương trong hang động bên dưới Thiên Bảo Lâu.
Tiêu Hằng dường như có cảm tình rất tốt với Tô Trường Ngọc, giờ phút này vô cùng uể oải: "Nếu không phải vì cứu cô em gái mắc bệnh nan y kia, Tô huynh cũng sẽ không liều mạng đến vậy."
Lý Phàm lắng nghe điều này, như có điều suy nghĩ.