Chương 20: Vô tình lại thành công

Lý Phàm điều khiển Thái Diễn Chu trở lại phía trên Vực Sâu.

"Đó là thứ quỷ gì..." Sắc mặt Lý Phàm có chút u ám.

Mặc dù dựa vào một số thủ đoạn nhỏ, hắn đã thấy rõ hình dạng ban đầu của con quái vật. Nhưng đối với việc làm thế nào để thoát khỏi tầm nhìn của nó để thông qua tầng Hắc Ám thành công, Lý Phàm một chút manh mối cũng không có.

"Con cự kình đó rất lớn, Thái Diễn Chu lại nhỏ như vậy. Nhưng mỗi lần mình vừa đi tới, nó luôn có thể tìm thấy mình như mèo thấy chuột ..." Nghĩ đến đây, Lý Phàm có chút nhức cả não.

"Chỉ có thể thử các phương pháp khác. May mắn thay, mình có đủ cơ hội để thử." Lý Phàm bất đắc dĩ thở dài.

...

Mười lăm năm sau, năm 35 sau Lưu Điểm.

Lý Phàm sớm ẩn núp vào tầng Lôi Bạo.

Trong mười lăm năm qua, hắn cũng đã cố gắng vượt qua tầng Hắc Ám nhiều lần.

Nhưng trong những ngày này, khoảng thời gian kể từ lúc hắn bước vào tầng Hắc Ám đến khi bị cự kình phát hiện đã giảm đi đáng kể. Dựa theo tốc độ phi hành của Thái Diễn Chu, hắn hoàn toàn không kịp chạy trốn. Cho nên, mỗi lần cùng cự kình du đấu, hắn đều chỉ có thể chạy trốn chật vật.

"Chỉ khi sương trắng rút đi, cự kình dường như sẽ bị điều gì đó trì hoãn, sau một hồi mới phát hiện ra mình. Với thời gian dư ra đó, có lẽ mình có thể bay được đến đáy Vực Sâu."

Lần này, Lý Phàm quyết định buông tay đánh cược một lần, vượt qua tầng Hắc Ám với tốc độ nhanh nhất có thể trước khi cự kình kịp phản ứng lại.

Gió mạnh dần lên.

Thái Diễn Chu triển khai toàn bộ động lực, bùng nổ tốc độ kinh người.

Quang cảnh hư ảo càng ngày càng gần, và khi nó sắp đến, tiếng kêu đáng sợ của cự kình lại vang lên lần nữa.

Nó đang nhanh chóng tiếp cận.

"Vẫn còn cự ly khoảng chừng một phần tư, không kịp rồi." Lý Phàm đưa ra phán đoán.

Nheo mắt lại, hung tính của Lý Phàm bị khơi dậy.

Dứt khoát không bay về phía đáy Vực Sâu, ngược lại, hắn xoay đầu phi chu, hung hăng đâm về phía truyền ra tiếng kêu của cự kình.

Đáng tiếc, nảy sinh ác độc cũng chẳng thể làm được gì.

Không có va chạm, Lý Phàm chỉ cảm thấy xung quanh tối sầm, biết rằng mình bị cự kình nuốt vào một lần nữa.

"Hoàn Chân!"

Lý Phàm rống lên đầy hung tợn.

...

[Lần mô phỏng này đã kết thúc]

Lý Phàm buồn bực thở hắt ra.

Sau một thời gian dài bình tĩnh lại tâm trạng, Lý Phàm lần này lựa chọn đẩy nhanh tiến độ nạp năng lượng.

Danh tính: Lý Phàm

Cảnh giới: Phàm nhân

Tuổi sinh lý: 20/86

Tuổi tâm Lý: 368/1116

Tuổi tâm lý đã triệt để đạt đến giới hạn cao nhất, sẽ không tăng nữa.

"May là còn có 748 năm để dùng." Lý Phàm chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Đời thứ tám.

Năm 4 sau Lưu Điểm.

Lý Phàm mở ra mộ của Tiền Hoành lần hai.

"Phát hiện vật phẩm có thể bổ sung năng lượng: Chỉ Bộ Tàn Bi (hư hại)."

"Dùng để nạp năng lượng. [Có/Không]"

Nhìn thấy gợi ý của "Hoàn Chân", tâm trạng của Lý Phàm cuối cùng tốt hơn đôi chút.

Tại thời điểm này, tiến độ nạp năng lượng tạo Lưu Điểm đã đạt đến 51%.

"Ít nhất kiếp này không vô ích... Lý Phàm có chút tự giễu nói.

Năm 5 sau Lưu Điểm, ngày sương trắng rút đi, tiến độ nạp năng lượng hóa hư đã gần 90%. Nhưng ít hơn 100% không có tác dụng gì đối với Lý Phàm. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Năm 20 sau Lưu Điểm, Lý Phàm thử nghiệm, thất bại.

Năm 35 sau Lưu Điểm, Lý Phàm thử nghiệm lần nữa, vẫn thất bại.

Tuy nhiên, những nỗ lực này cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất hắn thao túng Thái Diễn Chu ngày càng thành thạo, cũng vì vậy mà hắn có thể kiên trì dưới sự truy sát của cự kình trong quãng thời gian dài hơn.

Năm 50 sau Lưu Điểm, Lý Phàm không lựa chọn vượt qua tầng Hắc Ám lần nữa.

Hắn đã già, phản xạ và tinh thần đã suy giảm đáng kể, dù có đi cũng không thể thành công.

Vì vậy, hắn lựa chọn đi gặp hai người bạn cũ, xem có thể nhận được manh mối nào từ hai người bọn họ hay không.

Ngày sinh nhật lần thứ 70 của Lý Phàm, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đến đúng giờ.

"Đạo Huyền Tử, ngươi chớ khinh người quá đáng!"

...

Lý Phàm nghe được, bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ nhung.

Vẫn dùng danh tiếng của công pháp Kim Đan lừa hai người đến phủ Thái sư như cũ, sau khi uống ba tuần rượu, Lý Phàm lấy ra một bức tranh.

Bức tranh giống như đã tồn tại qua nhiều năm, miêu tả một con cự kình đáng sợ và khổng lồ, ẩn trong bóng tối, chỉ để lộ một cái miệng khổng lồ dữ tợn như muốn thôn phệ người khác.

"Hai vị đã từng thấy qua quái vật nào như thế này chưa? Tổ tiên đã dặn dò lúc lâm chung, sau này nếu có cơ hội để thoát khỏi tuyệt địa này, những thứ khác không cần phải lo lắng. Có Thái Diễn Chu che chở, tự nhiên không sao. Riêng tầng cuối cùng có cự kình ẩn nấp, cần phải cực kỳ thận trọng." Lý Phàm hỏi.

"Một mảnh đất trống trải đen kịt kia lại có hung thú như vậy?" Khấu Hồng nhìn bức tranh, nhíu mày, có chút không tin, "Tại sao ta không nhìn thấy.”

"Chẳng lẽ là…” Đạo Huyền Tử giống như nhớ tới điều gì đó.

"Ồ? Hình như đạo hữu biết con thú này?" Lý Phàm có chút chờ mong hỏi.

Đạo Huyền Tử lắc đầu: "Chỉ là ta đã thấy qua ghi chép có liên quan trong một quyển sách cổ. Nghe nói thời thượng cổ, có tông môn tên là Ngự Thú. Ngự Thú Tông cũng không có công pháp cao thâm gì, nhưng chỉ dựa vào một môn Ngự Thú Quyết lại có thể khống chế dị thú trong thiên địa chiến đấu vì họ. Ngự Thú Tông thời điểm cường thịnh nhất, nghe nói đủ để so sánh với Thái Thượng, Đại Đạo và các tông môn đứng đầu khác.”

"Đáng tiếc thiên địa có Đại kiếp nạn, Ngự Thú Tông chỉ tu một môn công pháp nên cũng diệt vong sớm nhất."

"Trong số mấy loại dị thú nổi tiếng nhất mà Ngự Thú Tông khống chế, hình như có loại cự kình này."

"Ngươi vừa nói làm ta cũng nhớ ra. Hình như nó gọi là Liệt Giới Kình?" Khấu Hồng vỗ tay, vội vàng nói.

Lý Phàm trong lòng hơi động, vội vàng hỏi: "Không biết hai vị biết cách nào để có thể tránh được con Liệt Giới Kình này không?"

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều ngượng ngùng cười: "Bọn ta cũng chỉ là nghe nói qua vài chuyện mà thôi. Dị thú như thế sớm đã biến mất khỏi tu tiên giới mấy ngàn năm. Chúng ta làm sao biết được tập tính của nó?"

Lý Phàm không khỏi có hơi thất vọng.

Cuối cùng, vẫn phải dựa vào chính mình sao?

Sau khi giao Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương cho Đạo Huyền Tử, tiễn hai người đi, Lý Phàm lựa chọn chấm dứt kiếp này.

...

Danh tính: Lý Phàm

Cảnh giới: Phàm nhân

Tuổi sinh lý: 20/86

Tuổi tâm lý: 418/1116

Đời thứ chín!

Kiếp này, Lý Phàm mở mộ của Tiền Hoành ra một lần nữa, muốn hấp thu Chỉ Bộ Tàn Bi để nạp năng lượng.

Đáng tiếc, "Hoàn Chân" không có phản ứng.

Tuy tiếc nuối trong lòng nhưng Lý Phàm cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Do đó, tiến độ nạp năng lượng tạo Lưu Điểm của "Hoàn Chân" chỉ dừng lại ở mức 51%.

Năm 20 sau Lưu Điểm, năm 35 sau Lưu Điểm, năm 50 sau Lưu Điểm, Lý Phàm đã thử tất cả các loại phương pháp mà không thể vượt qua tầng Hắc Ám dưới cái nhìn chằm chằm của cự kình.

Năm 65 sau Lưu Điểm, Lý Phàm đã 85 tuổi, đã sắp dầu hết đèn tắt.

Lần này, hắn không lựa chọn kết thúc sớm, bởi vì hắn không biết còn phải trải qua bao nhiêu lần thử nghiệm nữa mới có thể vượt qua Tiên Tuyệt Đại Trận này.

Tóm lại, có thể thử nhiều hơn một lần cũng tốt.

Thật không may, lần này hắn đã quá già, suy nghĩ và phản xạ cũng trở nên chậm chạp.

Không còn cách nào đấu trí đấu dũng với cự kình, Lý Phàm cũng không miễn cưỡng, dứt khoát bỏ qua hoàn toàn việc điều khiển Thái Diễn Châu, để cho nó chậm rãi lắc lư bay về phía dưới Vực Sâu ngay từ ban đầu.

Tầng Cương Phong, tầng Huyễn Quang, tầng đảo Ngược, tầng Lưu Hoả, tầng Huyển Băng, tầng Lôi Bạo, tầng Hắc Ám.

Lý Phàm mơ mơ màng màng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, hắn kinh ngạc phát hiện Thái Diễn Chu đã sắp bay đến đáy Vực Sâu!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lần này con Liệt Giới Kình không xuất hiện?" Lý Phàm khó hiểu vô cùng, nhưng không ngần ngại tăng tốc độ, chạy với tốc độ tối đa đến nơi phát ra những ánh sáng chói lọi kia.

Nhưng khi Lý Phàm tăng tốc, tiếng gầm của cự kình đột nhiên xuất hiện!

"Tại sao nó đột nhiên phát hiện ra mình vào lúc này?" Lý Phàm nhíu mày thật sâu.

Sau đó, như thể một tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm, Lý Phàm ngay lập tức hiểu rõ.

"Thì ra là vậy! Con Liệt Giới Kình này không thể nhìn thấy hoặc sẽ bỏ qua các vật thể chuyển động đều! Chỉ cần luôn luôn giữ nguyên cùng một tốc độ thì mình có thể an toàn vô sự thông qua Tiên Tuyệt Đại Trận này!"

Nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề, Lý Phàm nhịn không được cười to.

Đến lúc này, đạo gông xiềng cuối cùng ngăn hắn rời khỏi Tiên Tuyệt chi địa này đã được gỡ bỏ triệt để!

Trong tiếng cười điên cuồng của Lý Phàm và tiếng gầm gừ của cự kình, Thái Diễn Chu phá vỡ khoảng cách giữa hai giới, quay về Tu Tiên giới.

Cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, như thể vượt qua khoảng cách mấy thế giới trong nháy mắt, Lý Phàm bị áp lực cực mạnh khiến, lập tức rên lên một tiếng, máu chảy ra đầy mũi và hai mắt.

Nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào.

Nhìn lại Tiên Tuyệt chi địa xa xôi, bởi vì khoảng cách quá xa, góc nhìn được kéo cao vô hạn, Lý Phàm thấy một màn trọn đời khó quên:

Hàng trăm, hàng ngàn con Liệt Giới Kình tạo thành từng đàn, chúng đang ngày đêm mở ra từng không gian tối tăm trong hư vô.

Còn chỗ Tiên Tuyệt chi địa mà Lý Phàm vừa rời khỏi thì đang tách dần khỏi Tu Tiên giới,

Ngày càng xa hơn.